Tôi nói câu này làm Hà thiên sư giật bắn cả mình. Hắn vốn đang ngáy ngủ, nghe tôi nói xong thì lập tức ngồi bật dậy, trừng to mắt ngơ ngác nhìn tôi, lên tiếng nói: "Đạo huynh, cậu nói đến Bồ Tát Man là tôi sẽ được giải thoát, ý của đạo huynh là sẽ không giết tôi đúng không?"
Tôi cười lắc đầu bảo: "Ta nói rồi, chỉ cần ngươi không làm chuyện xấu, ta sẽ cho ngươi cơ hội, sẽ không giết ngươi! Bồ Tát Man có thể là nơi Huyền Chân quan được xây dựng. Ta đã hứa với ngươi, chỉ cần ngươi đi cùng ta, tìm được Huyền Chân quan, ta sẽ thả ngươi đi. Nhưng ngươi nhớ cho kỹ, sau này tuyệt đối không được làm chuyện xấu nữa!"
"Đạo huynh, cậu hù chết tôi rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng rồi đây này!" Hà thiên sư thở phào nhẹ nhõm, khoa trương lau mồ hôi trên trán, cười híp mắt hứa: "Đạo huynh yên tâm, tôi sẽ không dám làm chuyện thương thiên hại lý nữa đâu! Nhưng mà tôi về mở sạp xem bói cho người ta để kiếm cơm, chắc đạo huynh không cản đâu nhỉ?"
Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cái lão già này không lo tu đạo đàng hoàng, còn muốn mở sạp xem bói lừa tiền. Nhưng tôi cũng không tiện can thiệp vào chuyện này, chỉ cần hắn không dùng đạo thuật hại người là tốt rồi.
Dù sao thì ở đâu mà chẳng có những kẻ lừa gạt xem bói. Nói thẳng ra thì đây là một loại nhu cầu về tâm lý của người bình thường, cho dù bị lừa cũng muốn cầu được chỗ an lòng.
Tôi bảo Hà thiên sư thu dọn đồ đạc xong, chúng tôi xuất phát đến Bồ Tát Man. Bồ Tát Man cách đây không xa, cũng là thôn do bến đò Thái Bình quản lý. Khi chúng tôi hỏi thăm tin tức, thì nghe người của bến đò Thái Bình bảo, người ở Bồ Tát Man hơi thưa thớt, địa thế cũng có phần hiểm trở.
Sau khi dò hỏi đường đi xong xuôi, chúng tôi rời khỏi bến đò Thái Bình. Song chúng tôi chẳng ngờ được không có đường quốc lộ đến Bồ Tát Man. Mặc dù có thể đi bằng đường thủy, nhưng đi đường thủy rất nguy hiểm, với lại còn có con đập ngăn sông, cho dù chèo thuyền cũng không đến đó được.
Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi đành phải đi đường núi. Mà hướng đến đó, khéo sao phải đi qua bãi tha ma lúc trước. Sân khấu của gánh hát ở bãi tha ma đã được gỡ, ngay cả ghế đẩu nhỏ trên đất cũng không thấy đâu.
Chúng tôi đi về trước dọc theo bãi tha ma, đi khoảng chừng mười phút hơn đã đến đỉnh núi. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống là nhìn thấy được con sông chảy vào bến đò Thái Bình. Con sông ngoằn ngoèo uốn lượn chảy vào núi cao hiểm trở.
Theo như dân trong làng bảo, chỉ cần rẽ mấy lối ngoặt là có thể đến được nơi sâu nhất của con sông này, cũng có thể nhìn thấy Bồ Tát Man rồi.
Hà thiên sư đứng ở đỉnh núi, thích chí hóng gió, phí sức lắm mới châm được điếu thuốc lá, bắt đầu hút thuốc hưởng thụ. Sau khi hút được vài hơi, hắn nhìn con sông dưới chân núi, đĩnh đạc nói: "Đạo huynh, thực sự không giấu gì cậu, mặc dù đạo thuật của tôi đây không giỏi lắm, nhưng cũng hiểu đôi chút về phong thủy!"
Trên đường đến đây, tôi chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn, bước đi hơi nặng nề, lúc này tôi cũng không vội, chủ động hỏi: "Ngươi hiểu phong thủy, thế ngươi thấy được điều gì?"
"Đừng vội, xin đạo huynh từ từ nghe tôi nói đã!" Hà thiên sư vừa mở miệng, bắt đầu lôi cái giọng điệu mà ngày thường hắn thường dùng để lừa bịp người khác ra, tay thì chỉ đồi núi đối diện: "Đạo huynh, cậu nhìn đồi núi bên kia và đồi núi mà chúng ta đang đứng, rõ ràng đã bị con sông dưới chân núi chia cắt! Mọi thứ trên hai quả đồi đối xứng nhau, con sông lớn chảy từ nam xuyên ra bắc. Mặt trời mọc hướng đông vạn vật thức tỉnh, mạch nước xuyên qua địa khí bừng bừng! Phong thủy có con sông vận hành ở chỗ này, tầm nhìn xung quanh thoáng đãng, không hề có núi cao che khuất. Có gió thổi tới, thổi sóng nước lăn tăn, tưới nhuần rặng núi hai bên, có thể nói là mưa móc đều dính. Vùng đất này độc chiếm tinh hoa của nhật nguyệt, so với phong thủy của dãy núi chính của núi Tề Vân thì e rằng nơi này chiếm ưu thế nhiều hơn."
Tôi biết Hà thiên sư không hẳn là giỏi về thuật phong thủy. Trong mắt tôi, Vương Lỗi mới là người hiểu rõ phong thủy nhất. Hà thiên sư câu này nối tiếp câu kia, rõ ràng hắn thường hay dùng những lời lẽ này để lừa gạt những người ngu ngơ không biết gì.
Hắn thấy tôi đang cười hắn, nên cũng xấu hổ không nói nữa, chỉ cười xòa với tôi, tiếp tục hút thuốc.
Tôi ngừng một lát mới nói: "Tiếp tục lên đường thôi. Dù mấy con quỷ kia nói chỉ năm dặm, nhưng giờ còn phải trèo đèo lội suối thế này, chắc chắn quãng đường đi phải xa gấp ba lần!"
Hà thiên sư đáp lời, tiếp tục đi trước dẫn đường. Khi chúng tôi men theo con sông đi lên núi, Hà thiên sư đột nhiên hỏi: "Đạo huynh, có câu này không biết tôi có nên nói ra hay không?"
"Sao..." Tôi hơi khựng lại, bảo: "Nói đi, dù sao ngươi cũng sắp được giải thoát rồi!"
"Được." Hà thiên sư không quay đầu lại, chỉ vừa đi vừa nói: "Lúc ở Đạo môn tôi có nghe qua tên của đạo huynh, cũng biết quan hệ giữa đạo huynh với Diệp gia và Linh tộc! Bên ngoài đều đồn rằng Diệp gia lợi dụng đạo huynh, bị con gái nhà họ Diệp lừa gạt tình cảm."
Hà thiên sư nói tới đây liền không nói nữa, có lẽ nhận ra cảm xúc của tôi thay đổi, hắn vẫn không quay đầu lại. Thấy tôi im lìm không nói chuyện, Hà thiên sư cười gượng vài tiếng rồi bảo: "Thật ra trong khoảng thời gian tiếp xúc với đạo huynh, tôi phát hiện cậu không giống người bị lừa gạt tình cảm như họ nói. Tôi có thể nhìn ra được đạo huynh là người tu đạo chân chính, lòng mang đại đạo vô thượng, không giống thằng dở hơi như tôi. Con gái Diệp gia không nhìn rõ đại cuộc nên mới không nhìn ra cậu là hạc trong bầy gà. Tinh thần và hoài bão của đạo huynh chính là thứ mà Đạo môn ngày nay khiếm khuyết. Vận thế của Đạo môn sẽ không tuyệt, có lẽ cậu chính là biến số của Đạo môn! Diệp gia hay Linh tộc gì đó đều sẽ là đá lót đường cho cậu, cũng là yếu tố biến cậu thành rồng thành phượng! Nhưng đạo huynh phải thay đổi một điều, đó là cậu không đủ tàn nhẫn, với lại quá trọng tình cảm. Đạo huynh phải biết rằng, người có mệnh vương giả thì sát phạt phải quyết đoán, nếu không sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho bản thân!"
Hà thiên sư hễ mở miệng là luyên thuyên không ngừng, nói mãi làm bạn không tìm được lý do phản bác. Nhưng không thể không thừa nhận, đầu óc hắn rất nhanh nhạy. Mặc dù hắn lấy thân phận người ngoài cuộc lừa lọc tiền tài của người ta, nhưng lại nhìn thấu triệt tệ nạn của Đạo môn.
Tôi không biết nên tiếp lời thế nào, giả vờ nghiêm giọng quở một câu: "Ta không phải người mang số mệnh vua chúa gì, chỉ là một đạo sĩ bình thường trong số những người tu đạo mà thôi! Nếu ta thật sự là vua là chúa, sát phạt quyết đoán thì ngươi nghĩ ngươi còn sống được tới bây giờ chắc?"
"À..." Câu này của tôi hoàn toàn chặn họng hắn. Hà thiên sư ngu người, không nghĩ ra được câu nào để cãi lại, nên tự cười rồi bảo: "Đạo huynh, những gì tôi vừa nói không phải nói giỡn đâu, đều là lời nói chân thành của tôi đấy. Mặc dù trong đời tôi nói dối còn nhiều hơn cả nói thật, nhưng câu nói đó tuyệt đối là những lời từ sâu tận đáy lòng tôi. Với lại nếu sau này cậu có thể hô mưa gọi gió ở Đạo môn, tôi cũng có thể chém gió với người ta là từng hợp tác chung với cậu mà."
Nghe hắn nói mà tôi phì cười, tôi chẳng đoái hoài gì hắn nữa mà tiếp tục lên đường đến Bồ Tát Man. Chỉ có điều tôi vẫn thấy hơi khó chịu trong lòng, không ngờ bên ngoài lại đồn là tôi bị Diệp Đường lừa gạt tình cảm.
Nhưng tôi biết rõ đó không phải là bị lừa gạt tình cảm mà là bị lợi dụng trắng trợn! Đối với tôi, đây không tính là sỉ nhục, ngược lại chính là một dạng trưởng thành và trải nghiệm tốt.
Chỉ khi từng trải qua thì sau này mới nhìn người chính xác hơn được.
Chúng tôi đi không tính là nhanh, vì muốn kéo dài đến tối mới đi vào, trên đường vừa đi vừa nghỉ. Hà thiên sư hiếm khi được nhàn nhã như thế, nên đi rất thảnh thơi, ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng, thong dong tự tại, khẽ ngâm nga giai điệu làng quê.
Khi con người cô đơn, luôn nhớ đến những ngày vui vẻ khi xưa. Đã rời đi được hơn mười ngày ngắn ngủi, tôi liền nhớ đến mọi người. Trong lòng tôi luôn kiên định mục tiêu đã định, sớm ngày giết được bác Diệp, gây dựng lại Huyền Chân quan, sau đó sẽ về thôn Ma Câu đợi họ!
Sau khi đến bờ sông, Hà thiên sư lại bắt mấy con cá. Nơi này rất ít người tới, tôm cá đầy đủ, hơn nữa còn rất béo tốt. Mỗi người ăn một con cá nướng xong, Hà thiên sư nằm bẹp bên bờ sông phơi nắng.
Tôi thì không mệt, bắt đầu quan sát tình hình xung quanh. Con sông chảy đến phía trước thì ngoặt vào khúc cua gấp, núi đồi hai bên sông che chắn tầm nhìn của chúng tôi, không rõ tình hình ở phía sau.
Nhưng theo như tôi suy đoán thì băng qua khúc cua gấp đó là đến Bồ Tát Man rồi. Chắc chắn bác Diệp đã đến, nói không chừng đã dựng lên danh đường gì đó rồi cũng nên. May mà buổi trưa trời nắng chang chang, bờ sông cũng khô ráo, đi lên đó cũng không sợ trơn trượt.
Chúng tôi không cần đi đường núi nữa, chỉ cần đi men theo bờ sông là có thể đến Bồ Tát Man rồi. Nghỉ ngơi khoảng chừng một tiếng đồng hồ, tôi mới gọi Hà thiên sư dậy, bắt đầu lên đường.
Đi men theo bờ sông chưa đến một lúc đã đến khúc cua gấp trước mặt. Rẽ vào khúc cua, đường sông đã biến mất, không có bờ đê, thế nước ở hạ du chảy xiết vô cùng.
Điều khiến chúng tôi không ngờ được là, phía trước mấy trăm mét, lại xuất hiện một thác nước cheo leo, nước sông đổ dồn xuống dưới, từng đợt bọt sóng văng tận trời, nước chảy ào ào, chúng tôi nói chuyện cũng phải tăng cao âm lượng.
Chúng tôi đi vào xem thử, chỗ dọc bên thác nước, có tảng đá to hình lập phương đứng sừng sững. Dài ít nhất cũng phải ba mét, tảng đá to đó phần lớn chìa ra bên thác nước cheo leo, còn có thể nhìn thấy ba chữ đỏ to tướng khắc trên bề mặt đá: ĐÁ ĐĂNG TIÊN!
Hà thiên sư đã đi đến vách núi cheo leo, hắn sợ độ cao, vừa đứng đến đó liền rụt chân về, nhưng vẻ mặt hắn không phải là kiểu hoảng sợ mà là vui mừng: "Đạo huynh, cậu nhìn phía dưới thác nước đi, hình như là Bồ Tát Man mà chúng ta muốn tìm!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận