Thấy tôi muốn đi xuống đáy sông Thiên Hà, Vương Lỗi không có vẻ gì khác lạ, trông anh ta còn khá là bình tĩnh. Sau khi nhìn tôi một lúc, anh ta đột nhiên vung một chưởng xuống bờ sông Thiên Hà.
Ngay sau đó, vị trí ở giữa sông Thiên Hà bỗng chốc nổi lên không ít gợn sóng. Gợn sóng ngày càng lan rộng ra bốn phía, chúng tôi ngày càng nhìn thấy có một thứ gì đó như đang chuẩn bị xông từ trong nước ra.
Không có bong bóng nước nào, nhưng chỉ tầm nửa phút sau, chuông U Minh đã xông ra khỏi mặt nước. Chuông U Minh vừa nảy lên, gợn nước bốn bề đã lập tức biến mất như thể vốn dĩ đã chẳng có thứ gì vừa bay từ trong nước ra vậy.
"Anh Cửu, chuông U Minh có thể đưa cậu đến đáy sông!" Vương Lỗi hô lên, tôi gật đầu ra hiệu mình đã hiểu, sau đó nhanh chóng chạy về phía chuông U Minh.
Tôi vừa mới đặt tay lên khuyên đồng ở mặt bên chuông U Minh thì Vương Lỗi đã lại tung thêm một chưởng đánh lên bờ sông Thiên Hà. Thoáng chốc, tôi bỗng thấy mình rơi tùm xuống sông như rơi xuống vực sâu vạn trượng, và cũng gần như chỉ sau một cái chớp mắt, tôi đã xuống đến đáy sông.
Nhược thủy của sông Thiên Hà này quả là quá kỳ quái, tựa như đây vốn dĩ không phải là nước, hay không hề tồn tại nước mà trông giống như phép che mắt hơn.
Sau khi hai chân tôi chạm đến đáy sông Thiên Hà, tay tôi phải túm chặt lấy khuyên đồng trên chuông U Minh, bởi vì nhược thủy này không hề có sức nổi, cho dù buông tay ra thì cả người tôi cũng không nổi lên được.
Mà kỳ lạ thay, chỉ khi tôi túm lấy chiếc chuông U Minh nặng gần trăm cân này thì mới có thể nổi lên được, quả là thần kỳ.
Nhược thủy này mang màu xanh biếc, ngay cả đáy sông cũng có màu xanh biếc, không có bất kỳ rong rêu hay tôm cá nào, mà hình như ngay cả sinh vật phù du cũng không thể tồn tại luôn.
Tôi ngó quanh đáy sông một lượt, đâu đâu cũng đều chất đầy thi thể. Lúc đầu nhìn thì không thấy sợ lắm, nhưng nếu nhìn thêm vài lần sẽ cảm thấy da gà da vịt trên người mình đua nhau nổi hết cả lên.
Bởi vì tất cả các thi thể này đều đang duy trì một tư thế giống nhau: nằm ngửa mặt, hai tay hướng lên trên, hiển nhiên là lúc chết muốn túm lấy tay người khác.
Nhác trông còn tưởng rằng đáy sông mọc lên vô số bàn tay.
Đáy sông Thiên Hà là nơi sinh ra phân thân của Ma Vương, nên chắc chắn còn tà ma hơn những nơi bình thường. Từ những thi thể dưới này có thể thấy được dù cho cơ thể họ bị ngâm trong nước nhưng xác thịt không bị thối rữa, điều đó đã chứng minh tà tính của của dòng sông này.
Hơn nữa, ở lâu dưới đáy nước trong thâm tâm sẽ có cảm giác rất ngột ngạt, cả người không được thoải mái tự nhiên nữa. Nhưng tôi vẫn đang nghĩ, rốt cuộc thứ mà Trình Tùng muốn xác nhận là gì?
Dưới này ngoại trừ thi thể ra cũng đâu còn thứ nào khác nữa đâu?
Tôi biết tính Trình Tùng, ông ta không phải hạng người lỗ mãng, không đáng tin, thứ mà ông ta có thể hi sinh cả tính mạng để xác nhận chắc chắn không phải bí mật thông thường rồi, nhưng bí mật đó rốt cuộc là cái gì mới được chứ?
Tôi nghĩ mãi mà không ra, nên đành phải tiếp tục quan sát tình hình xung quanh. Tuy đáy nước xanh biếc nhưng tầm nhìn vẫn rất kém, chỉ có thể nhìn rõ vật ở cự ly gần, chứ xa hơn một chút là chỉ có thể nhìn thấy đường viền đại khái.
Tôi quan sát một lúc mà vẫn chưa phát hiện được gì, nhưng ngay khi tôi thử từ từ di chuyển sang bên trái thì phía bên phải đột nhiên có một vệt kim quang lóe lên.
Vệt kim quang chỉ lóe lên trong giây lát, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của tôi. Có vẻ như nó nằm ở chỗ cách tôi khoảng năm mét về phía tay phải. Nhưng đến khi tôi đưa mắt sang hướng đó nhìn kỹ hơn thì kim quang kia đã biến mất tăm, không còn xuất hiện lại nữa.
"Sao tự dưng lại xuất hiện kim quang? Chẳng lẽ là... có ám chỉ gì chăng?" Tôi thầm lẩm bẩm, nghĩ bụng bản thân cũng không thể ngồi không, nên bắt đầu thử đẩy chuông U Minh dịch sang hướng bên phải.
Chuông U Minh mặc dù nặng trên trăm cân, nhưng với sức của tôi thì muốn đẩy nó cũng không phải việc khó. Chỉ có điều đáy sông có không ít thi thể nên độ khó chắc chắn sẽ tăng lên.
Tôi không dám động vào những thi thể này, nên đành phải đẩy thi thể dịch sang bên phải cùng. Một tay nắm chặt khuyên đồng, một tay đẩy chuông U Minh rồi bắt đầu dồn sức, đè cổ tay lên, chân khí Huyền Chân tức thì bùng nổ.
Một tiếng "Cộc" vang lên đùng đục, cuối cùng tôi cũng đẩy được chuông U Minh đi, những thi thể nằm dưới đáy cũng bị tôi đẩy sang hướng bên phải.
Nước sông ấy vậy mà vẫn rất trong, không có dấu hiệu vẩn đục. Chỉ nghe thấy một tiếng vang chói tai do chuông U Minh ma sát với đáy sông lúc tôi đẩy thi thể xung quanh, và lúc đó tôi mới phát hiện ra những thi thể này chẳng những không có dấu hiệu thối rửa mà còn không xuất hiện tình trạng căng cứng như các thi thể bình thường, ngược lại còn mềm mại như người còn sống vậy.
Hơn nữa, thi thể nào cũng đang mở mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt. Thế nhưng lạ thay, tôi không cảm nhận được bất kỳ âm khí hay thi khí nào trên người họ.
Người sau khi chết nếu như biến thành quỷ thì chắc chắn sẽ để lại âm khí. Cho dù không biến thành quỷ thì trên người cũng sẽ có thi khí. Tôi là người tu đạo nên đương nhiên rất nhạy cảm với những khí tức như thế này.
Nhất là người chết đuối, oán khí cũng nặng như ma treo cổ. Mười người chết đuối thì ít nhất sẽ có một nửa biến thành oán quỷ đòi mạng. Thế nhưng điều tà ma là tôi không cảm nhận được bất cứ khí tức nào của thi thể dưới đáy sông Thiên Hà, như thể họ đúng là đã chết rồi, chẳng còn để lại thứ gì ngoại trừ cơ thể xác thịt vậy.
Trong lúc đẩy chuông U Minh, tôi cũng luôn luôn chú ý đến tình hình xung quanh. Ngoại trừ tử thi ra thì có vẻ không tìm được thứ gì nữa, ngay cả một cái lá cũng không.
Mãi cho đến khi tôi đến gần chỗ lóe lên kim quang lúc nãy, tôi mới chú ý trên đất có không ít pháp khí, hơn nữa còn xếp thành một vòng thái cực. Bên trong có kính càn khôn, còn có cả la bàn bát quái, đều là những pháp khí phổ thông nhất nhưng không thể thiếu nhất.
Trong vòng thái cực bằng pháp khí này có một vài đạo sĩ đang ngồi khoanh chân. Họ đều mặc áo đạo bào màu đen, phía sau lưng còn in hình thái cực bát quái.
Tất cả vẫn giữ tư thế tĩnh tọa nhập định, nhưng không còn dấu hiệu của sự sống nữa. Thi thể không đổ gục xuống mặt đất có lẽ cũng là do có vòng thái cực.
Lúc này, tôi bắt đầu dừng lại quan sát họ thật cẩn thận. Kiểu cách ăn mặc của họ khá cổ, có lẽ là đạo nhân truyền thống đời trước hoặc là bối phận già hơn cả.
Mỗi người đều buộc tóc dài, để râu, ăn mặc đúng tiêu chuẩn đạo sĩ. Trong số họ có hai đạo sĩ tuổi tác khá lớn, có lẽ cũng phải hơn sáu mươi, bảy mươi tuổi rồi. Những người khác thì trẻ hơn một chút, ước chừng phải có ít nhất mười mấy người.
Họ không giống những thi thể khác nằm trên đất, những thi thể khác đều chết không nhắm mắt, còn những người này đều đang nhắm mắt lại. Nếu như không phải tôi trông thấy họ trong hoàn cảnh này thì chắc chắn sẽ cho rằng họ đang khoanh chân ngồi thiền chứ không phải người chết.
"Những đạo nhân xuất hiện đưới đáy sông Thiên Hà này rốt cuộc có thân phận gì? Các đạo sĩ bình thường chắc chắn không thể tìm được ngôi chùa cổ bên dưới hốc Côn Lôn. Trừ phi là cao thủ, nếu không thì chắc chắn không thể đến được nơi này, hơn nữa còn chôn thây hết cả dưới đáy sông Thiên Hà." Tôi nhìn những đạo nhân này mà nghi ngờ mãi không thôi. Đúng lúc này, tôi bỗng nhiên nhớ lại một tin tức mà Trình Tùng từng tiết lộ, có khi nào những đạo nhân này là người của tổ chức 093 không?
Lúc đó Trình Tùng cùng tôi đến hốc Côn Lôn là vì nhận được nhiệm vụ của 093, để họ đi tìm hài cốt của những tiền bối kia rồi mang về. Hay nói cách khác, đám đạo nhân này rất có thể chính là những cao nhân của 093 năm xưa.
Nhưng tôi không hiểu, lẽ nào những hài cốt này chính là những thứ mà Trình Tùng ngay cả chết cũng muốn xác nhận?
Tôi suy nghĩ một hồi, vẫn luôn cảm thấy đây không phải thứ mà Trình Tùng muốn chứng minh. Lúc đó, Câu Hồn Đoạt Phách liều mạng giết ông ta chính là vì lo lắng ông ta sẽ tiết lộ bí mật. Hiển nhiên, bí mật mà Trình Tùng biết có quan hệ đến Câu Hồn Đoạt Phách, thậm chí là chủ nhân của họ, nên chắc chắn không phải hài cốt của những bậc tiền bối này.
Tôi vẫn tin tưởng Trình Tùng, trước khi chết ông ta đã nói thứ mình muốn xác nhận nằm ở ngay đáy sông Thiên Hà, nên không thể sai được. Nhưng đến bây giờ tôi vẫn chỉ phát hiện ra những đạo sĩ này, không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt khác.
Tôi không thể rời khỏi phạm vi của chuông U Minh, cũng sợ Vương Lỗi và mọi người lo lắng. Nghĩ bụng mình cũng không thể ở dưới đáy sông quá lâu được, phải mau chóng đi lên, hội hợp với họ.
Cân nhắc xong, tôi chuẩn bị mang hài cốt của những vị tiền bối này lên bờ. Nhưng nào ngờ, ngay khi tôi mới đặt một chân vào trong vòng thái cực của họ thì vệt kim quang biến mất ban nãy lại lóe lên trên người họ, tốc độ thực sự quá nhanh, gần như là chỉ trong chớp mắt.
Đến khi tôi định thần lại thì một luồng khí tức trong suốt bỗng chui ra khỏi đỉnh đầu lão đạo sĩ cao tuổi nhất. Khí tức kia vừa mới xuất hiện giữa không trung đã lập tức ngưng tụ thành hình người, chính là hồn thức của lão đạo sĩ này.
Có thể để lại hồn thức khi qua đời, vậy thì chứng tỏ đạo hạnh của ông ta lúc sinh thời chắc chắn phải ở trên tôi. Cho dù hiện giờ tôi đã ở cảnh giới hóa khí ngưng hình nhưng vẫn không thể chắc chắn rằng mình có thể để lại hồn thức ngay tại thời điểm mình qua đời.
Hồn thức của lão đạo sĩ này vừa xuất hiện đã hành lễ Đạo môn mới tôi rồi mới cười bảo: "Lão khổ sở đợi chờ bao nhiêu lâu nay, cuối cùng cũng đợi được các cậu xuất hiện rồi!"
Lúc lão đạo sĩ này nói chuyện, tôi còn có thể trông thấy vẻ mặt xót xa trên gương mặt ông ta. Tuy giờ chỉ là hồn phách thôi, nhưng phản ứng, biểu cảm vẫn giống như hồi còn sống y như đúc. Xem ra, hẳn là ông ta đã phải chờ rất vất vả sau bao nhiêu năm qua.
Tôi đang phân tích tâm trạng lúc này của ông ta thì ông ta bỗng đột nhiên ôm quyền về phía tôi: "Lão có tội, phụ sự tín nhiệm của tổ chức! Thân thể dù đã chết, nhưng hồn phách không dám tan biến hết, nên giữ lại một sợi tàn hồn, khổ sở chờ đợi người của tổ chức đến để bẩm báo cho tổ chức thảm kịch xảy ra năm xưa!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận