Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 346: Hợp táng đồng tử

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Anh Ngưu lo lắng cho con trai mình, nên cũng chẳng quan tâm đến cảm giác lạnh lẽo sau nữa, anh ta nhào thẳng đến bên quan tài định kéo bé Ngưu lên.
Nhưng mấy ngón tay của anh ấy đã bị đè gãy, không dùng sức được, vừa dồn sức là kêu đau thảm thiết. Anh ta vẫn không hề từ bỏ, cắn răng chịu đựng cơn đau ở tay để kéo bé Ngưu lên bằng được, chỉ là thử mấy lần vẫn chẳng ăn thua.
Tôi thấy vậy bèn đi qua, cũng nhoài đến bên cạnh anh Ngưu, cầm lấy hai tay bé Ngưu rồi nhấc thằng bé lên. Bé Ngưu chỉ bị ngất đi vì thiếu oxy chứ chưa chết, tôi bảo anh Ngưu cõng thằng bé rồi mau chóng xuống núi.
Anh Ngưu luôn miệng nói cảm ơn rồi mới cõng bé Ngưu chạy xuống núi. Sau khi bé Ngưu được kéo lên, tôi nhìn thấy bên trong miệng của thi thể Nhị Nha có ngậm một túm tóc và một miếng vải vụn.
Không cần nghĩ cũng biết, túm tóc và miếng vải vụn kia đều là của bé Ngưu. Trước đó, lúc bé Ngưu quỳ trước linh đường đã bị tên Hà Thiên Sư kia động tay động chân. Hắn cho tóc và vải trên người của bé Ngưu vào miệng Nhị Nha, chính là muốn để cho Nhị Nha đi gọi hồn và muốn Nhị Nha kéo bé Ngưu vào trong quan tài để cùng hợp táng.
Trông thấy cảnh này tôi đã hiểu hết ngọn ngành sự việc. Bảo sao trước đó, tôi không tìm thấy quỷ hồn của Nhị Nha, hóa ra quỷ hồn của cô bé đã bị Hà Thiên Sư phong ấn từ lâu.
Sau đó hắn lại bắt thủy quỷ dụ tôi đến bờ sông, để tôi lầm tưởng đó là quỷ hồn của Nhị Nha rồi đuổi theo đến tận đó. Tranh thủ lúc ấy, hắn để cho Nhị Nha đi gọi hồn bé Ngưu, để bé Ngưu tự mình đến linh đường rồi cùng vào trong quan tài với thi thể của Nhị Nha.
Đây là hợp táng đồng tử, oán khí của trẻ con vốn đã rất nặng, lại thêm cả trận pháp phong thủy vạn tiễn xuyên tâm từ năm con dao nhọn, đủ để biến hai đứa nhỏ thành một cặp ác quỷ ghê rợn.
Cái tên rác rưởi Hà Thiên Sư đó thật ác độc, không chỉ muốn giết chết cả nhà Nhị Nha, chiếm đoạt tài sản mà quan trọng hơn còn muốn khống chế cặp ác quỷ này để giúp ông ta tiếp tục giết người cướp của.
Nỗi sỉ nhục của Đạo môn này, người bình thường không quản được, nhưng tôi phải quản!
Nhị Nha vẫn đứng ở bên cạnh mộ mình, âm trầm nhìn tôi, vừa sợ vừa không biết phải đi đâu. Thật ra không riêng gì người, ngay cả ma cũng sẽ có lúc hoang mang.
Chết rồi thì biến thành quỷ hồn, họ chẳng thể nào trở lại thân thể của mình được nữa, mà người thân cũng không thể nhìn thấy mình. Trời đất mênh mang, họ lại càng không biết nên đi đâu về nơi nào. Tính ra thì họ còn hoang mang lo lắng hơn chúng ta nhiều.
Chỉ có quỷ sai mới là người dẫn đường cho họ, đưa họ về Âm tào Địa phủ, đó mới là nơi mà họ thuộc về. Trước đó, Nhị Nha bị Hà Thiên Sư giấu mất quỷ hồn để Quỷ sai không thể đến câu hồn, nên giờ cô bé chính là một cô hồn dã quỷ không biết đi về đâu.
Tôi nhìn Nhị Nha không nói gì, chỉ thấy cô bé mấp máy môi, mở miệng hỏi: "Anh ơi, em nên đi đâu đây?"
Tôi cười, "Nhị Nha, em nên đi đến một ngôi nhà khác của em. Em là một đứa bé ngoan, anh sẽ tiễn em một đoạn đường!"
Dứt lời, tôi khoanh chân ngồi xuống, hai tay nhanh chóng kết thành một đạo ấn, nhanh chóng niệm một tràng thần chú. Đồng thời ngón tay chỉ về phía trước mặt, hô to: "Mở cửa âm!"
Tôi đang cưỡng chế mở cửa âm, cửa vừa mở, quỷ hồn của Nhị Nha đã bị hút vào ngay lập tức. Đồng thời, tôi cũng nhìn thấy hai tên quỷ sai dùng xích câu hồn bao quanh cô bé.
Lúc cửa âm sắp đóng lại, tôi lại hô: "Ta chính là Chưởng môn phái Huyền Chân, Lý Sơ Cửu. Hôm nay đặc biệt mở cửa âm tiễn quỷ hồn về Âm tào Địa phủ, chỉ vì quỷ hồn của cô bé này bị kẻ gian hãm hại, nên mới không thể đến Địa phủ để đầu thai chuyển kiếp. Kính xin Diêm Vương gia và phán quan đại nhân minh xét, cho cô bé một cơ hội đầu thai! Trẻ con không có tội, quỷ hồn cũng thế. Có thời gian, ta sẽ đến Âm tào Địa phủ tìm phán quan đại nhân ôn lại chuyện cũ!"
Câu cuối cùng vừa dứt, cửa âm cũng hoàn toàn đóng chặt. Tôi lịch sự đánh tiếng trước, bởi vì Âm tào Địa phủ là nơi tôi không thể quen thuộc hơn được nữa. Nếu như không chào hỏi, chắc chắn Nhị Nha sẽ không tránh được khỏi hình phạt.
Tin rằng sau khi chào hỏi, họ sẽ điều tra rõ chuyện Nhị Nha, miễn hình phạt cho cô bé, sau đó để cho cô bé đầu thai chuyển kiếp.
Giải quyết xong chuyện của Nhị Nha, tôi mới đậy nắp quan tài. Cuối cùng, lấp xong mộ Nhị Nha tôi mới xuống núi, đi tới trấn Ngưu Gia.
Tôi đi thẳng đến nhà Nhị Nha. Bởi vì chuyện ồn ào này mà người trên trấn đều bị dọa sợ, chỉ còn lại người thân của Nhị Nha đang áp giải tên ăn mày què chân và Hà Thiên Sư.
Thấy tôi xuất hiện, cha Nhị Nha lập tức tiến tới gần, hỏi: "Đạo trưởng, bé Ngưu sao rồi?"
"Yên tâm, bé Ngưu không sao, con gái anh cũng đã đi đầu thai chuyển kiếp rồi!" Tôi hững hờ đáp, sau đó nhìn về phía Hà Thiên Sư. Lúc này trông hắn như một con chó chết, cúi gằm mặt không dám nhìn tôi.
Nhưng tên ăn mày què chân kia lại nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ u oán, tức giận mắng: "Thiên đạo bất công, bọn chúng hại chết cả nhà tao, thế mà vẫn có thể sống yên ổn được! Đồ con hoang, tao nhớ kỹ mặt mày rồi, phí công mày là người tu đạo, vậy mà chỉ giúp cho bọn nhà giàu xấu xa, không giải oan cho người nghèo chúng tao. Tao có thành ma cũng không tha cho mày, tao sẽ nguyền rủa mày, mày sẽ không được chết tử tế, kết cục còn thảm hơn cả tao!"
"Đủ rồi!" Tôi đanh giọng ngắt lời gã, tức giận đáp trả: "Cái chết của cả nhà ông là bởi vì cha Nhị Nha vô ý gây ra. Giờ ông đã hại chết Nhị Nha, ông cũng có khác gì người xấu đâu, hả? Hại chết trẻ con là tội nghiệt lớn nhất, oan oan tương báo đến khi nào, buông tha cho nhà họ, cũng buông tha cho chính mình đi. Tội nghiệt của ông sau khi chết nhất định sẽ bị đẩy vào Mười tám tầng địa ngục, đến tư cách đầu thai chuyển kiếp cũng không có. Không bằng làm nhiều việc tốt, có khi vẫn còn có cơ hội gặp được người nhà ở dưới Âm tào Địa phủ!"
Gã nghe xong, nghẹn lời không nói được gì. Lúc này cha Nhị Nha cũng đứng ra tỏ thái độ, nói: "Thưa anh, tôi thật sự không cố ý, hại chết người nhà anh là tôi có tội. Nhưng đứa con gái duy nhất của tôi cũng đã chết, anh nên buông bỏ mối thù hận này đi. Sau này tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm cho cuộc đời anh, tôi sẽ chăm sóc cho anh giống như người thân của mình."
Thật ra, cha mẹ Nhị Nha cũng không phải người xấu, nhưng tên ăn mày què chân này đúng là vẫn hận vào tận trong xương, không cảm kích gì, ngược lại còn hung tợn mắng lại: "Đám súc sinh chúng mày, đừng có mà giả vờ giả vịt nữa, ai làm gì đều có trời cao chứng giám, kết cục của chúng mày chắc chắn sẽ còn thê thảm hơn cả tao. Tao nhất định sẽ nhìn thấy ngày đó!"
Gã vừa dứt lời, tôi mới phát hiện tên ăn mày què chân này không được bình thường. Tôi muốn ngăn gã lại nhưng không kịp. Gã đột ngột xoay người lại, dồn sức lực toàn thân đâm đầu vào tường rào của biệt thự.
Đến một tiếng kêu thảm thiết cũng không có, gã ngã ngửa ra, máu chảy đầy đất, chết hẳn.
Cha Nhị Nha thấy vậy cũng hoảng, vội vàng nhìn sang tôi. Tôi cũng lo lắng tên ăn mày què chân sẽ biến thành ác quỷ đến báo thù, nên bảo họ mau chóng tìm một cái quan tài, rồi khiêng đi chôn cất ngay trong đêm.
Lúc hạ táng, tôi dùng đạo thuật phong ấn mộ gã, để gã không thể ra ngoài gây chuyện, rồi lại chờ đến khi quỷ sai đến đưa hồn gã mang về Âm tào Địa phủ. Bận bịu xong thì trời cũng đã sáng.
Ai cũng mệt mỏi rã rời. Sau khi trải qua kiếp nạn này, chỉ trong một đêm mà trông cha của Nhị Nha già đi rất nhiều, hai bên tóc mai đã xuất hiện tóc bạc.
Đặc biệt là mẹ Nhị Nha, phải chịu cú sốc này e là phải mất một thời gian dài mới có thể bình phục được. Tranh thủ lúc trời còn sáng, tôi lại đi thăm bé Ngưu một lát. Giờ thằng bé đã ổn, đã có thể xuống giường đi lại.
Còn về phía mẹ bé Ngưu, lúc đó chị ta cũng bị quỷ hồn của Nhị Nha mê hoặc, bị kinh hãi chút ít, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Anh Ngưu liên tục cảm ơn tôi, muốn biếu tôi tiền nhưng bị tôi từ chối. Anh ngỏ ý bảo tôi ở lại nghỉ ngơi mấy ngày, chờ chị Ngưu khỏe lại, có thể chăm sóc bé Ngưu, anh ta sẽ lái xe đưa tôi lên huyện.
Tôi thấy ngón tay anh ta bị đè gãy mất mấy ngón, nên bảo anh ta ở nhà chăm sóc người thân. Sau khi cáo biệt, tôi quay trở lại nhà Nhị Nha, tôi còn phải xử lý chuyện của tên Hà Thiên Sư.
Người này tâm thuật bất chính, nếu như tha cho hắn, sớm muộn gì cũng vẫn sẽ đi hại người. Tôi lại không thể giết hắn, đành bất đắc dĩ mang theo người. Tôi dẫn hắn đi cùng là bởi vì hắn có giá trị lợi dụng.
Người đi khắp giang hồ như hắn, kiểu gì là có chút mánh khóe để dùng. Đến lúc đó tôi đến núi Tề Vân, có hắn bên cạnh, hiển nhiên cũng có thể giải quyết một số chuyện phiền toái. Hơn nữa, nếu như hắn dám làm xằng làm bậy, tôi sẽ có lý do xuống tay với hắn!
Thấy tôi không giết, Hà Thiên Sư cảm kích không ngừng, luôn miệng bảo đảm với tôi: "Đạo huynh yên tâm, chỉ cần huynh cho ta cơ hội hối cải làm người, ta nhất định sẽ trung thành đi theo, nhẫn nhục chịu khó, chuyên tâm tu đạo!"
Tất nhiên tôi không tin lời hắn. Cha Nhị Nha cũng cho tôi không ít tiền nhưng tôi từ chối luôn, tiện thể nhắc nhở anh ta, "Trên người anh còn đang đeo tội nghiệt, tốt nhất là nên làm thêm nhiều việc thiện, tích nhiều âm đức, như vậy mới có thể rửa sạch tội nghiệt trên người!"
"Trải qua chuyện này, tôi cũng nhìn thấu được không ít chuyện. Có lúc tiền thật sự bé nhỏ chẳng đáng kể là bao so với việc ở cạnh người thân. Hiện giờ tôi hối hận lắm, nếu như lúc trước tôi không mải mê kiếm tiền mà dành thời gian ở bên con thì đã không hại chết nó!" Có thể thấy, chuyện này quả thực là một bài học xương máu dành cho anh ta.
"Đạo trưởng, không phải cậu muốn đến An Huy sao? Tôi không biết phải báo đáp đạo trưởng như thế nào, nên cho người tiễn đạo trưởng đến An Huy. Chuyện này xin đạo trưởng đừng từ chối nữa!"
Chuyện này tất nhiên là được, có bọn họ lái xe đưa đi, tôi có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Hơn nữa, chưa biết chừng trước đêm nay là tôi đã có thể đến núi Tề Vân rồi.
Lần này tôi không từ chối nữa, sau khi ăn xong bữa sáng, cha Nhị Nha bảo anh em của anh ta lái xe đưa chúng tôi đến núi Tề Vân, An Huy.

Bình Luận

0 Thảo luận