Không ngờ lần này Thạch Minh Thánh Hàm lại chủ động đi tìm Vương Lỗi. Mà không chỉ riêng tôi, e là cả Vương Lỗi cũng không ngạc nhiên không kém.
Suốt dọc đường, dù cho Vương Lỗi quấy rầy Thạch Minh Thánh Hàm như thế nào, cô ta cũng giữ trạng thái hai không: không nhìn, không đáp.
Lần đầu tiên được Thạch Minh Thánh Hàm tìm gặp nói chuyện, Vương Lỗi đương nhiên là cười toe toét như hoa. Mới đầu anh ta còn ngây người ra, sau đó là vui vẻ hân hoan ra mặt, nhưng cuối cùng lại biến thành vẻ nghiêm nghị: "Cô gái, bất kể điều kiện gì Lỗi gia tôi cũng sẽ đồng ý. Thế nhưng Lỗi gia tôi phải nói trước, đến giờ chúng ta vẫn chưa bái đường thành thân, vẫn chưa bước qua cửa nhà họ Vương của Lỗi gia tôi, vẫn chưa thể động phòng được. Nếu như cô muốn chiếm thấy thân thể của Lỗi gia tôi thì tôi khuyên cô tốt nhất là nên từ bỏ ý nghĩ này đi nhá! Nếu không thì cô cũng chỉ có thể có được thân thể chứ không có được trái tim của Lỗi gia tôi đâu!"
Tôi nghe anh ta luyên thuyên xong mà suýt thì phụt cả máu miệng. Mẹ, giờ đã là lúc nào rồi mà anh ta vẫn còn nghĩ được đến mấy chuyện này vậy!
Tôi quay đầu nhìn Thạch Minh Thánh Hàm, thấy lông mày cô ta đã nhíu hết cả lại, răng nghiến chặt, lồng ngực phập phồng, ánh mắt nhìn Vương Lỗi như đang nhìn một kẻ ngốc.
Tôi biết Thạch Minh Thánh Hàm đang cố gắng kìm nén cơn giận, sau khi âm thầm hít thở sâu vài cái, cô ta mới nở một nụ cười đầy gượng gạo: "Tên khốn kia, rốt cuộc là anh có đồng ý hay không hả? Đừng có mà lảm nhảm nữa, nếu như là đàn ông thì dứt khoát đi! Đừng có mà lề mà lề mề như đàn bà thế!"
Có vẻ Thạch Minh Thánh Hàm đã tìm được cách thu phục Vương Lỗi, bởi vì cô ta vừa nói như vậy xong, Vương Lỗi đã đứng đắn lại ngay tức khắc. Anh ta vội vàng gật đầu, vỗ ngực nói: "Lỗi gia tôi là đàn ông hàng thật giá thật đấy nhé! Sau này động phòng cô sẽ biết! Nói đi, Lỗi gia tôi đang nghe đây!"
"Được!" Thạch Minh Thánh Hàm gật đầu rồi nói: "Bà đây có thể đưa anh qua đó, nhưng với một điều kiện, sau này vĩnh viễn không được xuất hiện bên cạnh tôi, thế nào?"
"Không được!" Vương Lỗi chối từ không một chút do dự, anh ta kiên định nói: "Cô gái, cô bảo Lỗi gia tôi không được ở bên cạnh cô thì chỉ có một khả năng thôi, đó là khi Lỗi gia tôi chết. Nếu không thì cô đừng hòng! Mẹ, cùng lắm thì Lỗi gia tôi cõng từng người bơi qua sông là được chứ gì!"
"Anh..." Thạch Minh Thánh Hàm bị Vương Lỗi nói cho tức nghẹn cả lời, cô ta giận dữ chỉ vào mặt anh ta, giậm chân bình bịch để đè cơn điên trong lòng mình. Cái tay đang chỉ về mặt Vương Lỗi cuối cùng lại nắm thành một quả đấm nhỏ rồi hạ xuống.
Có lẽ tôi có thể đoán được suy nghĩ của cô ta lúc này, hẳn là chỉ ước sao có thể đấm chết Vương Lỗi luôn tại chỗ. Thế nhưng người cô ta gặp đâu phải kẻ tầm thường, tên đó khó dây dưa nhất luôn ấy chứ.
Thạch Minh Thánh Hàm hít một hơi thật sâu xong, cơn giận thể hiện trên gương mặt mới dịu bớt, cô ta nghiến răng nói: "Được, bà đây đổi điều kiện! Chỉ cần anh giúp bà đây làm một chuyện, bất kể khi nào, bất kể ở đâu, chỉ cần bà đây tìm anh thì anh phải xuất hiện ngay trước mắt bà! Bà đây bảo anh làm gì là anh phải làm cái đó!"
"Được!" Vương Lỗi lớn tiếng đáp lại: "Tuy nhiên, Lỗi gia tôi phải làm rõ ba điều với cô. Thứ nhất, không làm chuyện thương thiên hại lý. Thứ hai, không làm chuyện có hại đến đồng bào Đạo môn. Và điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, nếu như xâm phạm Trung Hoa, bất kể là ai, Lỗi gia tôi nhất định sẽ không cho kẻ đó sống sót trở về! Ngoại trừ ba điều này, cô muốn Lỗi gia tôi lấy thân báo đáp hay là muốn chiếm lấy thân thể của Lỗi gia tôi, Lỗi gia tôi cũng có thể sẵn lòng đồng ý!"
"Cút mẹ anh đi!" Thạch Minh Thánh Hàm hừ lạnh: "Nhớ kỹ lời hứa của anh đấy, tôi cũng sẽ không bắt anh làm ba chuyện trên. Nhưng những chuyện khác anh phải nhớ cho kỹ vào, nếu như anh dám làm trái lời hứa, bà đây cả đời cũng sẽ khinh thường anh!"
Thạch Minh Thánh Hàm thở phì phò nói xong câu này, bỏ đi nói chuyện với người ở phía sau. Người này chính là người lúc nãy ném thuốc nổ vào trong nước. Khi Thạch Minh Thánh Hàm nói chuyện với anh ta, tôi thấy anh ta gật đầu khá tôn kính.
Có thể thấy được anh ta rất kính trọng Thạch Minh Thánh Hàm, hẳn là do địa vị cách biệt. Hơn nữa, tôi cũng muốn xem xem năm người mà cô ta đưa đến rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Có điều do cách một khoảng khá xa, cộng thêm lúc nãy Thạch Minh Thánh Hàm nói chuyện rất nhỏ nên tôi không nghe rõ nói gì. Chờ đến khi họ thảo luận xong, tôi chợt thấy người này bước ra.
Anh ta nhặt hai sợi dây thừng trên mặt đất, rồi đột nhiên xông đến bờ sông, nhảy tùm xuống. Thế nhưng điều kỳ lạ là chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng nhảy xuống nước chứ không nhìn thấy người đó đâu.
Tất cả các đèn pin đều đang soi sáng cho anh ta, nhưng người này cứ như nhảy xuống sông xong là biến mất luôn vậy, ngay cả bóng cũng không nhìn thấy.
"Ở kia, xem chỗ gợn nước kìa!" Lúc mọi người dáo dác tìm kiếm bóng anh ta, A Cẩu đột ngột chỉ về một hướng.
Chúng tôi được A Cẩu nhắc xong mới nhìn thấy người đó. Ở nơi được chỉ, trên mặt nước êm ả bỗng xuất hiện hai dấu chân trong suốt. Dấu chân đó đạp trên mặt nước, nhưng lại không chìm hẳn xuống mà chỉ chìm khoảng một phân.
Không nhìn thấy cả giày, chỉ nhìn thấy hai dấu chân trong suốt. Trong khi tất cả mọi người vẫn còn chưa phản ứng lại kịp, dấu chân kia đột nhiên chạy trên mặt nước băng băng.
Dấu chân kia vừa bắt đầu di chuyển, dây thừng trên bờ cũng bị kéo sang bên kia.
"Lẽ nào đây chính là Thủy Thượng Phiêu - khinh công của Thiếu Lâm Tự?" Đông Tử ngờ nghệch buột miệng hỏi.
Bản thân tôi cũng rất bàng hoàng, người kia đã dùng phép thuật bậc nào mới có thể chạy trên mặt nước như vậy? Mà tôi đoán Vương Lỗi cũng biết kĩ năng này. Dù sao thì với đạo hạnh của Vương Lỗi, giờ đã có thể ngự khí phi hành rồi.
Thế nhưng điều hết sức thần kỳ của người đang đi trên sông kia chính là một khi anh ta dính nước, cơ thể sẽ biến thành trong suốt. Trông thấy cảnh này, tôi rất đỗi tò mò, mà những người còn lại cũng đều lấy làm lạ.
Nhưng họ không nghĩ đến một chuyện rằng Thạch Minh Thánh Hàm mang một cao thủ lợi hại như thế này đến đây nhất định là do tình thế bắt buộc.
Hình như đến cả lão quỷ cũng không nhìn ra được gì, giờ ông ta đang nhíu chặt mày như đang cố gắng nhớ lại thứ gì đó.
"Cô gái, cô chỉ đến Trung Quốc du ngoạn thôi mà, sao phải đem cả mấy người gạo cội của Âm Dương Đạo theo làm gì thế?" Vương Lỗi đột nhiên cất tiếng hỏi, giọng điệu đượm chút bất đắc dĩ.
Thạch Minh Thánh Hàm nhìn chăm chú vào người của mình, không thèm để ý đến anh ta.
"Lỗi gia, đây là pháp thuật gì vậy?" Lão quỷ chủ động hỏi.
"Đây là Sứ giả Ngũ hành của Âm Dương Đạo Nhật Bản, địa vị chỉ thấp hơn Thiên quân với Thần nữ của họ thôi." Vẻ mặt Vương Lỗi lúc này rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không được bình thường, "Sau khi trải qua vài lần cải cách, hệ thống Âm Dương Đạo đã có sự thay đổi rất lớn. Trước hết là Thiên quân của họ, cũng chính là Âm Dương sư lợi hại nhất của Âm Dương Đạo. Người này ngoại trừ biết các pháp thuật thông thường như bói toán, đoán mệnh ra thì còn có thể thao túng thức thần, cũng chính là cách gọi oan hồn lệ quỷ của Trung Hoa chúng ta. Mà Thần nữ, chính là cô gái đây, thứ cô ấy tu luyện là ảo thuật. Và cuối cùng, chính là vị sứ giả Ngũ hành này, bọn họ có năm người, lần lượt đại diện cho năm yếu tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ trong Ngũ hành. Sứ giả Ngũ hành phải gần trăm năm mới có thể tập hợp, nhất định phải có mệnh cách chiếm một trong Ngũ hành mới có thể tu luyện pháp thuật của họ. Dựa vào nguyên tố Ngũ hành tự thân của mình, họ có thể điều khiển những thứ liên quan đến Ngũ hành. Không chỉ có vậy, họ còn kết hợp với cả nhẫn thuật Đông Dương. Có thể nói họ mới là người có sức sát thương mạnh nhất Âm Dương Đạo. Người trước mắt chúng ta đây, có lẽ chính là Thủy trong Ngũ hành."
Tôi có phần khiếp sợ không nói lên lời với lời giải thích này của Vương Lỗi. Chúng tôi là người tu đạo, biết rõ biến số của Ngũ hành, chứ nói gì đến điều khiển sức mạnh của Ngũ hành.
Nhưng tôi thật sự không ngờ rằng Âm Dương Đạo Nhật Bản lại xuất hiện được pháp thuật như thế. Điều khiển sức mạnh Ngũ hành, chà, thực lực này, đúng là không dám tưởng tượng thật. Nếu như dùng để ám sát hẳn là sẽ gần như không để lại chút manh mối nào.
Biết được thân phận của năm người này, tôi lại càng thêm lo lắng. Quả nhiên như Vương Lỗi đã nói, lần này Thạch Minh Thánh Hàm đến nhất định là để làm chuyện gì đó.
Giờ tôi mới hiểu ra tại sao Vương Lỗi lại điên cuồng như thế. E là anh ta đã nhìn thấu thân phận năm người này từ lâu, cũng biết được mục đích đến đây lần này của Thạch Minh Thánh Hàm, cho nên mới điên cuồng bày tỏ tình cảm của mình với cô ta.
Bởi vì anh ta hiểu rõ, một khi vạch trần mặt mũi nhau, nhất định sẽ là một cuộc chiến sinh tử. Với tính cách của Vương Lỗi, sao anh ta có thể để những người này sống sót rời đi chứ?
Cho dù anh ta có thích Thạch Minh Thánh Hàm thì anh ta cũng sẽ không vì tình nhi nữ mà phản bội lại Đạo môn. Mà thật ra những hành động điên cuồng của Vương Lỗi cũng chính là đang ngầm cáo biệt với Thạch Minh Thánh Hàm đấy chứ. Đây là cách của Vương Lỗi, cách yêu một người rồi từ bỏ một người có một không hai của anh ta.
Thẳng thắn mà nói, trước giờ tôi không coi trọng tấm lòng Vương Lỗi cho lắm. Tôi luôn bị bề ngoài với sự không đứng đắn của anh ta lừa gạt, nên đến bây giờ tôi mới có cái nhìn khác về anh ta.
Với tấm lòng và tầm nhìn của mình, Vương Lỗi quả thật là người đặc biệt nhất trong số những người tu đạo mà tôi từng gặp.
Lúc này, Sứ giả Ngũ hành đó đã sang được đến bờ bên kia. Anh ta kéo mạnh dây thừng, rồi quấn chặt lại, thả hai sợi dây thừng dập dềnh trên mặt sông.
Ngay sau đó chúng tôi được chứng kiến một cảnh tượng hết sức thần kỳ: vùng nước ở giữa hai sợi dây thừng đột nhiên bắt đầu đóng băng.
Tốc độ đóng băng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tạo thành một cây cầu. Nhưng bên ngoài khu vực của sợi dây thừng, mặt nước xanh thăm thẳm vẫn đang dập dềnh khe khẽ.
Biến nước thành băng!
Người này thật sự có thể điều khiển sức mạnh Ngũ hành, pháp thuật bậc này quả là quá thần kỳ! Nếu như có thể dẫn về Trung Quốc, chắc chắn sẽ là phúc của Đạo môn!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận