Tôi rất mừng vì đã chọn đi tìm Trình Tùng, nếu không, e là tôi sẽ mãi mãi không biết được bí mật thực sự ẩn sau núi Côn Lôn, càng không nhận ra được điều huyền bí trong đó.
Có điều, tâm trạng tôi ngày một nặng nề, tôi bắt đầu hối hận vì đã dẫn toàn bộ đám Lâm Tiêu theo. Lúc trước tôi còn đơn thuần cho rằng đám Trình Tùng tới giúp mình, thực tế ra là tôi vẫn còn quá non nớt.
093 ra lệnh cho họ, tuy bề ngoài nói là trợ giúp chúng tôi đánh giết Âm Dương đạo nhưng trên thực tế họ lại muốn mượn sức mạnh của chúng tôi để đi tìm hốc Côn Lôn.
Có Âm Dương đạo đi trước mở đường cho chúng tôi, sau đó chúng tôi hỗ trợ chiến đấu, đến cuối cùng ngư ông đắc lợi chắc chắn sẽ là tổ chức 093. Nghĩ đến đây tôi suýt thì buột miệng văng tục chửi thề.
Bất kể là bộ phận Đặc Biệt hay là tổ chức 093 hiện tại, họ đều những cao thủ thích đùa bỡn quyền mưu. Mà tôi và Âm Dương đạo rõ ràng đã lại trở thành quân cờ của họ.
Giờ tôi không dám hoàn toàn tin tưởng Trình Tùng và đám người mà ông ta dẫn đến, tôi e đến lúc chúng tôi thật sự tìm được hốc Côn Lôn rồi, người của 093 sẽ ngay lập tức xuất hiện.
Với thủ đoạn của họ thì không khó tưởng tượng kết cục về sau, họ nhất định sẽ lựa chọn bảo vệ long mạch mãi mãi. Còn đám người phát hiện ra long mạch như chúng tôi tất nhiên sẽ bị họ giết người diệt khẩu.
Ngẫm nghĩ đến điều này, tôi bắt đầu suy tính cho người của mình. Những người mà lần này tôi dẫn đi cùng đều là những người tôi tin tưởng nhất và cũng là những nhân vật cốt cán của Đạo giáo hiện nay. Nếu như toàn quân bị diệt, Đạo giáo ắt sẽ loạn! Thậm chí còn có thể có người thừa cơ xâm nhập vào, làm tan rã thế lực của tôi. Đến lúc đó, Đạo giáo sẽ lại bị tan đàn xẻ nghé.
Tôi càng nghĩ càng sợ, nghĩ đến những hậu quả trên mà không nhịn được, phải lặng lẽ đánh giá Trình Tùng một lát. Ông ta đang nghiêng đầu nhìn thẫn thờ ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất bình tĩnh, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Trình Tùng phát giác ra tôi đang nhìn ông ta, bèn quay đầu lại cười, rồi bỗng dưng hỏi tôi một câu: "Sơ Cửu, cậu có tin tôi không?"
Ông ta hỏi thế khiến tôi lâm vào thế bí, chẳng biết nên trả lời lại như thế nào. Ông ta đang nhìn vào mắt tôi, chờ đáp án của tôi. Tôi nhìn Trình Tùng không chớp mắt để không muốn ông ta nhận ra rằng tôi đã bắt đầu nghi ngờ ông ta.
Sau rồi tôi bật cười, không nói gì cả, cũng không cho ông ta một đáp án rõ ràng.
Nhưng có vẻ Trình Tùng hơi thất vọng với biểu hiện của tôi, ông ta tự mình lắc đầu rồi cười khổ: "Sơ Cửu, tôi từng nói người mà tôi tán thưởng nhất đời này chính là cậu và Triệu Tử Long. Tôi không biết suy nghĩ về nhiệm vụ của người khác, tôi chỉ biết mình đến đây là để tìm một đáp án."
Nói xong, Trình Tùng lại nở một nụ cười thân thiện với tôi, sau đó tựa đầu vào khung cửa sổ, không tán gẫu nữa. Nhưng câu nói cuối cùng của ông ta khiến tôi thầm giật thót, trong đầu bỗng xẹt qua một ý nghĩ đáng sợ: Trình Tùng có vấn đề!
Tôi thấy ông ta không lên tiếng, nên cũng chẳng tiếp tục hỏi han chuyện của núi Côn Lôn nữa. Hai chúng tôi dựa người vào hai bên cửa sổ đối diện nhau, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.
Đoàn xe vẫn đi không ngừng nghỉ, mãi đến lúc hừng đông Trình Tùng mới bảo đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi nửa tiếng. Tài xế quả thật đã mệt mỏi lắm rồi, nên hầu như những ai biết lái xe đều được phân công lái thay.
Hiện giờ chúng tôi cách Thanh Hải còn xa, theo như kế hoạch của chúng tôi thì sẽ tiến vào Cổng Địa Ngục từ phía Thanh Hải, mà tối thiểu phải tối mai mới đến được địa phận tỉnh Thanh Hải.
Lúc đoàn xe nghỉ ngơi, tôi vội vàng xuống khỏi xe Trình Tùng, quay trở về tìm đám Lâm Tiêu. Lâm Tiêu phụ trách toàn bộ đoàn xe, và cũng phải phụ trách đội ngũ gần năm mươi người này.
Tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi ở ven đường, có người hút thuốc tán gẫu, có người ăn đồ ăn. Tôi len lén nhìn qua hướng Trình Tùng, thấy ông ta đang nói chuyện với những đạo sĩ Ma Y kia.
Tôi thấy đây là một cơ hội rất tốt, bèn vội vã đi tìm Mạnh Doanh, bảo anh ta tìm Tiểu Thiết tới đây, còn tôi thì nấp ở một đầu khác chờ cậu ta tới, vừa hay có thể tránh được tầm mắt của Trình Tùng.
Đợi khoảng chừng ba bốn phút sau tôi mới thấy Tiểu Thiết chạy đến. Không đợi cậu ta lên tiếng, tôi đã vỗ hai tay lên vai cậu ta, ra hiệu không cần nói chuyện.
Tôi nhìn quanh bốn phía một lát, thấy không có người nào khác mới nhỏ giọng thầm thì: "Tiểu Thiết, tôi giao cho cậu một nhiệm vụ. Nhất định phải hoàn thành, nếu không, cả đám người chúng ta sẽ có thể bị mất mạng tại núi Côn Lôn!"
Có vẻ câu nói này của tôi đã dọa Tiểu Thiết, cậu ta cau mày ra vẻ nghi hoặc, một lát sau cậu ta mới gật đầu thật mạnh, nghiến răng nói: "Anh Cửu, anh cứ việc phân phó, coi như phải liều cái mạng này của tôi tôi cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ anh giao!"
"Được!" Tôi gật đầu, đoạn bảo: "Tiểu Thiết, trong đám người của chúng ta, cậu là người chạy nhanh nhất. Một lát nữa cậu thừa cơ lẻn đi, lập tức chạy trở về tìm Vương Lỗi và Tử Long, nhất định phải nhờ họ đến giúp đỡ!"
Tuy tôi chỉ mới suy đoán, nhưng tôi không dám mạo hiểm, không thể nhìn họ xảy ra chuyện được! Một mình tôi không thể nào chống lại bọn họ, nhưng nếu như có Vương Lỗi và Tử Long giúp đỡ thì nói không chừng còn có cơ hội giúp cho những người mà tôi dẫn theo được sống sót.
Tiểu Thiết tuy còn trẻ tuổi nhưng lúc này cũng đã nhận ra tình hình có biến, cậu ta không dông dài cũng không hỏi nhiều thêm, chỉ đáp lại: "Anh Cửu, cứ giao chuyện này cho tôi! Mọi người cẩn thận một chút, nhất định đừng xảy ra chuyện gì. Tôi sẽ nhanh chóng tìm Lỗi gia và anh Long để họ lập tức đến chi viện!"
"Được!" Tôi gật đầu xong, Tiểu Thiết cũng nhân cơ hội này mà lẻn sang một bên. Mà khi tôi vừa mới trở về đội ngũ thì phát hiện ra Trình Tùng vẫn luôn quan sát tôi. Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ông ta còn nở một nụ cười rất kỳ quái.
Lúc này tôi không thể để lộ ra được điều gì, đành mỉm cười lễ phép đáp lại ông ta. May mắn là Lâm Tiêu cũng thông minh, biết lúc nãy tôi và Tiểu Thiết đứng cùng nhau, nên lúc điểm sĩ số, ông ta trực tiếp nhảy cóc qua luôn tên của Tiểu Thiết.
Điểm sĩ số xong, Lâm Tiêu sắp xếp cho đoàn xe tiếp tục xuất phát. Tôi, Lâm Tiêu và Y Y, ba người chúng tôi chung một xe. Xe vừa khởi động, Lâm Tiêu đã vội vàng hỏi tôi: "Sơ Cửu, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Ừm!" Tôi cau mày gật đầu, kể lại đại khái tình hình mà tôi suy đoán ra cho họ nghe.
Lâm Tiêu nghe xong, vẻ mặt tức thì nghiêm túc hẳn lên, ông ta im lặng mãi không nói gì, mãi sau mới lên tiếng: "Sơ Cửu, ý của cậu là 093 cố tình giải tán bộ phận Đặc Biệt là để chúng ta buông lỏng cảnh giác, rồi lợi dụng chúng ta và Âm Dương đạo để đi tìm hốc Côn Lôn, sau đó bọn họ sẽ diễn trò bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng?"
"Đúng vậy!" Tôi gật đầu: "093 chắc chắn muốn bảo vệ long mạch mãi mãi, như vậy thì không cần lo Âm Dương đạo xâm lược lần nữa. Năm đó họ không tìm được long mạch, hơn nữa còn hy sinh khá nhiều người, hiện giờ vừa khéo có thể dựa vào mâu thuẫn của chúng ta và Âm Dương đạo để thực hiện kế sách một hòn đá bắn hai con chim! Một là để chúng ta đi tìm hốc Côn Lôn giúp họ, hai là sau khi tìm thấy sẽ giết sạch người của chúng ta, giấu kín tin tức và bí mật về long mạch mãi mãi!"
"Từ lúc đám Trình Tùng gia nhập, tôi đã cảm thấy chuyện này có điều gì đó là lạ. Không ngờ sau lưng họ lại còn có âm mưu quỷ kế đáng sợ như vậy! Nhưng chúng ta lại không thể để mặc người của Âm Dương đạo đi chặt đứt long mạch được, hay nói cách khác là chúng ta vốn dĩ không hề có đường lui. 093 muốn đẩy chúng ta ra, chính là vì muốn chúng ta trở thành con tốt thí mạng!" Lâm Tiêu nghiêm túc phân tích, càng phân tích càng phẫn nộ, cuối cùng không nhịn được nữa bèn đấm một cú lên cửa sổ xe. Cú đấm đó không hề nhẹ, tôi có thể cảm giác toàn bộ thân xe đều bị rung theo.
Lâm Tiêu phân tích không sai, bây giờ chúng tôi không còn đường lui nữa. Lúc trước là Đạo môn nội chiến, hiện tại là hận nước thù nhà, đẩy chúng tôi lên đầu sóng ngọn ngó, khiến chúng tôi hoàn toàn không có đường lui.
Nhưng bất luận đó có phải âm mưu quỷ kế của họ hay không thì trước hận nước thù nhà, chúng tôi đều sẽ đứng ở phía trước nhất, lấy thân xác máu thịt này để ngăn chặn lũ trộm cắp xâm lược.
Tôi bảo Lâm Tiêu lặng lẽ nhắc nhở người của chúng tôi một tiếng, nhất định không được sơ suất, phải cố gắng bảo vệ mạng sống của mình.
Quãng đường về sau, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi nhau, tán gẫu chuyện Đạo môn, biểu hiện rất hòa đồng khiến bầu không khí hài hòa như thể người một nhà.
Đến đêm khuya ngày hôm sau, chúng tôi cuối cùng cũng coi như tiến vào địa giới của Cổng Địa Ngục. Độ cao so với mực nước biển lúc này đã lên đến khoảng ba ngàn mét, nhưng cũng may những người đến đây đều là con nhà võ nên không hề có hiện tượng say độ cao. Thân thể Y Y hơi kém một chút, nhưng cũng không xuất hiện triệu chứng mệt mỏi hay khó chịu nào.
Thế nhưng nhiệt độ nơi đây lại rét đến thấu xương. Tuy giờ đang là mùa xuân, nhưng chỉ cần phóng tầm mắt ra xa là sẽ nhìn thấy đâu đâu cũng toàn núi tuyết là núi tuyết nối với nhau tựa như không nhìn thấy tận cùng.
Điều chết người nhất ở đây chính là chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm quá lớn. Vừa đến tối là nhiệt độ sẽ ngay lập tức giảm xuống âm độ. Cũng may tất cả đoàn xe đều là xe việt dã nên không gặp phải trục trặc gì.
Nếu như đổi thành đi bộ, người có thể đi vào Cổng Địa Ngục chắc chắn sẽ ít ỏi đến đáng thương.
Chúng tôi men theo hướng Bố Luân Đài của tỉnh Thanh Hải, thuận đường đi theo đường quốc lộ Thanh Tạng rồi tiến vào Cổng Địa Ngục. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng còn có thể trông thấy đường sắt Thanh Tạng xuyên qua các dãy núi. Trong thế giới trời băng đất tuyết đầy khắc nghiệt như thế này mà còn có thể nhìn thấy kỳ quan hùng vĩ như vậy, khoảnh khắc đó, thâm tâm tôi bỗng dấy lên một niềm tự hào và kiêu ngạo của một người Trung Quốc.
A Cẩu ở trên chiếc xe việt dã đầu tiên, mắt cậu ta rất tinh, có thể trợ giúp tài xế dẫn đoàn tốt hơn. Họ vẫn luôn liên lạc với nhau bằng máy bộ đàm, đoàn xe tiếp tục đi thêm nửa tiếng nữa trong đêm mới tiến vào khu vực hẻm núi.
Sau khi đi xuống đường quốc lộ Thanh Tạng, đoàn xe tiến vào trong một địa hình tựa như hoang mạc. Mặt đất là tầng băng giá vĩnh cửu, khắp nơi đều rải rác đá vụn khiến xe di chuyển bắt đầu xóc nảy. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy đoàn xe đã hoàn toàn tiến vào phạm vi hẻm núi, hai bên đều là gò núi, cao chót vót nhìn không thấy đỉnh đâu.
Gò núi trọc lốc, bắt đầu từ sườn núi là đã bị tuyết lớn bao phủ hoàn toàn.
"Đoàn xe phía sau xin chú ý, còn khoảng hai mươi cây số nữa là chúng ta sẽ tiến vào Cổng Địa Ngục. Trên mặt đất là lớp đất đóng băng vĩnh cửu, hơn nữa ngoài trời còn đang có tuyết rơi, xin đoàn xe phía sau tuyệt đối không được... Á! Anh làm cái gì thế? Mau dừng xe!" A Cẩu đang thông báo tình hình chuyến đi bỗng đột nhiên hét lên.
Âm thanh kia rõ ràng là tiếng kinh hô trong tình huống cực kỳ căng thẳng. Ngay khi nghe thấy tiếng A Cẩu hét lên, tôi vội vàng cầm lấy bộ đàm trên tay Lâm Tiêu để nói chuyện với A Cẩu, nhưng khi tôi vừa mới cầm bộ đàm lên thì giọng của A Cẩu đã biến mất, thay vào đó là tiếng rè rè đầy đứt quãng...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận