Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 323: Bách hội áp đỉnh

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tôi nằm mơ cũng không thể ngờ được đại tư tế chỉ còn một chút hơi tàn lại có thể sống dậy! Hơn nữa, dáng vẻ của hắn lúc này chẳng giống người đang thoi thóp chút nào. Hiện tại, sinh khí của hắn dồi dào, còn khỏe hơn cả tôi!
Hắn túm cổ nhấc tôi lên, khoảnh khắc ấy tôi có cảm giác mình sắp tắc thở đến nơi, mắt trợn trừng, suy nghĩ ngất xỉu không ngừng xông lên não. Chỉ cần một hơi thở nghẹn lại chắc chắn tôi sẽ bất tỉnh nhân sự.
Tôi trợn mắt nhìn tên đại tư tế trân trối, khuôn mặt hắn trở nên dị dạng, da trắng bệch, yếu rệu. Nhưng tròng mắt hắn đã không còn là màu trắng mà chuyển sang màu đỏ máu kì dị!
Nhất là chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái toát ra ánh sáng đỏ tươi. Tôi nhận ra cơ thể của tên đại tư tế đã vượt quá giới hạn, là sức mạnh của tà khí trong chiếc nhẫn ban chỉ dựng hắn dậy.
"Lý Sơ Cửu, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!" Đại tư tế gằn giọng hung tợn, nhưng tôi có thể cảm nhận được sức trên tay hắn không tăng lên. Dường như sức mạnh tà ác của chiếc nhẫn cũng sắp hao hụt hết.
Hai tay tôi bóp chặt cổ tay hắn, hòng gỡ bàn tay đang kẹp chặt lấy cổ tôi. Nhưng lúc này tôi quá yếu, không tài nào gỡ ra được. Tôi càng giãy giụa, cảm giác nghẹt thở càng dữ dội.
Cứ tiếp tục thế này thì chưa đầy một phút nữa chắc chắn tôi sẽ bị bóp chết.
"Khốn kiếp, thả Lý Sơ Cửu ra cho tao!" Đúng lúc tôi gần tắt thở, giọng nói phẫn nộ của Tử Long chợt vang lên. Tôi chật vật nghiêng đầu lại thì thấy anh ấy xông tới.
Nhưng anh ấy vừa lao tới đã bị người Miêu bao vây ngay tức thì. Tử Long chẳng nói chẳng rằng, ra tay luôn. Nhưng đám người Miêu thực sự quá đông, anh ấy bị vây kín không thể xông tới được, chẳng mấy chốc đã không còn nhìn thấy đầu anh ấy đâu.
"Lúc chiến đấu, người ngoài không được phép giúp, đó là quy tắc, mong anh tôn trọng quy tắc của chúng tôi!" Tử Long đã bất chấp tất cả, vị trưởng lão chủ trì đại hội lập tức ra mặt hòa giải.
"Chết đi!" Đại tư tế đột nhiên hét lên, bàn tay tăng dần sức lực. Thoáng chốc, tôi cảm thấy mình sắp ngất. Nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng tên đại tư tế cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
Cơ thể hắn đang run lên bần bật, chân cũng không đứng vững nữa, là sức mạnh tà ác từ chiếc nhẫn ban chỉ đang giúp đỡ hắn.
Chỉ trong vòng mấy giây đó, cuối cùng tôi vẫn không chịu nổi mà ngất lịm đi, nhưng kì quái là đầu óc lại tỉnh táo lạ thường. Không hiểu sao tôi lại nhớ tới Tứ đại hộ pháp của Linh tộc, nhớ tới thứ pháp thuật quái lạ khi tôi giao đấu với Chu Tước, Bạch Hổ có thể giúp họ khống chế dương khí.
Không biết cách thức họ tu luyện như thế nào mà có thể giải phóng dương khí trong cơ thể kết hợp với pháp thuật để sau đó tạo nên lực tấn công mạnh mẽ. Giống như bùa Thần Châu của đại tư tế, không chỉ là bùa chú thông thường mà nó giải phóng được khí tức của bùa Thần Châu, phối hợp với Vu thuật của đại tư tế tạo nên sức tấn công mạnh mẽ.
Còn tôi tu luyện chân khí Huyền Chân chính tông, uy lực mạnh hơn họ, lại không thể giải phóng được chân khí Huyền Chân ra ngoài, tạo thành sức tấn công, rốt cuộc là vì sao?
Có chỗ nào không đúng? Tôi chưa hiểu được điều gì?
Các huyệt vị trên cơ thể người rối rắm phức tạp. Huyền Chân chủ yếu tu luyện khí. Sư phụ Tiêu Dao Tử từng nói, đợi khi tôi khơi thông ba bộ vị đan điền trong người là có thể thông khí đến huyệt bách hội tạo nên sức mạnh vô biên.
Huyệt bách hội nằm chính giữa đỉnh đầu, cũng là bách hội áp đỉnh. Lẽ nào, muốn giải phóng chân khí Huyền Chân trong người tôi ra là phải đột phá huyệt bách hội?
Tôi hoàn toàn chìm trong trạng thái thiền định, cơ thể tôi đã không còn phản ứng, phần hồn rời khỏi cơ thể hình thành một trạng thái kỳ diệu, cũng là triệu chứng trước khi chết.
Khi nghĩ tới ý tưởng ký quái ấy, tôi bắt đầu thử điều khiển luồng khí ở huyệt đan điền đưa lên đỉnh đầu. Chân khí Huyền Chân ở hai bộ vị đan điền hợp làm một, xộc lên khiến tôi cảm thấy một luồng khí huyết dâng trào, nhức nhối khó chịu như xung huyết não.
Nhưng chỉ một hai giây qua đi, chân khí Huyền Chân của tôi đã xông lên huyệt bách hội. Chớp mắt, chân khí Huyền Chân tràn ra bao trùm cơ thể. Vừa cảm nhận được sự thay đổi này, tôi mừng vô cùng.
Tôi lập tức dùng phép khống chế khí của đạo sĩ, tay bất giác mở ra đạo chỉ. Đột nhiên cảm thấy chân khí Huyền Chân phát tiết ra ngoài một lần nữa xuyên qua các huyệt vị trong cơ thể, ùa tới đạo chỉ của tôi.
Đạo chỉ cong lên, chân khí Huyền Chân tức thì giải phóng ra ngoài, tôi đang ở trạng thái vô thức không thể tấn công, nhưng lại có thể cảm nhận được Thước Trấn Hồn bị thổi bay ban nãy.
Ý niệm vừa chuyển động, Thước Trấn Hồn tức thì bay tới. Tôi muốn điều khiển Thước Trấn Hồn tấn công đại tư tế, nhưng đột nhiên phần hồn của tôi biến mất, tiếp đó không còn cảm nhận được bất cứ cảm giác và ý thức gì nữa.
Cũng không biết qua bao lâu sau, cơn đau dữ dội trên cơ thể đột ngột làm tôi bừng tỉnh. Mở mắt ra, tôi thấy mình nằm trong một cỗ quan tài đá. Tiếp tục nhìn thì thấy hình như tôi đang ở trong một căn phòng đá.
"Mình bị đem chôn rồi à? Hay là còn sống?" Nhìn cảnh ấy, tôi thẫn thờ. Đang định bò ra khỏi quan tài thì nào ngờ vừa cử động đã đau khắp người, đau đến nỗi phải thều thào kêu lên.
"Ngốc, đừng động đậy!" Đúng lúc này, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói thân thuộc. Tôi thấy Lâm Y Y bước tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng đầy âu lo. Cặp mắt to tròn như sưng lên vì khóc.
Vừa trông thấy Y Y, tôi lập tức nhoẻn miệng cười, rồi hỏi cô ấy: "Y Y, anh chết rồi à?"
Lâm Y Y nguýt tôi, đáp: "Xí, anh Cửu, đừng nói tầm bậy, anh còn sống sờ sờ ra đấy."
Nghe câu trả lời của cô ấy, tôi mới vịn tay vào quan tài từ từ nhổm dậy. Đứng lên khỏi cỗ quan tài, đưa mắt quan sát căn phòng đá.
Nhìn căn phòng đá này tôi sực nhớ ra đây chính là căn nhà đá của mẹ Y Y. Lâm Y Y dìu tôi ngồi lên ghế đá, sau khi uống chén thuốc cô ấy sắc cho tôi, tôi mới hỏi: "Y Y, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâm Y Y bặm môi, nỗi sợ hãi trên gương mặt chưa tan biến hết, đáp: "Anh Cửu, lúc anh đấu với đại tư tế, em cứ tưởng anh sẽ bị đại tư tế giết chết. Nhưng sau đó không biết làm thế nào mà Thước Trấn Hồn của anh chủ động tấn công đại tư tế, rồi hai người bất tỉnh cùng một lúc. Anh đã hôn mê hai ngày rồi, may mà cơ thể anh hồi phục nhanh, cộng thêm có thảo dược của trại Cổ Miêu chúng em nên anh mới tỉnh lại nhanh như thế!"
"Ra vậy..." Tôi lẩm bẩm, nhưng vừa hồi tưởng lại, tôi lập tức hớn hở phấn khích. Trong trạng thái thiền định lúc đó, tôi thực sự đã lĩnh ngộ được cách làm thế nào giải phóng chân khí Huyền Chân thành sức tấn công.
Tôi hoàn toàn không ngờ tới sự lĩnh ngộ này. Nếu như có thể thuần thục hơn thì dù có đối đầu với Tứ đại hộ pháp của Linh tộc, chắc chắn tôi cũng có sức chiến đấu.
Quả đúng là trong họa có phúc, giữa lúc thập tử nhất sinh thì lĩnh ngộ được pháp thuật kỳ quái này.
Nhớ tới đại tư tế, tôi bồn chồn lo lắng, vội hỏi Y Y: "À, đại tư tế sao rồi?"
Lâm Y Y lắc đầu đáp: "Đại tư tế cũng chưa chết, chỉ bị thương nặng, người của cửu động thập trại đã dùng Vu thuật cứu hắn. Nhưng giờ hắn không khác gì anh, cũng yếu lắm!"
Nhận được câu trả lời, tôi vẫn thấy tiếc nuối. Nếu khi đó tôi không ngất đi thì đã có thể giết được hắn rồi. Nhưng âu cũng là cái số, nếu khi đó không rơi vào trạng thái hôn mê thì cũng không thể lĩnh ngộ được pháp thuật cao cường này.
Hắn chưa chết, chuyện của cửu động thập trại vẫn chưa kết thúc. Thế nhưng hiện tại tôi đã có thể điều khiển chân khí Huyền Chân. Đại tư tế ắt không phải đối thủ của tôi.
Nhưng nhìn Lâm Y Y trước mặt, cảm tưởng như cô ấy không còn nồng thắm với tôi giống trước, mà thấy xa cách hơn.
Tôi nghiến răng không nhìn cô ấy mà nói: "Y Y, là anh đã giết cha mẹ em, anh không biết phải giải thích với em ra sao, ông ấy đã hại chết cả nhà anh. Anh không còn cách nào khác, nợ máu phải trả bằng máu! Hơn nữa, cha em Chu Bát Tự và ông nội anh đều bị bác Diệp lừa vào tròng!"
"Sao cơ?" Nghe thấy vậy, Lâm Y Y hết sức kinh ngạc, vội hỏi tôi: "Anh Cửu, anh nói rằng bác Diệp đã hại cha em và gia đình anh, chuyện rốt cuộc là sao?"
"Ôi!" Tôi thở dài thành tiếng, kể hết ngọn ngành câu chuyện. Sau khi nghe xong, Lâm Y Y trào nước mắt, bàn tay siết chặt, lên tiếng mắng nhiếc: "Tất cả là tại bác Diệp đáng chết đó, là ông ta hại hai nhà chúng ta khổ sở!"
Trách móc xong, Lâm Y Y quay sang tôi, nước mắt lưng tròng, nhìn mà xót xa. Cô ấy mím môi lại, bảo: "Anh Cửu, thật sự em chưa từng trách anh. Anh đến trại Cổ Miêu, em vờ như không quen biết vì muốn để anh đi, em không muốn anh chết dưới tay họ. Thực ra, anh Cửu không biết đâu, ngày nào em cũng nhớ anh. Khi thấy anh đến trại Cổ Miêu, anh không biết em đã vui mừng, kích động đến thế nào đâu. Nhưng em chỉ có thể vờ như không quen biết các anh, em sợ đại tư tế sẽ giết các anh. Hu hu"
Nói tới đây, Lâm Y Y òa lên khóc. Tôi biết những nỗi ấm ức mà cô gái này phải chịu đựng, tôi nhìn mà xót thương, cuối cùng cũng can đảm lấy một lần, xoay người sang ôm cô ấy vào lòng, hứa rằng: "Y Y, từ nay về sau, anh muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh! Cả đời này, ngoài em ra Lý Sơ Cửu không lấy ai khác. Anh sẽ không bao giờ để em phải tủi hờn, cũng không bao giờ để người khác bắt nạt em nữa!"
Nhưng ai ngờ, tôi vừa thề thốt xong thì Lâm Y Y càng khóc dữ hơn trong vòng tay tôi. Những giọt nước mắt mang hơi ấm ướt đẫm lồng ngực. Lâm Y Y siết chặt lấy eo tôi, khóc như chưa từng được khóc!
Tôi ngơ ngác trước sự thay đổi của cô ấy, cuống quýt đỡ cô ấy dậy hỏi: "Y Y, em sao thế? Em đừng làm anh sợ."
Lâm Y Y gạt nước mắt, cắn môi gắng nhoẻn miệng cười, đột nhiên ngước lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi thắm thiết, lắc đầu, nói một mạch, "Anh Cửu, Y Y sợ sau này sẽ không thể ở bên anh được nữa! Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là yêu. Đợi mãi, cuối cùng Y Y đã đợi được anh Cửu nói ra câu này. Y Y hạnh phúc lắm, cũng rất mãn nguyện! Nhưng xin lỗi anh, anh Cửu, Y Y không thể nào rời khỏi trại Cổ Miêu được nữa rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận