Tuệ Hải mang giúp chúng tôi mấy bộ kimono Nhật Bản đơn giản. Sau khi chúng tôi thay xong cũng rất khó để nhận ra chúng tôi là người Hoa, dù sao thì người vùng châu Á đều có tướng mạo dáng vẻ na ná nhau.
Tuệ Hải cũng đã đổi sang kimono, sau khi đội thêm một chiếc mũ cao màu trắng, nhác trông cậu ta không còn giống một đệ tử xuất gia nữa. Ngụy trang xong xuôi, Tuệ Hải mới đưa chúng tôi ra ngoài.
Sau hơn một giờ đi xe, cuối cùng chúng tôi mới được coi là đến được núi Phạm Âm trong truyền thuyết. Bấy giờ đã qua giờ Tý, bầu trời sao vắng bóng trăng, nên chỉ có thể nhìn được đại khái đường nét của ngọn núi.
Núi Phạm Âm không cao, khí thế yếu hơn nhiều so với núi rừng Trung Quốc. Nhưng từ đường nét sơn mạch có thể trông thấy các rãnh nứt ngang dọc, núi non trùng điệp, địa thế tương đối phức tạp. Mà ở ngay dưới chân núi thì bỗng xuất hiện một thôn làng nhỏ đèn đuốc sáng choang. Sau lưng ngôi làng này có một thung lũng rất sâu, nối thẳng với nơi sâu nhất của núi Phạm Âm, tựa như có một cây kiếm sắc bén khổng lồ chém nứt núi Phạm Âm ra ấy.
Thôn làng trước mặt được xây dựa lưng vào núi, ngoại trừ núi Phạm Âm ở phía sau, địa thế xung quanh đều hoàn toàn bằng phẳng. Hơn nữa, phong cảnh ở đây khá đẹp, nơi nào cũng có thể trông thấy hoa anh đào nở bung. Giờ đang là tháng Tư, cũng chính là mùa hoa anh đào nở rộ. Nhất là con đường hướng về phía thôn làng, hai bên đường trồng anh đào dày đặc. Phía dưới tán anh đào còn có một hàng đèn đường màu vàng nhạt, bên dưới đèn đường lại có thêm một chiếc ghế băng dài. Hoa anh đào rơi đầy đất, nhưng trông rất sạch sẽ, bởi vì chẳng trông thấy tí rác nào.
Trước khi đến Nhật Bản tôi cũng đã nghe một vài điều về nơi đây, rằng ý thức của người dân khá cao, là một dân tộc cần cù chịu khó. Từ khi tôi tiến vào lãnh thổ của họ, tôi đã có một vài hiểu biết nhất định, quả thật có vài chỗ họ còn làm tốt hơn so với Trung Quốc.
Nhưng tôi tin rằng mười năm sau Trung Quốc nhất định sẽ vượt qua họ.
Lúc chúng tôi đi đến đầu thôn, Tuệ Hải bèn ngừng lại, nói: "Lý thí chủ, đây chính là thôn Tuyết Cốc. Nơi này là một chỗ nghỉ ngơi rất tốt, ngày thường cũng có rất nhiều du khách đến đây tham quan, nhất là vào mùa hoa anh đào nở rộ này. Có điều người của Âm Dương Đạo cũng hay ra vào nơi đây, cho nên lát nữa bất kể có xảy ra chuyện gì, mọi người cứ giao cho tiểu tăng xử lý là được!"
"Được!" Bốn người chúng tôi đồng loạt gật đầu, sau đó Tuệ Hải mới đưa chúng tôi vào thôn Tuyết Cốc. Vừa vào trong thôn, chúng tôi đã trông thấy trong đây có khá nhiều du khách đang tản bộ. Có du khách người nước ngoài, cũng có du khách người Trung Quốc, số lượng không ít.
Các căn nhà ở thôn Tuyết Cốc được xây dựng theo đúng phong cách Nhật Bản truyền thống, hầu hết đều là kết cấu nhà đơn hai tầng bằng gỗ. Tuy chúng tôi không đọc được văn tự chữ Nhật, nhưng nhìn biển hiệu treo trước cửa các căn nhà đó thì vẫn nhận ra được có khá nhiều quán rượu, cũng có không ít nhà nghỉ homestay.
Ở bên trong những quán rượu đang mở cửa kia có thể trông thấy có không ít người đang chè chén hát ca, một đám người ngồi vây quanh bàn, vừa hát hò vừa uống rượu, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Xem ra đây là mùa cao điểm du lịch của thôn Tuyết Cốc. Tuệ Hải tìm mấy căn homestay, đều thấy báo lại là đã hết sạch phòng, cuối cùng tìm mãi mới tìm được một căn nhà nghỉ ở cuối thôn có tên là "Nhà Gió".
Sau khi thương lượng với chủ nhà nghỉ xong xuôi, Tuệ Hải thuê cho chúng tôi hai gian phòng sát vách nhau. Chúng tôi cũng không mang nhiều đồ, sau khi Đông Tử lấy được thẻ phòng, năm người chúng tôi bèn tìm một cái bàn sát cửa sổ rồi ngồi xuống nói chuyện.
Từ vị trí này nhìn ra bên ngoài cửa sổ có thể trông thấy núi Phạm Âm phía sau lưng thôn Tuyết Cốc. Bởi vì ánh sáng quá lờ mờ nên chỉ có thể nhìn thấp thoáng được đường nét của thung lũng đứt gãy. Nói thật thì tôi cũng chẳng thể nào tưởng tượng được đại bản doanh của Âm Dương Đạo lại nằm ở ngay sau điểm đến du lịch này.
Nhưng với sự hiểu biết của tôi về họ thì chắc chắn phía trước thung lũng này có bày bố ảo thuật, nếu không thì du khách ngoại lai sẽ quấy rầy họ thanh tu. Âm Dương đạo phục vụ cho chính phủ, nên đương nhiên không dám ra tay với du khách đến từ bên ngoài.
Chúng tôi vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, ông chủ của Nhà Gió đã bưng lên cho chúng tôi vài bình rượu sake và mấy đĩa đồ nhắm. Ông chủ nhà nghỉ chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ rất lịch sự dễ gần. Ông ta cười híp mắt chào chúng tôi một tiếng rồi để chúng tôi từ từ thưởng thức.
Bây giờ tôi đang quan sát tình hình căn phòng, chỉ có lèo tèo vài chiếc bàn, có vài cặp đôi trẻ tuổi, cũng có vài gia đình, nhưng lạ là nghe giọng họ thì thấy hình như họ đều là người Trung Quốc.
Tuy khẩu âm địa phương không giống nhau, nhưng tôi vẫn có thể xác định rằng họ từ Trung Quốc qua đây để nghỉ lễ.
"Anh Cửu, lạ quá, du khách ở Nhà Gió này sao lại toàn là người Trung Quốc thế nhỉ?" A Cẩu cũng cảm thấy không bình thường nên khẽ thì thầm một câu.
Chúng tôi không hiểu biết gì về nơi này, đành phải nhìn về phía Tuệ Hải. Tuệ Hải cười khổ lắc đầu: "Tiểu tăng cũng không rõ, nhưng như vậy cũng tốt, có thể che giấu thân phận của chúng ta được kĩ hơn."
Tuệ Hải nói cũng đúng, tôi thấy tất cả mọi người trong căn Nhà Gió đều không chú ý đến chúng tôi, bấy giờ mới hạ giọng thì thào: "Tuệ Hải, bao giờ thì chúng ta vào trong thung lũng?"
Tuệ Hải thừ người một lúc rồi trả lời: "Lý thí chủ, buổi tối nguy hiểm lắm, dễ dẫn đến hoài nghi. Đợi sau khi trời sáng, chúng ta sẽ cùng tiến vào theo đoàn du khách. Những du khách này có lẽ đều đi đến núi Phạm Âm, đến lúc đó chúng ta sẽ trà trộn vào trong đám người đó, tùy cơ ứng biến!"
"Được!" Tôi gật đầu tán thành, "Thế là tốt nhất, vậy tối nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, để ngày mai còn lên đường sớm!"
"Được!" Quyết định xong, chúng tôi bèn chuẩn bị quay về phòng đi ngủ. Nhưng còn chưa kịp đứng dậy, một chị gái chừng ba mươi tuổi bỗng đi về hướng chúng tôi, cười hỏi: "Các cậu đều đến từ Trung Quốc phải không?"
Nghe chị gái nói thế, năm người chúng tôi đều thầm giật mình, nghĩ bụng chẳng lẽ thân phận của chúng tôi đã bại lộ rồi sao?
Chúng tôi không nói chuyện vội, tôi cũng nhân cơ hội này đánh giá chị gái kia một chút. Cùng lắm cũng chỉ ngoài ba mươi, mặc Hán phục của Trung Quốc chúng tôi. Ngũ quan rất đẹp, cười lên cũng rất ưa nhìn, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái kỳ diệu vô cùng.
Vừa nãy lúc bước vào căn Nhà Gió, tôi đã chú ý đến chị ta, lúc đó chị ta vẫn luôn đứng ở quầy để tính toán sổ sách. Nhìn dáng vẻ của chị ta, hẳn là bà chủ của căn Nhà Gió này.
Thấy chúng tôi không nói gì, bà chủ mới cười rộ lên, tự giới thiệu: "Các cậu đừng lo xa, tôi cũng là người Hoa, hiện giờ tên tôi là Haruko, kinh doanh căn Nhà Gió này cùng với chồng!"
Thấy chị ta giới thiệu như vậy, nỗi nghi ngờ của tôi tức thì vơi bớt đi một nửa. Tôi mời chị ta ngồi xuống xong rồi mới cất giọng hỏi: "Chị Haruko, sao chị nhìn ra được thân phận của chúng tôi vậy?"
Haruko nghe vậy thì che miệng cười, đồng thời chỉ vào Đông Tử: "Cậu ta đeo thắt lưng ngược rồi, người Nhật Bản thực sự luôn làm việc cẩn thận, họ sẽ không phạm những lỗi sai cơ bản như thế này đâu. Hơn nữa, tư thế ngồi và cách giao thiệp với người khác của các cậu cũng không giống người Nhật Bản, cho nên tôi mới kết luận các cậu là người Hoa!"
Đông Tử cười lúng túng, vội vã sửa lại thắt lưng. Cũng không trách cậu ta được, bởi vì lễ nghi và cách sống ở đây không giống Trung Quốc, cho dù chúng tôi ngụy trang thành dáng vẻ của người Nhật Bản thì vẫn sẽ bị người tinh tế phát giác ra.
Tôi cũng không để lộ ra vẻ kinh hoảng nào, chỉ cười nói: "Mấy người chúng tôi đến Nhật Bản du lịch, thấy kimono đẹp quá nên mới mặc thử chơi, còn muốn thử xem xem có thể giả trang thành người Nhật Bản không. Thế mà cuối cùng vẫn bị chị phát hiện!"
Nói xong tôi còn giả bộ cười trừ, Haruko thấy vậy thì cũng bật cười theo, đoạn nói: "Thật ra các cậu cũng chưa được tính là thú vị, khoảng một tuần trước còn có một người Hoa thú vị hơn cả các cậu đến đây cơ. Cậu ta cũng mặc trang phục của Nhật Bản, trong tay còn cầm một cây quạt gấp mà con gái hay dùng, trông ra dáng người Nhật lắm. Nhưng cậu ta không biết xỏ guốc gỗ, vấp ngã mấy lần liền, xong rồi cậu ta dứt khoát buộc guốc gỗ lên dây thừng rồi treo lủng lẳng ở cổ luôn mới tức cười chớ. Cách nói chuyện cũng dở dở ương ương, lúc thì nói một câu "Yoshi", lúc thì lại một câu tiếng Trung."
Haruko vừa nói vừa cười như đang hồi tưởng lại dáng vẻ buồn cười của người kia. Nhưng tôi và Tử Long sau khi nghe Haruko kể về người này đều ăn ý liếc mắt nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mắt trong một thoáng chốc, hai chúng tôi đều cùng nghĩ đến một người, đó chính là Lỗi gia.
Tôi thật sự không nghĩ ra được người nào khác sẽ treo guốc gỗ trên vai, lại còn nói luyên thuyên yoshi yoshi này nọ ngoài Lỗi gia ra nữa. Hơn nữa, manh mối quan trọng nhất chính là cây quạt gấp mà Haruko nhắc đến.
Chị ta nói cây quạt gấp người kia dùng là của nữ giới. Trong những người tôi gặp, chỉ có Thạch Minh Thánh Hàm là dùng quạt gấp. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó sau khi Thạch Minh Thánh Hàm trầm mình xuống sông tự vẫn, Lỗi gia từng nhảy xuống sông để đi tìm cô ta. Sau đó, người thì không tìm thấy, chỉ tìm thấy mỗi cây quạt gấp của Thạch Minh Thánh Hàm.
Cho nên hiện tại về cơ bản đã có thể xác định người mà Haruko đang kể chính là Vương Lỗi.
Lúc này, Tử Long bèn lên tiếng: "Chị Haruko này, chị còn nhớ dung mạo người đó ra sao không?"
Haruko nhíu mày trầm tư một thoáng: "Vóc dáng người kia hơi mập một chút, nhưng thoạt trông rất được người yêu quý, hơn nữa cách nói chuyện của cậu ta cũng rất khôi hài. Có điều tôi có thể nhìn ra người đó rất khôn khéo, chỉ là bề ngoài hay tưng tửng vậy thôi, người bình thường dễ bị vẻ ngoài của cậu ta lừa lắm."
Đến lúc này, chúng tôi đã có thể khẳng định được một trăm phần trăm rằng người kia chính là Vương Lỗi. Chỉ có điều tôi không ngờ được là Vương Lỗi cùng từng đến căn Nhà Gió. Với tính cách của anh ta, chắc chắn sẽ đơn thương độc mã đi cứu Thạch Minh Thánh Hàm.
Nghĩ đến đây, tôi bèn vội vã hỏi: "Chị Haruko, chị có biết người đó về sau đi đâu rồi không?"
"Ầy!" Nào ngờ, Haruko lại thở dài một tiếng: "Vốn dĩ cậu ta nói muốn trọ ở căn Nhà Gió của chúng tôi mấy bữa, trên người chỉ có vài đồng tiền xu, bảo tôi ghi sổ cho cậu ta, còn nói hát một bài cho tôi nghe để gán nợ! Thế rồi sau khi cậu ta đi lên núi Phạm Âm xong hình như cũng chưa từng đi ra. Núi Phạm Âm có mấy chỗ cấm địa, tôi e là cậu ta đã gặp chuyện gì rồi..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận