Tôi còn chưa nhìn rõ người lao vào trong thôn, trước hết đã nghe thấy tiếng gào sảng khoái của anh ta. Giọng nói này khá quen thuộc, lúc đầu tôi còn chưa nghe ra, đợi sau khi anh ta nhấc một thanh trường đao sáng loáng vào trong, lúc này tôi mới nhìn rõ người xông vào, chính là tài xế phi pháp kia!
Lúc này anh ta mang khuôn mặt dữ tợn, trông rất hung dữ, tay đang nắm trường đao cũng run rẩy. Tôi thấy được anh ta rất kích động, kích động giống y như lúc tôi báo thù cho thôn Ma Câu trước kia vậy.
Mà tiếng nói của anh ta cũng đánh thức bé trai và bà lão trên đất. Không đúng, không nên nói là bé trai và bà lão, phải nói là ông lão ngư dân và bé gái theo lời tài xế phi pháp mới đúng.
Trước đó tôi vẫn chưa nghĩ thông điều này. Lúc thấy tài xế phi pháp xuất hiện, tôi mới chợt nghĩ ra. Da người giấu trong giường đá là da người do ông lão ngư dân và bé gái lột ra.
Năm đó lúc xuất hiện ở thôn Trường Thọ, bọn họ mang hình tượng ông lão ngư dân và bé gái. Sau khi trải qua một lần thoát xác thay da, ông lão ngư dân mượn tuổi thọ của bé gái, sử dụng thuật phản lão hoàn đồng để biến thành hình tượng bé trai.
Mà vẻ ngoài chúng tôi nhìn thấy lúc này là vẻ ngoài của bọn họ sau khi thay đổi thân thể. Lần đầu tiên gặp bà lão và bé trai, tôi đã cảm thấy bọn họ tương tự với ông lão ngư dân và bé gái mà tài xế phi pháp nhắc đến. Chỉ có điều bởi vì giới tính và thân thể nên tôi không thể xác nhận điểm này. Mãi đến khi bọn họ sử dụng thuật phản lão hoàn đồng thần kỳ, tôi mới hóa giải được mối nghi hoặc trong lòng.
Tài xế phi pháp cố ý kể cho chúng tôi câu chuyện này là vì muốn gạt chúng tôi, e rằng cũng muốn cho chúng tôi báo thù giúp anh ta!
Tôi đang nghĩ tới những nhân tố then chốt này, tài xế phi pháp bắt đầu cười lớn: "Hai tên ma quỷ các người, cũng vì ông nội tôi phát hiện ra bí mật của các người, các người bèn dùng cá vảy đen hại chết mọi người trong thôn chúng tôi. Các người chôn xác bọn họ bên dưới bia đá, để bọn họ không được chết yên lành. Nếu không phải năm đó ông nội tôi giấu tôi đi, e rằng tôi cũng không thoát khỏi nanh vuốt của các người. Để báo thù cho người của thôn Trường Thọ, tôi đã khổ sở đợi mấy chục năm. Còn nhờ người tung ra tin tức giả, nói cho bọn họ biết nơi đây có thuốc tiên là vì muốn dụ bọn họ đến giết các người. Chỉ tiếc những người đến đây trước kia cũng đã bị các người hại chết. Lần này ông trời chiếu cố tôi, ba người bọn họ xuất hiện, đúng lúc cho tôi một cơ hội báo thù! Ha ha..."
Nói xong lời cuối cùng, tài xế phi pháp còn chỉ vào ba người chúng tôi bằng trường đao sáng loáng. Mà nghe anh ta nói vậy, tôi cũng đại khái đoán được chân tướng năm đó. E rằng lúc đó ông lão ngư dân và bé gái không hề cứu người dân trong thôn Trường Thọ, trái lại còn dùng cá vảy đen để hại chết tất cả mọi người.
Tài xế phi pháp cố ý nói cho chúng tôi biết rằng ông lão ngư dân và bé gái cứu người trong thôn bọn họ, mục đích là vì muốn dụ chúng tôi đến đây, báo thù giúp anh ta. Nếu như tôi đoán không sai, vì báo thù thì ít nhất tài xế phi pháp đã khổ sở tiến hành suốt mấy chục năm.
Tuy rằng đồng cảm với cảnh ngộ của anh ta, nhưng tôi cũng nghĩ đến một câu nói, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, là người là quỷ quá khó phân biệt! Tôi vẫn luôn cho rằng tài xế phi pháp là người tốt, hoàn toàn không ngờ rằng anh ta cũng là một kẻ lừa gạt.
Đừng nói là tôi, cho dù là người từng trải như lão quỷ cũng không nhìn ra.
"Anh để chúng tôi sống sót, tôi cho anh hưởng vinh hoa phú quý vô tận! Thế nào? Cuộc sống muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, anh không muốn sao?" Mà lúc này, rốt cuộc ông lão ngư dân cũng mở miệng nói.
Tôi thấy được rằng lúc này ông lão ngư dân và bé gái rất suy yếu. Bọn họ vừa thoát xác thay da, e rằng cần ít nhất một tiếng mới khôi phục như cũ được.
"Ha ha!" Tài xế phi pháp khinh thường nở nụ cười, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn vinh hoa phú quý gì cả, cũng chẳng muốn sống cuộc sống cao sang. Tôi sống tạm thế này chỉ là vì báo thù! Biết bao nhiêu người dân trong thôn Trường Thọ, cả người nhà của tôi nữa, tất cả đều chết thảm trong tay các người. Lúc đó tôi đang trốn ở xung quanh, nhìn thấy các người lóc từng miếng thịt của bọn họ, chỉ còn lại một đống xương trắng. Giây phút đó tôi đã thầm thề trong lòng, đời này nếu như không giết được các người, tôi thề không làm người!"
Nghe được lời này của tài xế phi pháp, ông lão ngư dân lại nói: "Chàng trai, lúc đó chúng tôi cũng đâu muốn hại chết người trong thôn anh, chỉ trách bọn họ đã phát hiện bí mật của chúng tôi thôi. Trước đó chúng tôi sống ở khúc Trầm Thủy bên cạnh đảo Trường Thọ, từ trước đến giờ không hề xảy ra mâu thuẫn với mọi người. Giết bọn họ cũng chỉ là việc làm bất đắc dĩ. Chỉ cần anh tha cho chúng tôi một mạng, cho dù anh muốn gì thì tôi cũng có thể cho anh! Nghĩ đến cuộc sống cao sang kia đi, tiền tài người đẹp, muốn cái gì có cái đó! Nhìn dáng vẻ của anh, tôi nghĩ chắc vẫn chưa có con nối dõi tông đường đâu nhỉ? Nếu như anh chết rồi thì chẳng phải đã phụ lòng người nhà sao? Buông bỏ mối thù này đi, hãy cố gắng sống sót, tôi sẽ cho anh cuộc sống tốt nhất!"
Ông lão ngư dân đang cố ý kéo dài thời gian, cũng đang thầm khôi phục sức mạnh. Nếu đợi lão phục hồi lại, tài xế phi pháp không thể nào là đối thủ của lão. Thân thể của ông lão ngư dân và cô bé đều trắng bệch, không biết đang chờ thứ gì để khôi phục lại.
"Ha ha!" Tài xế phi pháp cười to hai tiếng, lạnh lùng nói: "Đừng nói mấy lời nhảm nhí này với tôi nữa, đời này tôi cũng chỉ muốn giết các người thôi!"
Trong lòng tài xế phi pháp chỉ có thù hận, lời của ông lão ngư dân nói với anh ta chẳng có tác dụng gì. Tài xế phi pháp vừa dứt lời, tôi thấy anh ta nhấc trường đao xông về phía ông lão ngư dân.
Lúc lao đến trước mặt bọn họ, anh ta giương trường đao, bổ xuống đầu ông lão ngư dân. Ông lão ngư dân muốn lui về phía sau, nhưng dường như không có sức nên không thể tránh được đao này.
Mà ngay vào lúc tôi cho rằng tài xế phi pháp sẽ chém chết ông lão ngư dân, không biết ông lão ngư dân lấy đâu ra sức mà bắt lấy bé gái bên cạnh mình, sau đó dùng bé gái để chắn trước người.
Chỉ trong chớp mắt, trường đao của tài xế phi pháp chém vào lưng bé gái, tạo ra một vết thương rất sâu, có thể thấy được xương trắng trên lưng luôn.
"Ông... Ông... Tại sao?" Bé gái ngước đầu, mắt trợn trừng, chẳng thể tin được rằng ông lão ngư dân sẽ dùng mình để chặn đao. Ông lão ngư dân không hề trả lời, đợi tài xế phi pháp thu đao thì dí sát vào lưng của bé gái, nuốt lấy máu tươi trên lưng nó.
Sau khi nuốt vào mấy ngụm máu tươi, tôi thấy thân thể của ông lão ngư dân dần xuất hiện vẻ hồng hào.
"Ông già chết tiệt, tôi giết ông!" Tài xế phi pháp gào lên, lại nâng đao bổ về phía ông lão ngư dân. Chỉ là đao còn chưa xuống, ông lão ngư dân bỗng nhiên đứng lên, một tay bóp lấy cổ của tài xế phi pháp, đồng thời cũng đấm một cú vào bụng anh ta.
Cú đấm này dùng rất nhiều sức, đánh tài xế phi pháp bay ngược ra sau, đập vào bia đá phát ra tiếng ầm, trường đao trong tay anh ta cũng rơi loảng xoảng xuống đất.
Tài xế phi pháp định giãy giụa bò dậy, thế nhưng vừa ngẩng đầu thì máu tươi đã phun ra khỏi miệng. Anh ta giãy giụa mấy lần, vẫn không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể dùng ánh mắt oán độc trừng trừng nhìn ông lão ngư dân. Bên trong ánh mắt kia, ngoại trừ sự oán hận thì còn có vẻ không cam tâm!
Ông lão ngư dân không để ý đến tài xế phi pháp, mà nhìn về phía bé gái thoi thóp trên đất, cười lạnh nói: "Mạng của bà là tôi cho, bây giờ tôi chỉ lấy lại mà thôi. Tôi để bà sống lâu như vậy, bà cũng nên thấy đủ rồi!"
Nghe được lời của ông lão ngư dân nói, bé gái đột nhiên ngẩng đầu lên, giận dữ nói: "Lão già chết tiệt này, ông không chết tử tế được đâu. Không có tôi, ông cũng sẽ chết thôi!"
"Ha ha!" Ông lão ngư dân cười lạnh nói: "Thuật phản lão hoàn đồng nhất định phải có một già một trẻ, hai người mới sử dụng được. Không có bà, tôi còn có thể đi tìm đứa trẻ khác. Đợi người của Linh tộc đưa sức mạnh của thuỷ triều đến, tôi vẫn có thể sống lại lần nữa. Sáu mươi năm sau, tôi lại có được thân thể và tuổi thọ của người trẻ tuổi! Tôi không chết được, không ai có thể giết chết tôi cả! Ha ha!"
Nói xong lời cuối cùng, ông lão ngư dân bắt đầu cười lớn. Cô bé còn muốn mở miệng mắng lão, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời, thân thể đã mềm nhũn rồi ngã xuống đất, không biết sống chết.
Tôi đã quá quen với thảm kịch tai vạ đến nơi ai lo thân người ấy rồi. Đối với những người này mà nói, trong lòng bọn họ chẳng có gì gọi là tình nghĩa, cũng chẳng có tình cảm. Vì lợi ích của bản thân, vì để bản thân sống tiếp, bọn họ không tiếc bán đứng, thậm chí là giết chết người thân cận nhất của mình.
Người như vậy đã sớm bị tâm ma khống chế. Mà người tu đạo chúng tôi thì phải giải quyết những kẻ bị tâm ma khống chế thế này. Hiện tại tôi mới hiểu được lời của sư phụ. Người tu đạo không chỉ muốn đối phó với yêu ma quỷ quái, càng phải đối phó với những người xấu xa, giơ cao chính nghĩa!
Mà trong lúc tôi cảm thán, ông lão ngư dân nhìn về phía tài xế phi pháp, khẽ cười nói: "Không ngờ năm đó lại để cho anh còn sống, đây quả thật là lỗi của tôi, chưa giết hết người trong thôn Trường Thọ các người. Anh cũng đừng trách tôi, muốn trách thì trách anh không biết quý trọng mạng sống của mình. Anh hoàn toàn có thể quên mất mối thù này, cố gắng sống sót, nhưng nhất mực lại muốn đến tìm tôi để báo thù. Tôi là thần bất tử, anh chỉ là một người phàm thì sao có thể giết được tôi? Nếu anh đã quyết tâm muốn chết như vậy thì tôi sẽ giúp anh, tiễn anh lên đường!"
Lúc nói chuyện, ông lão ngư dân đã nhặt trường đao trên đất lên. Thấy lão muốn giết tài xế phi pháp, tôi lập tức dùng chân khí Huyền Chân cắt đứt dây thừng. Nhưng vào lúc tôi định ra tay, bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện tiếng sấm sét, sau đó là mưa to gió lớn cùng kéo tới.
Trong nháy mắt chớp giật biến mất, tôi nhìn thấy trên mặt biển có ba chiếc thuyền đang lái về phía này...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận