Nước của con sông này không lạnh, là nhiệt độ vừa vặn để tắm dưới sông! Tôi vẫn bảo tồn thể lực, chậm rãi bơi ra giữa, mục đích là để dụ thứ trong nước ra!
Có bảy tám người giữ dây thừng. Lý Đan Ninh và Thạch Minh Thánh Hàm phụ trách chiếu đèn giúp tôi. Lúc tôi bơi ra giữa đã tạo ra không ít gợn nước, ánh đèn chiếu lên gợn nước khiến xung quanh hiện lên sóng nước lấp loáng.
Lại thêm nước sông xanh thẳm ở đây, nếu không phải trong nước có thứ kinh khủng này, nơi đây chắc chắn là một địa điểm có cảnh vật như tranh vẽ!
Lúc sắp bơi được ra chính giữa, tôi nhìn thấy trên mặt nước có một chiếc giày nổi lềnh bềnh. Bởi vì nước ở đây rất êm dịu, chiếc giày này không bị cuốn đi mà cứ trôi giạt gần chỗ xảy ra chuyện.
Tôi thấy mình bơi gần đủ rồi nên không bơi nữa. Tiếp đó, tôi hít một hơi thật sâu, đột nhiên lặn xuống nước. Tôi lặn xuống dưới, ánh đèn không chiếu đến được nên lúc đầu còn có thể thấy một số thứ, nhưng bơi sâu xuống nữa thì chẳng còn thấy rõ thứ gì.
Nước trong sông rất sâu, chẳng thấy đáy. Hơn nữa lúc này còn là đêm khuya nên chắc chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách mấy chục phân trước mắt mình. Tôi không dám lơ là, lúc nào cũng cảnh giác với tình hình xung quanh mình.
Nhưng điều kỳ lạ là xung quanh chẳng hề có chút khác thường nào, lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi không dám bơi sâu thêm nữa, đang định bơi lên trên để hít thở. Nhưng nào ngờ tôi vừa quay đầu định bơi lên trên, một bàn tay tay lạnh như băng đột nhiên bắt lấy mắt cá chân của tôi.
Bàn tay kia vô cùng lạnh lẽo, cho dù cách một cái quần thì tôi cũng cảm nhận được cái lạnh thấu xương kia. Mà chỉ trong nháy mắt đó, tôi không kìm được rùng mình một cái, vô thức cúi đầu nhìn xem!
Tôi còn chưa nhìn rõ đã cảm giác được bàn tay kia dùng sức kéo tôi xuống dưới! Tốc độ quá nhanh, tôi chẳng hề có cơ hội giãy giụa.
Không có thời gian để ý đến chuyện khác, tôi nắm chặt thanh kiếm Long Uyên, nửa người trên cố gắng vặn xuống. Đợi đến lúc thân thể của tôi gần như cong thành hình cung, tôi mới thấy rõ thứ đang nắm lấy mắt cá chân của mình.
Nhìn không rõ lắm vì lúc này nước rất xiết, còn tạo ra một loạt bong bóng nước làm ảnh hưởng nhiều đến tầm mắt của tôi. Trong hoàn cảnh thế này, tôi chỉ thấy được một thứ đầy lông, có vẻ khá giống khỉ!
Sức của nó rất lớn. Chỉ trong vòng mấy giấy, tôi đã bị nó kéo xuống rất sâu. Mà mấy người lão quỷ cũng nhận ra tôi gặp chuyện, vội vàng kéo dây thừng về phía sau.
Bọn họ đột nhiên kéo về như vậy, tôi chỉ thấy eo mình như sắp bị bọn họ kéo đứt, đau đến mức khiến tôi nhe răng nhếch miệng kêu rên. Tôi vừa mở miệng như vậy, lập tức bị sặc nước ngay.
Đầu tiên là cảm giác yết hầu như bị xé rách, cơn đau xót ruột lập tức kéo đến, tiếp đó là cảm giác nghẹt thở mãnh liệt, suýt khiến tôi ngất đi!
Mà bọn họ kéo như vậy cũng nhân tiện kéo con quái vật trong nước lên. Sức mạnh của nó còn chưa đủ để chống lại đám người trên bờ. Nhân cơ hội này, tôi bèn đâm thanh kiếm Long Uyên trong tay mình xuống!
Trong nước có sức nổi, sẽ ảnh hưởng đến độ mạnh và phương hướng đâm của tôi. Tôi gần như dùng hết sức cả người mình, thế nhưng chỉ đâm thủng được lớp da trên người nó mà thôi.
Kiếm này vừa vặn đâm vào lưng nó, cũng không đâm sâu nhưng vừa vặn đâm bị thương nó. Tôi thấy rõ là có máu tuôn ra từ lưng nó.
Mà quái vật này bị đau nên cũng buông mắt cá chân của tôi ra! Trong phút chốc, quái vật này đột nhiên ngẩng đầu lên, tôi cũng thấy rõ được khuôn mặt của nó.
Vừa nhìn, tôi lập tức nổi hết cả da gà, cũng sởn tóc gáy. Bởi vì ngoại hình của con quái vật này quả thật quá khiến người ta sợ hãi!
Không đúng, không thể miêu tả bằng từ khiến người ta sợ hãi được, phải nói là rất kỳ lạ.
Quái vật này có hình dáng của khỉ, có tay có chân, đuôi rất dài, trên người cũng có lớp lông mềm, nhưng chỗ ngực lại có vẩy cá lít nhít.
Mỗi một miếng vẩy đều rất nhỏ, nếu có người bị hội chứng sợ lỗ nhìn thấy thì chắc chắn sẽ rất gai mắt. Nhưng đây không phải là điều quái lạ nhất, điều quái lạ nhất là nó có một khuôn mặt của con người.
Khuôn mặt kia rất bằng phẳng, không có hình dạng như mặt người bình thường. Đôi mắt của nó tròn vo thì giống y như người, mũi cũng vậy nhưng là mũi tẹt.
Cái miệng của nó rất lớn, lớn hơn người bình thường nhiều. Ngay khóe miệng còn có hai cái răng nanh sắc bén. Trên mặt của nó không có lông, khuôn mặt lại là kiểu tròn tròn như người sống.
Nhưng điều kỳ lạ là ở hai bên quai hàm của nó lại mọc vẩy cá nho nhỏ! Hơn nữa bên dưới vẩy cá còn có thể nhìn thấy mang cá đang mở ra đóng lại.
Cho dù là động vật gì, chỉ cần có đặc điểm của mặt người thì đã đủ đáng sợ rồi! Nhất là loại quái vật này, giống như khỉ biến dị vậy. Nói câu không nên là tôi có một suy nghĩ rất lạ, con quái vật này giống như được sinh ra từ người và khỉ vậy!
Lúc tôi hoàn hồn, quái vật này đột nhiên há mồm ra hô lên. Vẻ mặt phẫn nộ với đôi mắt tròn xoe kia còn mang theo sự phẫn hận khó có thể diễn tả thành lời.
Mà cái miệng của nó, trong cái mang cá hai bên quai hàm lại toát ra hai cái bong bóng. Tôi còn chưa hiểu là chuyện gì thì đột nhiên nhìn thấy đáy sông trở nên vẩn đục.
Ngay cả mặt sông cũng bắt đầu rung động. Mà một giây sau, tôi bèn thấy vô số quái vật ở đáy nước chạy đến. Đúng vậy, không phải là bơi đến mà là chạy từ dưới nước lên.
Nước ở khu vực này của tôi đã trở nên vẩn đục, chẳng thể thấy rõ là bao nhiêu con quái vật nữa, chỉ thấy được một đám lớn. Nỗi sợ lao đến khiến tim tôi siết lại, tôi liều mạng bơi lên trên.
Mà lúc tôi đang bơi lên trên thì chúng nó cũng đuổi theo, tốc độ vô cùng nhanh. Lúc tôi quay đầu lại thì đã có mấy con quái vật chạy đến dưới chân tôi.
Lúc nãy tôi bị kéo xuống quá sâu, người trên bờ còn đang gắng sức kéo tôi lên. Ngay vào lúc tôi sắp nhìn thấy ánh đèn trên mặt sông, hai chân của tôi lại bị cuốn lấy.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, lập tức thầm than không tốt, bởi vì hai chân của tôi đã bị đuôi của hai con quái vật kia cuốn lấy. Chúng nó kéo tôi xuống dưới, dây thừng lại trở nên căng chặt, hai nguồn sức mạnh chống lại nhau, tôi cảm giác eo mình quả thật sắp đứt mất.
Mà điều càng khiến tôi khiếp sợ là những quái vật này lại có linh trí. Chúng nó không xông lên hết mà một con kéo một con, một đám lít nhít kéo nhau.
Chỉ trong chớp mắt, tôi lại bị kéo vào nước. Đám người lão quỷ ở trên bờ chẳng hề có ý định buông tay, còn đang gắng sức kéo tôi lên lại. Hai bên kéo qua kéo lại như thế, tôi đã sắp không thở nổi nữa rồi.
Đến lúc đó, cho dù không bị đám quái vật này kéo xuống dưới thì tôi cũng sẽ bị siết chết. Ý thức được điều này, tôi chỉ đành bỏ dây thừng đi, dùng thanh kiếm Long Uyên cắt đứt nó. Kiếm Long Uyên cực kỳ sắc bén, thổi một cọng tóc đến lưỡi kiếm cũng có thể cắt đứt tóc nên dễ dàng cắt đứt một sợi dây thừng.
Tôi không dám trì hoãn, lại cắt đứt thêm sợi dây thừng còn lại. Hai sợi dây này vừa đứt, eo tôi lập tức thoải mái. Thế nhưng không có sức mạnh từ trên bờ, tôi lập tức bị kéo chìm xuống dưới.
Chẳng có thời gian để suy nghĩ đối sách, tôi chỉ đành phản kháng bằng ý thức mình. Tôi khom người, chém đứt cái đuôi đang quấn lấy mắt cá chân mình. Cũng may kiếm Long Uyên đủ bén, vừa chém như vậy liền chém đứt được hai cái đuôi đang cuốn lấy mắt cá chân tôi.
Cùng lúc đó, tôi cũng phóng thích toàn bộ chân khí Huyền Chân trong cơ thể ra ngoài. Đột nhiên, tôi chỉ thấy cả người mình tràn ngập sức mạnh. Dưới sự kích thích của dục vọng sinh tồn, tôi bắt đầu nhanh chóng bơi lên trên.
Thế nhưng ở trong nước thì cho dù tôi dùng tốc độ ra sao cũng chẳng bơi nhanh bằng chúng nó. Tôi vừa bơi được một khoảng thì chúng nó lại đuổi theo. Lúc này tôi nắm chặt thanh kiếm Long Uyên bằng hai tay, rót hết toàn bộ chân khí Huyền Chân vào trong kiếm!
Phút chốc, kiếm Long Uyên tỏa ánh vàng chói lóa, đồng thời phát ra tiếng kiếm reo. Tôi nắm kiếm Long Uyên, đột nhiên chém xuống dưới, một tia kiếm khí được ngưng tụ từ chân khí Huyền Chân lập tức chém ra ngoài.
Không thấy sinh ra động tĩnh gì lớn, chỉ thấy vùng nước bên dưới tôi như bị tách ra. Mà sức mạnh do nước sinh ra này cũng khiến đám quái vật đang đuổi theo tôi bị tách ra.
Chỉ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi thế này, tôi dùng hết sức bình sinh của mình phóng lên phía trên, cấp tốc bơi lên! Vừa nhìn thấy tia sáng trên mặt sông, tay của Vương Lỗi đột nhiên duỗi ra, bắt ngay lấy tôi rồi kéo tôi ra khỏi mặt nước.
Mà tôi vừa lên khỏi mặt nước, mười mấy người trên bờ sông đồng thời kéo Vương Lỗi lại. Vốn đang cách bờ sông khoảng sáu bảy mét, chúng tôi đã bị kéo ngay đến bờ sông.
Lão quỷ và A Cẩu đồng thời phóng lại, kéo tôi và Vương Lỗi về. Tôi vừa được kéo lên bờ, Đông Tử đã châm thuốc nổ trong tay, vừa lao tới vừa hô lên với những người xung quanh: "Các đồng chí, mẹ kiếp! Ôi..."
Vừa nghe thấy Đông Tử "ôi" một tiếng, những người khác vội vàng chạy ra sau. Tôi quay đầu lại nhìn, mới phát hiện cái tên ngu ngốc Đông Tử này lại vấp phải đá trên đất rồi ngã xuống, mà thuốc nổ trong tay anh ta lại lăn tới chỗ phía trước chúng tôi!
Lại nhìn qua sợi dây dẫn lửa, đã sắp đốt hết rồi. Giây phút này, tôi thật sự rất muốn giết chết anh ta!
Khoảng cách gần như thế, cộng thêm số lượng thuốc nổ đó nhất định sẽ nổ tan xác chúng tôi! Thời gian quá gấp rút, dây dẫn lửa sắp đốt xong rồi, chúng tôi chẳng có thời gian để chạy trốn nữa!
Trong phút chốc, tôi, Vương Lỗi, A Cẩu và lão quỷ sững sờ đứng tại chỗ, hoàn toàn ngây người!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận