Tôi không biết nhiều về văn hóa Miêu Cương lắm, thứ mà tôi tiếp xúc nhiều nhất chắc là cổ thuật! Tôi cũng từng thấy cản thi, Mạnh Doanh chính là nhân tài kiệt xuất trong các thầy cản thi, và là hậu duệ duy nhất của nữ anh hùng Mã Tam Nương!
Miêu Cương có tam tà, một là cổ thuật đã đề cập đến ở trên, thứ hai là thuật cản thi, ba chính là Lạc Hoa động nữ mà tôi chưa thấy bao giờ.
Bây giờ lão quỷ nhắc tới nó, chúng tôi cũng nổi lên hứng thú liền hỏi: "Lão quỷ, tóm lại Lạc Hoa động nữ là thế nào?"
"Ờm..." Lão quỷ chần chừ một hồi, dường như hơi ngạc nhiên vì chúng tôi lại không biết chuyện về Lạc Hoa động nữ.
Ông ta bật cười, rồi từ từ kể cho chúng tôi nghe: "Người Miêu thờ phụng khác chúng ta. Người Hán chúng ta chủ yếu thờ phụng Phật gia và Đạo gia, vùng Đông Bắc cũng thờ phụng Xuất Mã Tiên. Còn người Miêu thì khác, trước kia bọn họ thờ Sơn thần, thờ Động thần, chỉ cần nơi nào bọn họ cảm thấy có thần linh thì sẽ tế bái. Sau đó họ phân thành Sinh Miêu với Thục Miêu, đương nhiên cũng tế bái thần khác nhau. Thục Miêu đã bị Hán hóa, không khác gì người Hán chúng ta. Còn Sinh Miêu thì vẫn sinh sống ở nơi thâm sơn cùng cốc, đặc biệt là người Miêu của cửu động, bọn họ quanh năm cư trú trong sơn động. Bảo rằng sơn động là nơi mà Động thần ban cho họ để an cư, dần dà hình thành nên tập tục tế bái Động thần."
"Trong mắt họ, Động thần có thể bảo vệ họ, nhưng họ cũng phải báo đáp Động thần. Trước đây các cậu cũng đã thấy mộ xác sống của người Miêu, đây cũng là một phương thức họ báo đáp Thần linh. Họ cho rằng sinh mạng và máu thịt của con người là thứ mà Thần linh ban cho, sau khi chết thì không cần quan tài chôn cất, trước hết cho xác sống vào mộ, rồi để côn trùng, kiến mối và mãnh thú đến ăn xác của họ, báo đáp bằng máu thịt của họ. Mà Động thần càng không theo thói thường. Bọn họ muốn báo đáp Động thần, thì lại thờ cúng bằng cơ thể thiếu nữ trong sạch còn trinh. Thiếu nữ dùng để thờ cúng này được gọi là Lạc Hoa động nữ, nhốt những người đó vào trong động Lạc Thần, không cho ăn không cho uống, nhốt đến khi khóc lóc làm rụng hết lá cây trong động Lạc Thần mới thôi! Khóc làm rụng lá cây mới đủ để làm Động thần cảm động. Chờ sau khi Lạc Hoa động nữ đó chết vì đói hoặc vì khát, linh hồn sẽ đến bên cạnh Động thần, hầu hạ Động thần vĩnh viễn!"
Nghe lão quỷ giải thích xong, tôi không rõ cảm nhận của mình như thế nào nữa. Ngẩng đầu ba thước có thần linh. Tôi không biết rốt cuộc thật sự có Động thần hay không? Tôi chỉ biết, kiểu thờ phụng này rất tàn nhẫn, rõ ràng là tế người sống.
Tử Long nghe xong cũng cười bó tay, nói: "Cổ đại có sưu cao thuế nặng còn ác hơn cả hổ, lẽ nào kiểu tư tưởng phong kiến lạc hậu này không độc ác hơn hổ? Trên đời này làm gì có Động thần? Sông núi nước non, chính là cấu tạo tự nhiên của trời đất. Chỉ có điều tập tục này đã lưu truyền hơn mấy trăm năm, không biết đã hại chết bao nhiêu thiếu nữ vô tội rồi!"
"Ha ha..." Lão quỷ nghe chúng tôi than thở thì bật cười bảo: "Tử Long, Sơ Cửu, các cậu sai rồi. Thiếu nữ được tuyển chọn trở thành Lạc Hoa động nữ, đa phần đều chưa đến mười sáu tuổi. Những cô bé đó và gia đình họ cam tâm tình nguyện làm vậy, cho rằng đây là một loại vinh dự không gì sánh bằng. Có thể thờ phụng Động thần, đó là niềm vinh dự biết mấy. Lát nữa có cơ hội, các cậu sẽ nhìn thấy thôi!"
"Ôi." Tử Long thở dài, rồi nói: "Từ thời cổ đại đã có tục lệ tuẫn táng, tại nhiều nơi thần bí cũng có những tập tục kỳ quái, chúng ta không thể hiểu nổi, giống như bọn họ không hiểu tại sao chúng ta lại thờ phụng Tam Thanh Tổ sư gia vậy. Nhưng có một điểm mà tôi không tán thành đó là: bất kể thờ phụng hay tế bái gì, chỉ cần dùng tính mạng của người sống để thực hiện thì đó nhất định là tà đạo!"
Tôi và Tử Long đều có cùng quan điểm, chẳng qua tư tưởng khác nhau. Ví dụ như nói về người của cửu động thập trại, bọn họ biết sử dụng cổ thuật kinh khủng. Trong mắt họ, những cổ thuật này là thần thuật tối cao vô biên, nhưng trong mắt chúng tôi thì nó chỉ là tà thuật.
Đây rõ ràng minh chứng cho câu nói: Tư tưởng văn hóa khác nhau thì cách nhìn cũng sẽ khác nhau.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện dăm ba câu một hồi, thì trời cũng bắt đầu tối dần. Lần này không có ai đưa cơm cho chúng tôi, toàn bộ người Miêu của cửu động thập trại lại tụ tập ở sân phơi ngũ cốc.
Lần này bầu không khí không nghiêm túc như lúc tuyển chọn Miêu Vương, cũng không thấy bầu không khí tranh đấu nữa. Xung quanh vui vẻ náo nhiệt, đặc biệt là ở khu trung tâm của sân phơi ngũ cốc đã dựng xong một đài tế lớn. Đài tế đặt chính giữa cột đá, trông như thể muốn dùng đài tế để cố định cột đá vậy.
Đứng từ xa chúng tôi nhìn sang, vừa hay có thể nhìn thấy một pho tượng điêu khắc kỳ quái được bày trên bệ đá. Pho tượng này không lớn lắm, nhìn na ná như tượng con khỉ cười to.
Pho tượng đó được điêu khắc bằng đá, có mắt có mũi, nhưng không có lỗ tai cũng như miệng. Cặp mắt đó cũng chỉ là cặp hốc mắt mà thôi, ngay cả cái mũi cũng chỉ là một hốc lõm vào trong.
Nếu như nhìn thoáng qua thì sẽ cảm thấy pho tượng này giống như có đường nét của con người. Nhưng nhìn kĩ càng thì sẽ cảm thấy pho tượng chỉ là một cục đá rất mơ hồ. Chỉ khi điêu khắc đơn giản thêm vài nhát, thì mới tạo ra được hình của mặt người.
"Đây chắc là Động thần mà bọn họ nói!" Lão quỷ hứng thú nhìn sang, nói nhỏ một câu.
Chúng tôi tiếp tục nhìn theo, có vài dũng sĩ người Miêu cơ thể rắn rỏi dắt một con trâu ra. Còn có hai người Miêu lần lượt chia nhau dùng mâm bưng một đầu heo.
Đầu heo đó được đặt trên đài tế, chỉ còn lại mấy dũng sĩ đang dắt trâu. Dũng sĩ dắt trâu cột chắc trâu vào cột đá, sau đó có mấy người dùng sức kéo một hồi, xác định dây thừng buộc trâu đã được buộc chặt.
Người Miêu thích giết trâu. Hồi đó tôi đã được mở mang kiến thức về điều này rồi. Với lại trên tường vây của trại Cổ Miêu cùng với chỗ đi vào trại cũng có thể nhìn thấy sọ trâu vương khắp nơi.
Sau khi buộc chặt con trâu, những người Miêu xung quanh bắt đầu kích động reo hò. Không khí sôi sùng sục như pháo nổ, biển người nhốn nháo ầm ĩ.
Chúng tôi chưa từng nhìn thấy hình ảnh tế bái thế này, có vẻ như con trâu bị buộc vào cột đá cũng cảm nhận được sự bất an, liên tục kêu "ụm ụm". Tiếng kêu rất bi thương, thảm thiết. Nó như biết mình sắp chết nên xoay vòng vòng quanh cột đá.
Chắc đâu đó khoảng chừng hai ba phút sau, dũng sĩ người Miêu dắt trâu kia cầm con dao dài sắc bén trong tay. Một bông hoa to bằng vải lụa đỏ được buộc trên con dao dài đó, trên người dũng sĩ cũng có một đóa hoa to đỏ rực vắt ngang, giống như võ trạng nguyên.
Hắn ta vừa xuất hiện thì những người Miêu ở xung quanh lại kích động gào thét. Hắn ta từ từ bước tới chỗ con trâu đang bị buộc chặt trong tiếng gào rú ầm ĩ của mọi người.
Trước tiên, hắn đi tới chỗ đài tế, bưng chén rượu gạo trên đài tế lên, ngửa đầu uống một hơi. Rượu chảy dọc theo khóe miệng, hắn uống xong thì phun lên bả đao dài ngoằng.
Ha!
Hắn ta gào to một tiếng rồi bất thình lình hung ác xông về phía con trâu, còn chưa kịp nhìn rõ thì cây đao bén ngót lấp loáng của hắn đã đâm vào cổ trâu. Cây đao sáng loáng đâm vào một nhát, lúc rút ra đã nhuốm máu đỏ lòm, đồng thời, máu cũng phun ra ồ ạt.
Còn con trâu đó chỉ ngơ ngác vài giây, rồi mới cảm nhận được sự đau đớn. Nó kêu thảm thiết nặng nề một tiếng rồi bắt đầu phát điên. Nó đâm ngang bổ dọc, loạn xạ khắp nơi, nhưng vì nó đã bị buộc chặt vào cột đá nên không thể vùng thoát được, mà chỉ có thể chạy vòng xung quanh cột đá.
Nó vừa chạy điên cuồng, máu tươi vừa phun ào ạt, xung quanh đài tế đã vương đầy máu của nó.
"Người Miêu tế bái sẽ làm thịt trâu, đây là giết trâu chạy! Người giết trâu, thủ pháp phải nhanh chóng, khi đâm đao vào con trâu không kịp cảm nhận cái đau đớn, rút đao ra, nó mới cảm nhận rõ ràng cái đau đớn ấy. Trâu bị chọc điên nhưng không có cách nào chạy thoát, chỉ có thể chạy vòng quanh đài tế. Họ muốn dùng máu trâu để tế Động thần, muốn mời Động thần hiển linh!" Lúc tôi và Tử Long đang cảm thấy cảnh tượng này thật tàn nhẫn thì lão quỷ từ tốn giải thích.
Chúng tôi không nói chuyện, sau khi xem được một lúc, cuối cùng con trâu đó ngã ra đất, thân trâu co giật một hồi rồi chết. Những người xung quanh nhìn thấy trâu đã chết, lại hưng phấn nhốn nháo.
Tiếp đó, có không ít người Miêu kéo con trâu ra, bên cạnh sân phơi ngũ cốc đã chuẩn bị nồi lớn sẵn sàng. Đây mới là cơm tối của tất cả mọi người. Lúc đang nấu cơm, những người Miêu xung quanh tay nắm tay, quây quần bên đống lửa của sân phơi ngũ cốc, bắt đầu nhảy múa.
Cũng có không ít người Miêu lớn tuổi đi ra, cầm khèn trong tay, vừa thổi vừa nhảy, náo nhiệt, vui vẻ như đang làm lễ kết hôn.
Khung cảnh náo nhiệt này duy trì khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ mới dừng lại. Sau khi ngưng nhảy múa, đám người Miêu liền bắt tay vào sắp xếp bàn tiệc dài. Ít nhất cũng phải mấy trăm người, gần như đầy cả sân phơi ngũ cốc.
Trước hết, người Miêu của cửu động thập trại bày biện cỗ trên đài tế bái Động thần, sau đó mới bắt đầu uống rượu ăn cơm chè chén. Nhưng chúng tôi bắt đầu thấy sốt ruột, theo như lão quỷ kể thì bàn tiệc này là để tiễn biệt Lạc Hoa động nữ, cũng có nghĩa là bọn họ đã chọn xong Lạc Hoa động nữ rồi.
Sau khi ăn tiệc xong, người của cửu động thập trại sẽ đưa Lạc Hoa động nữ đến động Lạc Thần, và Y Y cũng bị đưa đi cùng. Nhưng hiện tại chúng tôi đang bị nhốt trong chòi, đã vậy lượng người giám sát chúng tôi càng lúc càng đông, chúng tôi không có cách nào để thoát được.
Ngay cả lão quỷ luôn trầm ổn cũng bắt đầu hoảng lên, nói: "Cứ thế này thì không được, đến lúc đó chúng ta không cứu được cô Y Y đâu! Giờ chúng ta phải làm thế nào để có thể che mắt bọn họ rồi trốn đi được đây..."
Bây giờ chúng tôi đang trong tình thế bị động, như chim bị nhốt trong lồng. Trước đó tôi còn định cứng rắn đối đầu với bọn họ, nhưng trông thấy có nhiều người Miêu như vậy, cho dù chúng tôi có liều mình xông ra thì cũng không thể chặn được bọn họ.
Thời gian từ từ trôi qua, tôi càng lúc càng sốt ruột, nhưng lại chẳng nghĩ ra được biện pháp nào!
Không một ai lên tiếng, nhưng đều đã tính toán xong hết rồi, nếu như thực sự không được nữa thì sẽ cố chấp xông ra. Trong lúc chúng tôi đang chờ đợi thì có hai người Miêu tới đưa cơm cho chúng tôi.
Tôi vừa nhận rượu thịt bọn họ bưng tới, một người trong đó đột nhiên ngẩng đầu lên. Người nọ cười hì hì bảo: "Anh Cửu, có nhớ tôi không nè?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận