Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 711: Giây phút kinh hoàng

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Tất cả những chuyện này đều xảy ra chỉ trong chớp mắt, tôi cầm bộ đàm mà sững ra không nói được câu nào. Tiếng kêu thất thanh của A Cẩu cứ vậy mà biến mất, trong bộ đàm giờ chỉ vang lên tiếng rè rè.
"A Cẩu! Anh sao thế? Mau trả lời tôi đi!" Tôi biết tính cách của A Cẩu, anh ta từ trước đến nay đều rất trầm ổn, vững vàng và lão luyện, nếu không gặp phải tình huống nguy hiểm cấp bách thì anh ta sẽ không kinh hoảng như vậy.
Phía bên A Cẩu vẫn không có bất kỳ hồi âm nào, chỉ có tiếng Dương lão tam truyền đến: "Anh Cửu, sao vậy? Phía đằng trước các cậu xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương lão tam ở sau đoàn xe, trong tay có bộ đàm nên cũng nghe thấy tiếng hô bất thường của A Cẩu.
Tôi cắn răng, thầm nghĩ phải ổn định cảm xúc của họ trước, bèn nói: "Lão tam, chăm sóc đoàn xe phía sau của anh, tuyệt đối đừng để loạn, tôi xuống xem một chút! Nếu có chuyện gì, tôi sẽ báo ngay lập tức cho các anh!"
Dương lão tam dặn dò: "Được, anh Cửu, cậu nhớ cẩn thận đấy nhé!" Tôi lo lắng tình hình của A Cẩu, vội vã đẩy cửa ra định xuống xe.
Nào ngờ bên ngoài lúc này đột nhiên nổi lên một trận gió to. Trận gió này rất mạnh, lại thêm cả tuyết, tôi phải dồn sức mới đẩy cửa xe hở ra được một cái khe.
Phút chốc, gió lạnh thấu xương lẫn thêm bông tuyết đột nhiên lùa vào, lạnh đến mức tất cả mọi người đều run lên cầm cập. Cửa xe vừa bị tôi đẩy ra cũng bị gió thổi cho đóng sập lại.
"Sơ Cửu, đừng cuống! Hiện giờ bên ngoài đang có bão tuyết, tầm nhìn rất thấp, một mình cậu đi tôi lo sẽ gặp nguy hiểm. Để tôi sắp xếp cho họ trước, cậu đợi một chút, tôi sẽ đi cùng với cậu!" Lâm Tiêu dứt lời, cầm bộ đàm lên ra lệnh cho đoàn xe phía sau: "Mọi người ở lại trong xe không được ra ngoài, chờ mệnh lệnh của tôi mới được hành sự! Rè... rè... rè rè... Alo... Alo... Mọi người có nghe thấy tôi nói gì không?"
Lâm Tiêu còn chưa nói xong, bộ đàm lại truyền đến tiếng rè rè đứt quãng, có vẻ tất cả bộ đàm đều bị mất tín hiệu.
Vẻ mặt Lâm Tiêu nghiêm trọng hẳn lên, trong lúc nóng ruột đã vỗ bộ đàm mấy lần bôm bốp.
Ông ta vỗ xong, tôi chợt nghe thấy giọng phẫn nộ của A Cẩu: "Anh lái xe kiểu gì thế hả? Không nhìn thấy ban nãy có một người phụ nữ đang đứng ở đằng trước à?"
"Đạo trưởng, t... tôi... k... không nhìn t... thấy thật, c... cô ta cứ... cứ như tự dưng xuất hiện trước... trước mặt tôi ấy... rè... rè rè..."
Tài xế giọng lắp ba lắp bắp, có vẻ bị dọa không nhẹ. Nhưng câu nói kế tiếp của họ tôi lại không nghe được rõ ràng cho lắm, bởi vì lại bị tiếng rè rè đứt quãng kia ngắt mất.
Có điều, biết A Cẩu còn sống, tảng đá trong lòng tôi cũng có thể bỏ xuống được rồi.
"Bim...bim..." Đúng lúc này, đoàn xe phía sau bỗng vang lên tiếng còi xe inh ỏi. Lâm Tiêu sầm mặt lại, nghiến răng mắng: "Mẹ kiếp, đừng có bấm còi nữa, muốn tuyết lở à?"
Nhưng hình như họ không nghe thấy tiếng Lâm Tiêu, tiếng còi xe vẫn cứ vang lên không dứt, ngược lại các xe khác cũng vang lên tiếng còi đinh tai nhức óc.
Giờ mới là đầu xuân, tuyết ở vùng Cổng Địa Ngục này vẫn chưa tan. Chỉ hơi sơ sẩy một chút thôi là cũng có thể dẫn đến lở tuyết.
Lâm Tiêu cuống lên, vội vã gọi tài xế: "Anh mau quay xe lại thông báo cho bọn họ, bảo họ ở nguyên tại chỗ, không được gây ra tiếng động! Quây các xe lại với nhau, chặn cơn bão tuyết này lại!"
Tài xế xe tôi chưa nhìn thấy thế trận như thế này bao giờ nên cứ ngây ra như phỗng, bị Lâm Tiêu quát cho một tiếng mới hồi hồn lại, gật đầu rối rít rồi vặn chìa khóa, khởi động lại xe.
"Sơ Cửu, chúng ta đi xem thử xem sao!" Lâm Tiêu nhanh chóng móc từ trong balo ra hai chiếc đèn pin rồi chia cho tôi một cái, sau đó hai chúng tôi cùng lúc đẩy cửa xe nhảy ra ngoài.
Cơn bão tuyết này quá mạnh, khiến chúng tôi không thể nào xuống xe hẳn hoi được. Lúc chúng tôi té phịch xuống đất, cửa xe lại bị gió thổi đóng cái sầm. Trên mặt đất đều là đất đóng băng vĩnh cửu nên rất trơn, tôi gắng gượng đứng dậy mấy lần mới ôm được lốp xe để đứng thẳng người lại.
Cũng không biết cơn bão tuyết này cấp bao nhiêu nữa, gần như là cơn bão mạnh nhất tôi từng chứng kiến trong hơn hai mươi năm cuộc đời của tôi. Chân tôi đứng không vững, có cảm giác như sắp bị gió thổi bay đi luôn.
Xung quanh mặc dù có đèn xe, nhưng mắt lại không mở ra được, bão tuyết cứ đập vào mặt nên cực kỳ khó chịu. Đã vậy lại còn không thể mở miệng ra để nói chuyện, vì chỉ cần vừa mở ra thôi là gió lốc đã thốc luôn vào tận họng.
Chưa đến Cổng Địa Ngục mà chúng tôi đã gặp phải hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này, sau khi vào trong Cổng Địa Ngục không biết còn khắc nghiệt đến mức nào nữa.
Bất kể đạo hạnh như thế nào, chỉ cần chưa được đứng vào hàng tiên ban thì vĩnh viễn không thể nào chống lại thiên nhiên được.
Tôi dồn sức chôn mặt giữa hai cánh tay, đợi đến khi tình hình ổn định rồi mới hô: "Lâm Tiêu, tôi đếm từ một đến ba, chúng ta cùng xông về phía trước!"
"Được!" Lâm Tiêu lúc này hẳn cũng đang khó chịu, sau khi nghe thấy ông ta đáp lại, tôi mới nhanh chóng hô to "Một! Hai! Ba!" rồi vọt về phía trước.
Không có thân xe chắn ngang hướng bão thổi, tôi của lúc này như đang chạy ngược hướng với sức gió cấp mười, sức thì tốn không nhỏ, nhưng tốc độ vẫn rất chậm.
Lâm Tiêu ở phía trước, tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng của ông ta cũng đang dồn sức lao người về phía trước. Khi chúng tôi vừa lao lên, chiếc xe việt dã phía sau lưng đã ngay lập tức thay đổi phương hướng.
Ngay lúc đó, tầm nhìn của chúng tôi bị tối đi khá nhiều. Mà chiếc xe này vừa di chuyển, các xe khác cũng di chuyển theo, tựa như quây lại thành một vòng tròn để chắn bão.
Đoàn xe này vừa di chuyển thì tôi trông thấy chiếc xe việt dã đi đầu tiên đang đậu lẻ loi ở nơi cửa vào thung lũng. Ngoài hai chiếc đèn pha lóe sáng ra thì không còn bất cứ động tĩnh gì nữa.
Mà đám A Cẩu, đang ở bên trong chiếc xe đó.
Tôi cách họ khoảng chừng mười mét, lúc này tôi đã đuổi kịp Lâm Tiêu, kéo tay ông ta chạy về phía trước. Thế nhưng càng đến gần miệng vào thung lũng, bão tuyết lại càng thêm mãnh liệt.
Cơn bão tuyết hình như thổi từ phía hai bên gò núi, ở lối vào thung lũng lại có địa hình đột ngột thu hẹp lại nên khí lưu sinh ra từ cơn bão lại càng tăng lên, phát ra những tiếng "u u u" như đang gào khóc thảm thiết.
Tôi ngậm đèn pin trong miệng, chỉ mới vài phút mà mặt đã đông cứng lại, miệng hình như cũng không còn cảm giác nữa, trên người đều toàn tuyết là tuyết, ngay cả lông mi với tóc đều đã phủ một tầng băng sương.
Nhưng lúc này đâu để ý được nhiều như vậy, chúng tôi chỉ đành cắn răng tiếp tục chạy về hướng xe của A Cẩu. Lúc sắp đến gần chiếc xe, tôi nhảy mạnh lên phía trước một bước, túm lấy tay cầm của cửa xe ô tô.
Lúc đèn pin rọi vào bên trong, tôi suýt thì giật mình đến mất hồn mất vía.
Dãy ghế ngồi sau xe đang có một người phụ nữ mặc váy trắng ngồi tựa sát cửa sổ. Tóc cô ta rất dài, ướt nhẹp như vừa mới gội xong. Tôi không nhìn thấy chính diện khuôn mặt của cô ta, chỉ trông thấy một nửa gò má trắng bệch như giấy và làn da trắng nhợt nhạt, không có chỗ nào là hồng hào.
Cô ta cứ ngồi yên lặng trong xe như thế.
Nếu phải người bình thường chưa từng trải qua sóng to gió lớn, chắc chắn sẽ bị hù chết đứng luôn tại chỗ. Mà đúng lúc này Lâm Tiêu lại nhào lên, ông ta không biết tình hình bên trong nên rọi đèn pin vào theo phản xạ.
Lâm Tiêu rọi đèn xong, người phụ nữ ngồi sát cửa sổ cũng chầm chậm quay đầu lại. Cô ta có một khuôn mặt rất bình thường, da trắng bệch, cặp mắt trống rỗng bỗng chớp một cái đầy kinh dị, đồng thời khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười vô cùng u ám.
Ngay cả người từng gặp không ít quỷ quái như Lâm Tiêu cũng bị sợ đến rùng mình, suýt thì hét ầm lên. Bàn tay Lâm Tiêu đang ấn lên bả vai tôi lúc này đang run lên bần bật.
Mà đừng nói ông ta, ngay cả tôi cũng bị dọa.
"Anh Cửu, mau vào đi!" Ngay lúc chúng tôi đang rùng mình sợ hãi, A Cẩu đột nhiên đẩy cửa xe ra, đèn trong xe đồng thời cũng sáng lên.
Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, phía ghế sau đâu còn bóng dáng người phụ nữ kia nữa, chỉ có Mạnh Doanh và hai đệ tử khác. Giây phút đó, tôi và Lâm Tiêu đều đứng đực ra, trong đầu chỉ có xuất hiện một ý nghĩ: "Má nó, gặp ma thật rồi!"
Lâm Tiêu lúc này vẫn còn đang ngây ra, chưa hồi hồn lại, tôi gọi một tiếng, ông ta mới tỉnh táo lại. Sau khi tỉnh lại, ông ta nhìn tôi với vẻ rất đỗi ngạc nhiên, như chưa định thần lại sau chuyện vừa rồi.
Tôi lắc đầu, ra hiệu cho ông ta không cần phải nói chuyện, sau đó hợp lực kéo cửa xe rồi chui vào. Đây là xe việt dã cỡ lớn, cho dù năm người chúng tôi chen chúc ở hàng ghế phía sau thì cũng không bị chật.
Sau khi chui vào, tôi quan sát những người trên xe, phát hiện họ đều rất bình thường, không có vẻ như bị ma nhập. Mạnh Doanh và A Cẩu không phải người tu đạo chính thống, nên bản lĩnh bắt quỷ trừ tà đương nhiên sẽ yếu hơn một chút.
Nhưng đối phó với những quỷ hồn thông thường thì đạo hạnh của họ vẫn hoàn toàn dư sức. Thế nhưng rõ ràng ban nãy có một người phụ nữ áo trắng ngồi ở hàng ghế sau, mà bọn họ lại có vẻ như chẳng phát giác ra.
Tôi còn đang buồn bực, Lâm Tiêu chợt hỏi: "A Cẩu, ban nãy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?"
A Cẩu lắc đầu, cắn răng nói: "Anh Lâm, anh Cửu, ban nãy ngay khi chúng tôi định tiến vào thung lũng thì phía trước đột nhiên có một người phụ nữ mặc đồ trắng nhảy ra. Tài xế không phản ứng kịp, hình như chèn thẳng qua người cô ta luôn! Xe không khởi động được, bên ngoài lại có bão tuyết, nên chúng tôi không dám di chuyển, ở lại trong xe chờ mọi người đến cứu viện!"
"Rầm... rầm..."
Đúng lúc này, phía ngoài cửa xe đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ mặc đồ trắng, tóc tai bù xù, không ngừng đập cửa sổ xe rồi giận dữ hét lên như người điên: "Giày của ta mất rồi, các người cầm giày của ta phải không? Chân ta lạnh quá... Lạnh quá..."

Bình Luận

0 Thảo luận