Tất cả những chuyện này đều xảy ra quá đột ngột, không ai kịp phản ứng lại. Tôi cũng cho rằng Tử Long đã diệt được Đoạt Phách, nhưng nào ngờ chỉ trong một khoảnh khắc đó thôi, Tử Long lại ngã phịch xuống đất.
Sau khi Tử Long khuỵu ngã, bùa Thần Châu mà anh ấy sử dụng cũng mất đi pháp lực, khiến Đoạt Phách vốn dĩ đã sắp sửa bị hồn bay phách tán lại nhân cơ hội này chạy thoát được ra ngoài từ lối cửa sau của phòng học. Tôi vội vàng xông đến bên cạnh Tử Long, lo lắng kêu lên: "Tử Long, anh sao thế?"
Tử Long không đáp lại, cũng không ngẩng đầu nhìn tôi. Phải chừng nửa phút sau, anh ấy mới ngẩng đầu lên, cười nói: "Sơ Cửu, anh không sao, anh chỉ đang cố tình diễn kịch thôi!"
"Hả?" Tôi trợn tròn mắt nhìn anh ấy. Thấy bộ dáng ngây ngô của tôi như vậy, Tử Long lại phì cười. Trình Vũ Phi đứng bên cạnh cũng bật cười ha ha, không còn giữ dáng vẻ thục nữ nữa, tựa như vừa gặp phải chuyện gì khôi hài lắm vậy.
Tôi bị họ cười đến nghệt cả ra, bèn cau mày hỏi: "Hai người... rốt cuộc chuyện là sao?"
Tử Long nín cười, nói: "Sơ Cửu, ban nãy là anh cố tình thả hắn đi đấy! Em quên rồi ư, những đệ tử Đạo môn đột ngột biến mất, hay những người thường bỗng dưng mất tích kia, ngay cả người của tổ chức 093 cũng không tra ra được, cho nên anh mới diễn một màn khổ nhục kế, để Đoạt Phách chủ động đưa chúng ta đi tìm họ!"
Tử Long giải thích xong, tôi mới bừng tỉnh ngộ. Nếu như anh ấy không nhắc, chắc tôi cũng quên luôn cả vụ này. Ban nãy lo lắng sức khỏe của anh ấy quá nên mới quên mất việc quan trọng như vậy.
Nhưng tôi ngẫm nghĩ một lát thấy vẫn có vẻ sai sai, bèn mở miệng nói: "Tử Long, Đoạt Phách gần giống như hồn thể, tốc độ còn nhanh hơn chúng ta nhiều! Hơn nữa chúng ta còn chưa quen thuộc với chỗ này, muốn đuổi theo hắn thì còn khó hơn lên trời!"
Tốc độ của con người dù cho có nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn yêu ma quỷ quái được. Họ có thể đột ngột xuất hiện, cũng có thể đột ngột biến mất, hiển nhiên người thường không thể đuổi kịp họ được.
Nhưng Tử Long lại lắc đầu cười với tôi, giải thích: "Sơ Cửu, em đừng lo, cảnh sát Trình đã sắp xếp cho chúng ta ổn thỏa từ lâu rồi, đúng không?"
Tử Long vừa đưa mắt hướng về phía Trình Vũ Phi, Trình Vũ Phi đã gật đầu ngay tức khắc khiến cái đuôi ngựa buộc sau gáy giật giật mấy cái: "Phải rồi, quên nói cho các anh nghe một tin tốt. Lão già của 093 chúng tôi coi trọng A Cẩu, muốn chiêu mộ cậu ta gia nhập 093. Nếu như tôi đoán không sai thì hiện giờ A Cẩu đang cùng người của 093 đuổi theo Đoạt Phách rồi!"
Nghe được tin này, tôi vừa thầm mừng rỡ, vừa có chút lưu luyến không nỡ. Mừng rỡ là bởi vì nếu như A Cẩu gia nhập tổ chức 093, không những có quyền có thế, ít nhất cũng có thể bảo vệ mạng sống, không cần cả ngày đi theo tôi, dấn thân vào nguy hiểm. Nhưng lưu luyến không nỡ chính là vì tôi và A Cẩu đã trải qua nhiều lần sinh tử, từ lâu chúng tôi đã coi đối phương là huynh đệ sống chết có nhau. Giờ đột nhiên phải chia tách, hiển nhiên là tôi không nỡ. 093 không giống như Đạo môn, lúc nào cũng được tự do, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất khó để gặp mặt nhau một lần.
Có lẽ nhìn thấy được vẻ không nỡ và lạc lõng của tôi, Trình Vũ Phi bèn liếc tôi một cái trắng mắt rồi trề môi: "Lý Sơ Cửu, tôi không nói dối đâu, A Cẩu còn chưa gia nhập tổ chức 093 của chúng tôi ấy chứ! Cơ mà tôi phát hiện ra một điều, người bên cạnh anh đều thú vị lắm nhé. Được vào 093 là nguyện vọng của bao nhiêu người tu đạo, thế mà người anh em A Cẩu của anh lại chẳng ham hố gì, mà cũng bạo gan cơ, trực tiếp nói thẳng mặt lão già của chúng tôi luôn. Cậu ta bảo nếu anh bảo cậu ta vào 093 thì cậu ta sẽ vào, còn không thì chẳng có ai có thể ép cậu ta làm chuyện mà cậu ta không thích cả! Lần này tìm cậu ta giúp đỡ cũng là bởi vì anh đấy. Ầy, đám anh em của anh đúng là ai cũng tính tình cổ quái hết á!"
Tính tình của A Cẩu đương nhiên tôi hiểu rõ, người duy nhất có thể khiến cậu ta làm việc e cũng chỉ có mình tôi. Cậu ta là người yêu thích tự do, chắc chắn sẽ không vì danh lợi mà gia nhập tổ chức 093. Nhưng cho dù là vậy, đến lúc đó tôi cũng sẽ trực tiếp hỏi thẳng cậu ta một lần, để cậu ta tự mình lựa chọn.
Tôi tin tưởng A Cẩu, có cậu ta dẫn đường, chắc chắn Đoạt Phách sẽ không chạy thoát được. Thị giác của A Cẩu rất mạnh, cả năng lực cảm nhận đối với nguy hiểm nữa, nên nhất định cậu ta có thể tìm được những người bỗng dưng mất tích kia.
Nhưng còn một chuyện khó giải quyết hơn, đó chính là những học sinh bị tà khí khống chế phía sau lưng chúng tôi, cùng với hai ma nữ đang bay lơ lửng bên ngoài cửa sổ nữa. Không thể thả họ ra ngoài được, nếu không nhất định họ sẽ đi hại người.
Cho nên cần phải giải quyết họ trước, sau đó mới có thể yên tâm đi tìm Đoạt Phách.
Chúng tôi không có cách phá giải sức mạnh tà ác trên người họ, chỉ có thể đánh ngất tất cả mọi người rồi trói chặt họ lại. Trình Vũ Phi thông báo cho người của tổ chức 093 ở gần đó để họ đến xử lý hậu sự.
Còn về phần hai ma nữ này, tuy nói là oán quỷ nhưng ở trước mặt chúng tôi, họ chẳng làm được gì hết. Lúc trò chuyện với họ, chúng tôi mới phát hiện ra phán đoán lúc trước của mình là chính xác. Đoạt Phách âm thầm giúp họ, trên thực tế là giao ước với họ, nói rằng khi nào đến ngày giỗ đầu của họ sẽ giúp họ hoàn thành di nguyện, để họ đi đầu thai chuyển kiếp.
Nói ra thì tôi thấy thật ra họ cũng rất đáng thương. Không chỉ bị Đoạt Phách cưỡng hiếp rồi giết chết, trái lại còn bị hắn lợi dụng. Chỉ tiếc là đến bây giờ họ vẫn chưa biết được chân tướng cuối cùng. Tử Long thấy họ đáng thương, bèn siêu độ cho họ đến âm tào địa phủ. Họ là oán quỷ, khi còn sống lại hại người, muốn luân hồi chuyển kiếp e là không dễ dàng, ít nhất cũng phải bị giam ở Mười tám tầng địa ngục một thời gian, chịu tra tấn trừng phạt một chút thì may ra mới có cơ hội luân hồi.
Xử lý những chuyện này xong, chúng tôi mới đi tìm A Cẩu và người của tổ chức 093. Đồ họ dùng là thiết bị định vị theo dõi, tiên tiến hơn chúng tôi nhiều. Chỉ thấy có một chấm đỏ lập lòe lóe sáng trên thiết bị của Trình Vũ Phi, chúng tôi xác định phương hướng xong xuôi, bèn lập tức đuổi theo phương hướng của chấm đỏ đó.
Đuổi theo được chừng mười phút, chúng tôi đã chạy ra khỏi khu thành cổ. Giáp ranh với khu thành cổ là vùng ngoại thành, nhưng chấm đỏ vẫn lập lòe không dừng lại, qua vùng ngoại thành rồi mà vẫn còn di chuyển.
Quang cảnh xung quanh chúng tôi ngày càng hẻo lánh, gần như không trông thấy nhà dân nữa. Hơn nữa, giờ cũng đã cách tỉnh thành một quãng khá xa. Tử Long đi trước dẫn đường, lúc này cũng đã nhận ra tình hình khác lạ, bèn vội vã dừng lại, nói: "Sơ Cửu, không đúng! Nếu như anh nhớ không nhầm thì qua ngọn núi nhỏ trước mặt chính là ngọn núi nghĩa trang lớn nhất tỉnh, cả nhà tang lễ và lò hỏa thiêu nữa. Anh không nhớ nhầm đâu, anh nhớ lần đầu tiên xuống núi làm việc đã đến nơi này, giúp người ta trộm một cái xác ra!"
Nghe Tử Long nói thế, tôi cũng chợt ngờ ngợ ra. Phương hướng A Cẩu đang đuổi theo có lẽ không sai, hơn nữa, tôi tin tưởng kỹ năng theo dõi của A Cẩu, người bình thường không thể nào phát hiện ra được cậu ta. Nói cách khác, hướng mà Đoạt Phách đang chạy trốn chính là hướng mà chúng tôi đang đuổi theo. Có lẽ những người mất tích cũng đang ở đây chăng?
Đúng lúc ấy thì Tử Long bỗng mỉm cười, nói: "Xem ra những người không dưng biến mất kia rất có thể đang bị giấu ở xung quanh đây. Nơi này vốn dĩ đã rất hiu quạnh, người bình thường không thể nào tìm đến được."
"Mọi người xem, họ dừng lại rồi!" Ngay khi tôi và Tử Long nói chuyện với nhau, Trình Vũ Phi bỗng hô lên. Lúc ấy tôi mới chú ý thấy chấm đỏ trên thiết bị định vị đã dừng di chuyển, đại khái có thể nhìn ra chúng tôi đang ở rất gần đám A Cẩu.
Tôi nhướng mày, sốt sắng: "Đi thôi, chúng ta đi lên xem thế nào!"
"Được!"
Quyết định xong xuôi, chúng tôi bèn đi theo hướng của A Cẩu. Sau khi vòng qua ngọn núi nhỏ trước mặt, quang cảnh phía trước bỗng sáng sủa hẳn ra. Một con đường nhỏ vòng vào từ phía bên trái, trên mặt đất còn vung vãi tiền giấy và vụn giấy mà pháo tép để lại sau khi nổ, nhìn là biết đây là thứ để lại lúc xe tang đưa đón người chết.
Ở cuối nơi đó có nguyên một vùng đèn đuốc sáng rực, thấp thoáng có thể trông thấy có không ít cửa hàng, chủ yếu đều bán đồ mai táng. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng đạo sĩ niệm kinh, có lẽ là có người đang làm đám tang.
"Quả nhiên anh nhớ không nhầm mà, bên kia là nhà tang lễ, bên kia là lò hỏa thiêu! Sau lưng lò hỏa thiêu chính là ngọn núi nghĩa trang lớn nhất tỉnh! Trên ngọn núi nghĩa trang đó còn có cả một miếu thành hoàng!" Tử Long xác nhận lại một lượt ký ức của mình.
"Được, mọi người nhớ cẩn thận chút!" Tôi gật đầu nhắc nhở một tiếng, sau đó lập tức chầm chậm đến gần chỗ chấm đỏ. Còn chưa đi đến trước mặt những cửa hàng kia, A Cẩu và một người của tổ chức 093 đã xông ra, nhanh chóng lướt qua người chúng tôi, đồng thời khẽ thì thầm: "Anh Cửu, đi theo tôi!"
Sự ăn ý ngầm hiểu của chúng tôi đương nhiên không cần phải nói nữa, cả đám đồng loạt trốn sau lưng một gian nhà, tôi còn chưa kịp hỏi A Cẩu thì cậu ta đã lên tiếng trước: "Anh Cửu, Đoạt Phách biến mất ở khu vực này, giống như bốc hơi khỏi thế gian ấy, không để lại chút khí tức nào cả! Chúng tôi chỉ có thể xác định phương hướng đại khái, chứ không tìm được vị trí cụ thể!"
Có lẽ A Cẩu vừa mới trở về từ Pháp Môn tự thì bị người của 093 cản lại. Hiện giờ tôi cũng không có thời gian ôn chuyện với cậu ta, trước tiên cần phải tìm cho ra Đoạt Phách đã.
Tôi suy ngẫm một lúc, ngay lập tức nảy ra được một ý trong đầu, bèn dặn dò: "Vậy thì xem ra có lẽ Đoạt Phách đang ở ngay gần đây. Những người và thi thể bỗng dưng biến mất kia hẳn cũng đang ở gần đây. Nơi đáng nghi nhất ở xung quanh đây chính là nhà tang lễ, lò hỏa thiêu và ngọn núi nghĩa trang sau lưng. Theo tin tức mà 093 điều tra được thì số người biến mất trong vụ này không hề nhỏ, nơi bình thường không cất giấu được. Cho nên có thể là nhà kho, hoặc cũng có thể là cung điện dưới lòng đất. Giờ chúng ta chia nhau đi tìm, nửa giờ sau sẽ tập kết ở chỗ này!"
Phân công xong xuôi mọi thứ, chúng tôi bèn chia nhau ra tìm, chỗ cần tìm kiếm cũng không lớn, chỉ có nhà tang lễ và lò hỏa thiêu. Tử Long đi với A Cẩu, còn tôi và Trình Vũ Phi chung một đội. Nơi chúng tôi đi là lò hỏa thiêu, còn nhóm của Tử Long là nhà tang lễ.
Lúc này mọi người đều đã được trang bị thiết bị định vị, một khi phát hiện ra Đoạt Phách, chúng tôi sẽ có mặt ở đó ngay lập tức.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận