Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 653: Người phụ nữ thông minh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Anh ta vừa lay mạnh tôi, vừa lo lắng hốt hoảng la to! Lực lay càng lúc càng mạnh khiến tôi choáng váng. Tôi biết anh ta muốn tôi tỉnh táo lại, nhưng nếu anh ta cứ lắc thế này thì có lẽ tôi lại càng mê man thêm.
Tôi vội đẩy anh ta ra, thuận thế lùi về sau một bước, đồng thời nhìn về phía giường. Trên giường thật sự trống trơn, không thấy bóng dáng Tử Long đâu nữa!
Lúc này trời đã sáng, tôi lại nhìn về phía ba chiếc ba lô tôi đã sắp xếp tối hôm qua. Thiếu mất một cái, chiếc bị thiếu là của Tử Long.
Không cần đoán cũng biết, Tử Long đã nhân lúc chúng tôi ngủ say mà đi mất rồi. Có lẽ nên nói, Tử Long đã tỉnh lại từ lâu, anh ấy chỉ đang chờ cơ hội rời đi mà thôi.
"Cái tên khốn này, toàn thích chơi trò thần bí! Lâu lắm rồi Lỗi gia đây mới gặp lại cậu ta, còn chưa kịp hàn huyên chuyện cũ mà đã âm thầm bỏ đi mất dạng! Thậm chí còn không để lại lấy một lá thư, cá tính ghê đấy!" Vương Lỗi ngồi phệt xuống đất, tức giận mắng to.
Tôi ngẩn ra một lúc rồi hỏi: "Vương Lỗi, tối qua hai người ngủ cùng nhau, anh không biết anh ấy đi lúc nào à?"
Vương Lỗi lắc đầu đáp: "Lỗi gia tôi ở cùng các cậu, từ trước tới nay đều không hề đề phòng xung quanh. Có điều tối qua Lỗi gia mơ thấy chị gái Nhật Bản, cô ấy còn nép vào lòng tôi ngủ! Một ngày không gặp, như cách ba thu. Lâu lắm rồi tôi không được gặp cô gái xinh đẹp ấy, chớp mắt như đã mấy chục năm! Ài, thời khắc hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh! Chắc hẳn cô ấy cũng đang nhớ tôi!"
Thật là hết cách với anh ta, lần nào cũng kéo chủ đề đi xa tít tắp. Dường như vẻ hoảng hốt lo sợ cho Tử Long vừa rồi là do tôi hoa mắt nhìn nhầm mà thôi.
"Khụ..." Tôi thấy anh ta vẫn còn đang tự luyến đành hắng giọng một tiếng: "Lỗi gia, giờ hai chúng ta đang bàn chuyện của Tử Long! Chuyện tình cảm trai gái có thể tạm thời gác qua một bên được không?"
"Đúng, đúng thế! Anh em như thể tay chân, đàn bà chỉ như áo quần mà thôi! Quần áo không mặc vài phút cũng chẳng sao, chúng ta nói chuyện của anh Long trước đã!" Tôi vừa nói vậy Vương Lỗi lập tức nghiêm túc lại.
Tốc độ lật mặt còn đáng sợ hơn tính sớm nắng chiều mưa của chị em phụ nữ.
Tôi không đoán nổi tâm tư của Vương Lỗi, sợ anh ta sẽ đi tìm Thạch Minh Thánh Hàm, bèn hỏi lại một câu: "Lỗi gia, giờ anh định tính thế nào?"
Vương Lỗi vặn eo, xoay cổ, bình tĩnh nói: "Anh Cửu, Lỗi gia tôi phải âm thầm trốn đi, không thể lộ diện! Chắc chắn kẻ thần bí kia sẽ ra tay với cậu, hiện giờ tôi vẫn chưa xác định được thân phận thật sự của hắn. Nhất định phải bắt được kẻ này, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Đồng thời, tôi cũng sẽ tìm bằng được Tử Long! Phải tìm ra được ao máu Hồng Liên ở đáy Minh Hà, nếu không, không ai có thể ngăn cản được cậu ấy! Việc này không thể chậm trễ, vô cùng cấp bách, cậu hãy lập tức xuất phát đi! Lỗi gia tôi đi tắm cái đã, phải mặc bộ đồ bảnh bao nhất, làm thêm một kiểu tóc tràn ngập hơi thở xưa cũ và tang thương, sau đó sẽ tới tìm cậu!"
Tên này nói rồi phất tay về phía tôi như muốn đuổi tôi đi. Tôi còn tưởng lần này anh ta nói chuyện nghiêm túc thật, ai ngờ cuối cùng vẫn bị lừa.
Trông bộ dạng anh ta bây giờ, nào có vẻ gì là vô cùng khẩn cấp?
Tôi còn định nói tiếp, nhưng lại bị anh ta đẩy ra khỏi cửa, bất đắc dĩ đành chuẩn bị đi tìm Lý Tiêu Vũ! Lúc rời đi, đám người Dương lão thất đều tới tiễn tôi.
Tôi lại dặn dò bọn họ vài chuyện, nhắc bọn họ nhất định phải quản lý tốt Đạo giáo phía Bắc. Còn chuyện tiền sinh hoạt hàng ngày, tất cả đều dùng số tiền mà Đại Thần môn ngày trước để lại.
Trước đây Đại Thần môn cũng là một gia tộc lớn, đương nhiên tài sản không thiếu. Xây dựng đạo quán, tiêu dùng hàng ngày của Đạo môn, chắc cũng đủ dùng.
Đồng thời, tôi cũng dặn Lâm Tiêu hướng dẫn đám đệ tử chăm chỉ tu luyện, tốt nhất có thể nhanh chóng huấn luyện được một đội ngũ đệ tử có thể chiến đấu. Tới lúc đó, cho dù tôi không cần trợ giúp, nhưng bọn họ cũng phải đề phòng lão tổ Diệp gia tấn công.
Hiện giờ cao thủ ở lại Thần Tiên Trai không nhiều, ngoại trừ Lâm Tiêu và Dương lão thất, những người khác đều hơi yếu kém. Nhưng đoàn kết chính là sức mạnh, nếu huấn luyện được những đệ tử kia thì cũng đủ để chống cự lại sự tàn sát của một cao thủ!
Về điều này, tôi rất tin tưởng vào Lâm Tiêu. Lúc đó ở núi Miêu Vương, ông ta đã thống lĩnh hơn ba trăm đệ tử, đánh tôi một trận ra trò.
Dương lão thất sợ tôi chậm trễ thời gian, bèn bảo lái xe đưa tôi quay về phái Luyện Đan. Chỉ có một lái xe, hầu như không ngừng nghỉ. Nhưng cũng phải qua giờ Tý mới tới được phái Luyện Đan, tôi sợ tài xế lái xe suốt đêm trở về sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên bảo anh ta ở lại nghỉ ngơi rồi mới quay về làm việc!
Lúc này, phái Luyện Đan canh phòng nghiêm ngặt, trong ngoài đều có đệ tử tuần tra. Lý Tiêu Vũ rất thông minh, sau khi biết được phía Bắc đã bị tôi thu phục, lão tổ Diệp gia có thể sẽ phát động đánh lén, nên mới tăng cường tuần tra phòng vệ.
Hơn nữa, cờ hiệu của phái Luyện Đan cũng đã được đổi thành cờ của Đạo giáo phía Bắc. Phái Luyện Đan không thể tách rời với Đạo giáo, tổ sư gia của bọn họ đương nhiên cũng là Thái Thượng Lão Quân.
Nhưng trước đây cờ hiệu của bọn họ lại là một chiếc hồ lô đựng tiên đan. Bây giờ được thay thế bằng biểu tượng của Đạo giáo phía Bắc, chính là phù lục có hình kinh văn.
Lúc tôi tới đã rất muộn, nhưng Lý Tiêu Vũ vẫn chưa đi nghỉ, cô ta đang ngồi trước cái bàn vuông to ngoài phòng khách, một tay chống cằm, tay kia cầm trâm cài viết vẽ gì đó lên mặt bàn.
Hình như cô ta đang thất thần, thậm chí tôi tới gần mà cũng không phát hiện ra. Tôi cũng không chủ động đánh tiếng mà liếc xuống nhìn chữ viết trên bàn, là hai câu thơ.
Mặc dù mấy chữ đầu đã khô rồi không nhìn rõ nữa, nhưng phía sau vừa viết xong vẫn còn thấy rõ ràng, câu sau viết: "Lòng em có chàng, chàng có hay?..."
Hai câu thơ đọc liền lại chính là "Trên núi có cây, cây có cành. Lòng em có chàng, chàng có hay?"
Mặc dù tôi không đọc sách nhiều, nhưng ý nghĩa của câu này thì vẫn có thể hiểu được.
"A! Sơ Cửu, cậu quay lại lúc nào vậy?" Lý Tiêu Vũ sực tỉnh, vừa trông thấy tôi đứng cạnh thì hoảng hốt kêu lên, vội vàng xóa sạch những chữ trên bàn đi.
Tôi mỉm cười, chủ động ngồi xuống đối diện: "Muộn vậy rồi còn chưa ngủ?"
Sao Lý Tiêu Vũ có thể không hiểu ý của tôi, cô ta không trả lời lại ngay mà dùng trâm cài lại tóc, rồi mỉm cười duyên dáng đáp: "Đêm dài đằng đẵng, trời đêm mát mẻ, chị đây không có tâm trạng đi ngủ!"
Lý Tiêu Vũ là một phụ nữ kiên cường, cũng là một người rất mạnh mẽ. Dù sao một người phụ nữ có thể thống lĩnh cả một phái Luyện Đan lớn như vậy thì chắc chắn tính cách không thể yếu đuối. Hoặc có thể nói, nếu không có một vài bản lĩnh đặc biệt thì nhất định không thể đi tới ngày hôm nay!
Đối phương né tránh câu hỏi của tôi. Tôi còn chưa kịp tiếp lời, Lý Tiêu Vũ đã đổi chủ đề: "Đúng rồi, Tử Long nói cậu không quay lại nữa mà? Sao lại chạy về đây thế này, hai người các cậu, tính tình đều quái dị như nhau, thật không biết đằng nào mà lần!"
Nghe Lý Tiêu Vũ nói, tôi ngạc nhiên nghĩ thầm: Nghe Lý Tiêu Vũ nói vậy, lẽ nào Tử Long đã về đây trước lúc tôi quay lại?
Tôi ngừng chốc lát rồi mới hỏi cô ta: "Tiêu Vũ, ý cô là Tử Long đã quay trở lại đây rồi?"
"Đúng vậy!" Giọng Lý Tiêu Vũ rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói có phần trách móc: "Anh ấy hấp tấp trở về, chẳng nói chẳng rằng, chỉ dặn tôi phải bảo vệ tốt phái Luyện Đan rồi tự mình dẫn theo Diệp Chu Tinh đi rồi, nói phải hoàn thành lời hứa trước đây với cô ấy! Còn nói sau khi hoàn thành lời hứa sẽ đi tìm cậu và Vương Lỗi, giải thích với các cậu sau!"
Nghe giọng của Lý Tiêu Vũ, tôi nhận ra hình như cô ta đang ghen. Nhưng hiện giờ tôi không có thời gian quan tâm đến cảm xúc của cô ta, mà chỉ lo lắng Tử Long sẽ bốc đồng làm chuyện gì đó thôi!
Khi chúng tôi bị bà ba Hoàng bắt vào trong chiếc bình, Tử Long đã biết được nội gián chính là Diệp Chu Tinh. Nói thẳng ra, đến bây giờ cô ta vẫn là người của bộ phận Đặc Biệt! Nhưng vì tình cảm đối với Tử Long nên cô ta vẫn âm thầm giúp đỡ chúng tôi không ít.
Có điều từ đầu tới cuối tôi vẫn không hiểu, đối với Diệp Chu Tinh, thân phận trong bộ phận Đặc Biệt quan trọng, hay tình cảm với Tử Long quan trọng hơn?
Tử Long trung nghĩa can trường, biết được Diệp Chu Tinh là phản đồ, chắc chắn trong lòng rất khó chịu. Tử Long yêu cô ta, nhưng cũng rất hận cô ta. Dù gì lần này, Diệp Chu Tinh cũng đã suýt nữa hại chết tất cả chúng tôi.
Cả chuyện lần trước ở thôn Quỷ khi điều chế Tụ Âm đan, cô ta cũng âm thầm thông báo cho bà ba Hoàng, cũng suýt nữa hại chết chúng tôi!
Tôi thật sự không thể hiểu nổi, lẽ nào thân phận trong bộ phận Đặc Biệt lại quan trọng hơn tình cảm của cô ta với Tử Long ư?
Tử Long trọng tình trọng nghĩa, vì người mình yêu và anh em mà ngay cả tính mạng cũng không cần. Nhưng hiện giờ, người anh ấy yêu lại làm hại anh em của anh ấy, tôi lo người đau lòng nhất chính là Tử Long.
Với tính cách của anh ấy thì chung quy Diệp Chu Tinh vẫn không thể khống chế được. Có lẽ người mà Tử Long cần là một cô gái thật sự hiểu rõ đại nghĩa, chứ không phải người phụ nữ ích kỷ yêu mình.
Nhưng bây giờ, Tử Long lại đưa Diệp Chu Tinh đi, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn anh ấy muốn giải quyết chuyện giữa mình và cô ta!
Với tính cách của anh ấy, điều tôi lo lắng nhất là sợ anh ấy vì yêu sinh hận, lần nữa nhập ma!

Bình Luận

0 Thảo luận