Trước đó, Tử Long vẫn còn đang hôn mê, theo lời giải thích của Lý Tiêu Vũ thì anh ấy phải cần ít nhất một tuần mới có thể tỉnh lại, nhưng không ngờ anh ấy lại tỉnh lại vào đúng lúc này.
Tôi đứng dậy, nhìn anh ấy rồi cười hì hì: "Nếu như có Lỗi gia ở đây thì ba anh em chúng ta có thể đoàn tụ rồi!"
"Đúng thế." Tử Long gật đầu, đi vài bước đến phía trước mặt tôi, rồi cả hai cùng ngồi xuống sát bên nhau.
Tôi rót cho anh ấy một chén rượu, còn chưa đưa lên miệng uống thì Tử Long bỗng mở miệng: "Sơ Cửu, lúc Diệp Chu Tinh nói với anh rằng em đã chết, em không biết anh khó chịu đến nhường nào đâu. Sống sót thật sự không dễ dàng gì, thật đấy! Thế nhưng, chỉ cần em còn sống, vậy là đã đủ rồi."
Tôi không thể đào sâu chuyện của Diệp Chu Tinh, nên đành cười trừ: "Tử Long, lúc đó quả thật tim em đã không còn đập nữa, sau đó Diệp Thiếu Khanh đã cứu em. Nếu không thì giờ em đã phải đến âm tào địa phủ để báo cáo rồi!"
Hai người chúng tôi cảm khái vài câu rồi bắt đầu cạn chén. Đã lâu lắm rồi tôi không được ngồi uống rượu trò chuyện cùng với Tử Long như thế này. Từ hồi đánh bại Linh tộc ở thôn Ma Câu, Tử Long vẫn cố tình xa cách với chúng tôi.
Bây giờ anh ấy có thể ngồi xuống, uống rượu trò chuyện với tôi, ắt hẳn là do Lý Tiêu Vũ đã nói bí mật của anh ấy ra.
Sau khi uống liền mấy chén, tôi mới nhìn Tử Long và nghiêm túc nói: "Tử Long, sau này nếu như có bất kỳ chuyện gì, liệu anh có thể nói cho em và Lỗi gia được không? Anh là người thân duy nhất của em, em không muốn mất anh. Cho dù chuyện lớn đến đâu, khó khăn đến mức nào, em cũng cam lòng ở bên anh, cùng anh gánh vác! Từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn bảo vệ em. Em đã lớn rồi, em cũng có thể quay đầu lại bảo vệ anh. Nếu như không phải do Lý Tiêu Vũ tiết lộ bí mật của anh cho em biết thì e là cả đời này em cũng không biết tại sao lại mất anh nữa."
Tử Long không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, hẳn là do hổ thẹn. Anh ấy chỉ ngây người ngồi nhìn rượu trên bàn tiệc rồi nói: "Sơ Cửu, có một số việc nhất định phải có người đi làm. Chúng ta đều không thể trốn tránh được, kiểu gì cũng phải có người đứng ra. Em biết tình cảm anh dành cho em mà, nên anh hi vọng người đứng ra kia chính là anh."
Đây chính là sự cố chấp của Tử Long, cũng là sự hi sinh thầm lặng của anh ấy. Chuyện mà anh ấy đã quyết tâm làm thì ai cũng không thể thay đổi được.
Trước đây tôi đã cho rằng Diệp Chu Tinh có thể thay đổi anh ấy, nhưng lại xuất hiện kết quả trái ngược. Diệp Chu Tinh không thể thay đổi Tử Long, ngược lại còn bị chính Tử Long thay đổi.
Tôi biết giờ khuyên nhủ Tử Long là vô dụng, nên trực tiếp hỏi thẳng luôn: "Thay thế Minh Vương, phá vỡ kế hoạch của bánh xe vận mệnh, thật sự không còn cơ hội để lật ngược tình thế ư?"
Tử Long không đáp, chỉ hớp một ngụm rượu, lần viền môi, chầm chậm nuốt rượu xuống rồi mới quay đầu nhìn tôi: "Sơ Cửu, anh không còn nhiều thời gian nữa rồi. Sức mạnh tà ác trên người anh càng ngày càng lớn mạnh, nếu như anh không khống chế được, anh sẽ biến thành con rối của Minh Vương. Đến lúc đó, anh vẫn sẽ thả Minh Vương ra ngoài, nhưng sẽ không có ý thức phản kháng, chỉ hại chết nhiều người hơn mà thôi!"
Tôi không lý giải được suy nghĩ của anh ấy lắm, bèn nói: "Tử Long, giờ sư tử chín đầu, quỷ tỉ Phong Đô đều ở trong tay anh, kể cả không thể nào hủy diệt được hai thứ này thì em cũng có thể tìm một chỗ để phong ấn chúng, khiến anh vĩnh viễn không tìm được chúng nữa. Dù cho đến lúc đó anh trở thành con rối của Minh Vương thì em cũng sẽ giữ chặt anh ở bên cạnh! Em không tin Minh Vương vô địch, vạn vật luôn tương sinh tương khắc, sẽ có cách để xua tan tà khí trong người anh!"
Tôi biết cái này còn chẳng được tính là cách, nhưng quả thật tôi không nghĩ ra được cách nào khác, đây là điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến hiện tại.
Tử Long bật cười, có lẽ là đang cười cách làm của tôi có hơi trẻ con. Sau vài giây im lặng, Tử Long mới nhìn tôi và nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc: "Sơ Cửu, anh biết sự kinh khủng của sức mạnh tà khí. Anh không lo mình rơi vào ma đạo, trở thành con rối mà là anh sợ...anh sợ mình sẽ làm mọi người, em, Lỗi gia, Tinh Tinh, Tiêu Vũ bị thương, đó mới là điều anh sợ nhất! Hơn nữa vận mệnh của mọi người đã hết sức tàn nhẫn và đau khổ rồi. Bánh xe vận mệnh không bị phá vỡ thì cuối cùng vẫn là thiên đạo bất công!"
Tôi không thể khuyên được Tử Long, ý nghĩ trong đầu anh ấy đã quá kiên định.
Tôi không ngăn cản được Tử Long, đành phải nhìn về phía Lý Tiêu Vũ: "Lý Tiêu Vũ, chẳng lẽ không còn cách nào để giải trừ tà khí trên người Tử Long thật sao?"
Lý Tiêu Vũ cau mày: "Lúc trước tôi dùng quan tài thái tuế chính là vì muốn giải trừ tà khí trên người anh ấy, ít ra cũng có năm mươi phần trăm tỷ lệ thành công. Nhưng sau đó lại bị đám người bà ba Hoàng phá hủy, thành ra mất luôn cơ hội cuối cùng. Thật ra vẫn còn một cách khác, chỉ có điều cách này rất khó!"
Tôi thúc giục không hề do dự: "Cô cứ nói đi, rốt cuộc là cách gì? Cho dù phải đi ngược lại với trời, tôi cũng sẽ tuyệt đối không lùi về sau nửa bước!"
Lý Tiêu Vũ nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Tử Long vẫn đang im lặng nãy giờ, ngồi thừ ra một lúc rồi mới nói: "Tà khí trong cơ thể Tử Long là do Minh Vương đánh vào trong cơ thể anh ấy. Minh Vương là ma, nói cách khác, tà khí này là sức mạnh của ma. Đạo thuật không có bất kỳ tác dụng gì khi đối phó với ma. Trảm yêu trừ ma thì phải nhờ đến người trong Phật môn! Nhưng tăng nhân bình thường thì thường không biết đuổi ma như thế nào cả. Chỉ có tìm một người thì may ra còn có cơ hội!"
Lúc Lý Tiêu Vũ nói còn một cách khác, Tử Long vẫn không hề lên tiếng, vẻ mặt anh ấy rất bình tĩnh, có lẽ là không ôm bất kỳ hi vọng nào. Có thể nằm trong quan tài thái tuế lúc trước chính là điều kiện khi Lý Tiêu Vũ đồng ý giúp anh ấy.
Nếu không sẽ rất khó để thuyết phục anh ấy đi thử. Nhưng chỉ cần giờ Tử Long không phản bác, vậy thì vẫn còn cơ hội.
Mà khi Lý Tiêu Vũ vừa nhắc đến có một người có thể giúp được, ngay lúc đó tôi cũng nghĩ ra: "Người mà cô nói có phải là Địa Tạng Vương Bồ Tát của mười tám tầng địa ngục không?"
"Đúng thế!" Lý Tiêu Vũ gật đầu: "Với tu vi của Địa Tạng Vương Bồ Tát, nói không chừng sẽ biết nên loại bỏ tà khí trên người Tử Long như thế nào. Nhưng người mà tôi quen đều không thể đi vào mười tám tầng địa ngục. Đừng nói là mười tám tầng đia ngục, ngay cả quỷ môn quan cũng chẳng thể đi vào được!"
Hóa ra điều Lý Tiêu Vũ lo lắng là chuyện này, nhưng địa phủ đối với tôi mà nói rõ ràng là chuyện xe nhẹ chạy đường quen. Tôi muốn tới mười tám tầng địa ngục thì ai cũng không ngăn được, trừ phi là Diêm Vương gia tự mình ra mặt.
Tôi bật cười: "Lý Tiêu Vũ, tôi sẽ đi tìm Địa Tạng Vương Bồ Tát, nhất định tôi sẽ tìm được cách cứu Tử Long!"
Lý Tiêu Vũ tựa như có vẻ bất ngờ, cô ta trố mắt nhìn tôi: "Lý Sơ Cửu, cậu có thể đến mười tám tầng địa ngục thật à?"
"Đúng thế!" Tôi cười: "Không riêng gì tôi mà Tử Long, Vương Lỗi, cả đám ba người chúng tôi đều đã từng xông vào mười tám tầng địa ngục. Hơn nữa chúng tôi còn có một chút giao tình với Địa Tạng Vương Bồ Tát. Dù sao đây cũng là chuyện tốt, tôi nghĩ ông ấy nhất định sẽ giúp một tay thôi!"
"Thật sao? Vậy thì tốt quá, Tử Long được cứu rồi, không cần phải đi địa ngục Cửu U nữa!" Lý Tiêu Vũ thốt lên đầy kích động.
Nhưng ngay sau đó cô ta đã nhận ra bản thân hơi kích động quá đà, bèn lườm chúng tôi một cái rồi im lặng không nói gì nữa.
Tôi vẫn luôn chú ý đến Tử Long, cảm xúc của anh ấy vẫn không hề dao động, vẫn cứ bình tĩnh hệt như làn nước vậy. Có thể nhìn ra được rằng anh ấy chẳng hề ôm một chút hi vọng nào.
Anh ấy không từ chối, có lẽ là vì không muốn chúng tôi bị tổn thương. Nhưng giờ nào để ý được nhiều như thế, chỉ cần còn một xíu cơ hội, tôi cũng phải giải quyết cho bằng được tà khí trên người anh ấy.
Dù cho không có tim, dù cho không biết anh ấy còn có thể sống được bao lâu, tôi cũng phải để anh ấy tỉnh táo mà sống, quyết không thể trở thành con rối của Minh Vương. Còn về vận mệnh của chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ không cam lòng.
Nhưng giờ không rảnh để bận tâm đến chuyện bánh xe vận mệnh.
Đã có dự định sẵn trong đầu, nên tôi cũng không nhắc đến chuyện này nữa mà chỉ chăm chú uống rượu với Tử Long. Chúng tôi hàn huyên rất nhiều chuyện hồi còn nhỏ, chỉ khi nhắc đến chuyện hồi nhỏ, nét cười trên mặt Tử Long mới là chân thành nhất.
Anh ấy có quá nhiều bí mật trong lòng, gần như sắp biến anh ấy thành một người khác rồi.
Cũng không biết đã uống được bao lâu, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có đệ tử chạy vào trong điện.
Đệ tử này chạy đến trước mặt Lý Tiêu Vũ, sau khi ôm quyền hành lễ thì bẩm báo: "Chưởng môn, có chuyện!"
"Có chuyện gì?" Lý Tiêu Vũ bình tĩnh hỏi.
"Bẩm chưởng môn! Đệ tử vừa nãy ra ngoài thám thính có báo về, nói rằng bà ba Hoàng đã trở về Đại Thần môn, triệu tập tất cả các thế lực còn sót lại của phía Bắc! Còn nghe nói Đạo môn phía Nam cũng tới hỗ trợ nữa!"
Sau khi nghe đệ tử này bẩm báo xong, Lý Tiêu Vũ hơi sầm mặt xuống, rồi phất tay để đệ tử này lui xuống, sau đó mới cười nói với chúng tôi: "Quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi, bà già này muốn cậy cớ này để diệt sạch phái Luyện Đan chúng tôi đây mà!"
Tôi đã đồng ý với Lý Tiêu Vũ rằng sẽ giúp cô ta tiêu diệt Đại Thần môn. Nhưng giờ tôi lại lo lắng cho Tử Long, nhất là sau khi tìm được cách cứu anh ấy rồi, tôi muốn đi tìm Địa Tạng Vương Bồ Tát ngay bây giờ.
Thế nhưng chắc chắn bà ba Hoàng sẽ không an phận, đến khi bà ta triệu tập được hết các thế lực còn sót lại, kiểu gì cũng sẽ dẫn đại quân đến để xâm lấn. Đến lúc đó, lão tổ Diệp gia, bộ phận Đặc Biệt rồi cả bà ba Hoàng đều hội tụ, phái Luyện Đan sao có thể chống đỡ được!
Tôi đang đắn đo nghĩ cách thì Tử Long đã vỗ vai tôi một cái rồi nói: "Sơ Cửu, hai anh em chúng ta đã lâu không được chiến đấu cùng nhau! Lần này anh sẽ đi cùng em đến Đại Thần môn, diệt được bà ba Hoàng này rồi sau đó sẽ trở về giải quyết chuyện của anh!"
Giờ cũng chẳng có cách nào khác, đành phải giải quyết chuyện trước mắt này đã vậy.
"Được, đã lâu rồi chúng ta không được kề vai chiến đấu, không biết hiện giờ tu vi của anh thế nào rồi?" Tôi bật cười: "Việc này không nên chậm trễ, trời sáng chúng ta sẽ xuất phát, lật đổ sào huyệt của Đại Thần môn!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận