Ánh mặt trời lúc này chiếu rọi từ tầng mây xuống, bao phủ cả ngọn núi chính của dãy núi Thái Bạch. Ngay lúc đó, trên đỉnh núi của ngọn núi chính kia bỗng dưng xuất hiện một áng mây lành ngũ sắc khổng lồ.
Áng mây đó được ngưng tụ từ mây mù, từng đám xếp chồng cạnh nhau như một cánh hoa khổng lồ, vừa đủ năm màu đỏ, vàng, xanh lục, trắng, đen.
Đạo môn có ghi chép lại, mây lành ngũ sắc chính là tượng trưng cho việc tiên gia xuất hiện hoặc ẩn dật, còn theo dân gian tương truyền, mây lành ngũ sắc mang hàm ý mùa màng bội thu.
Lão quỷ vẫn chưa thôi khiếp sợ, nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi với giọng bàng hoàng: "Sơ Cửu, nãy cậu có nhìn thấy không?"
"Có." Tôi cũng đang khiếp sợ không kém: "Tôi có thấy, đó đúng là mây lành ngũ sắc!"
"Ha ha ha...." Nghe xong, lão quỷ phá lên cười: "Tôi còn tưởng mình hoa mắt, không ngờ lại đúng là mây lành ngũ sắc thật! Người tu đạo tu đạo cả một đời chính là vì muốn vũ hóa đăng tiên, mà mây lành ngũ sắc này chính là điềm lành cho việc đó! Đời này tôi sống không uổng phí, thật sự không uổng phí chút nào, có thể may mắn gặp được mây lành ngũ sắc trong truyền thuyết này là đã quá đủ, quá đủ rồi, cho dù chết cũng thấy đáng giá!"
Hiện giờ chúng tôi vẫn còn đang ở ngoài trên vách núi cheo leo, lúc trước còn nhũn chân vì sợ độ cao mà giờ sau khi nhìn thấy áng mây lành ngũ sắc kia, chẳng ai còn nhớ đến sợ hãi gì nữa.
Thế nhưng áng mây lành ngũ sắc này biến mất rất nhanh, giống như hoa quỳnh nở vậy, chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Ánh mặt trời chẳng mấy chốc đã lại bị tầng mây xám xịt chặn lại.
Tôi dần bình tĩnh lại, nói: "Mây lành ngũ sắc đối ứng với ngũ hành, Giáp, Ất, Mộc, phía Đông là xanh lục; Bính, Đinh, Hỏa, phía Nam là màu đỏ; Canh, Tân, Kim, phía Tây là màu trắng; Nhâm, Quý, Thủy, phía Bắc là màu đen, ở giữa ứng với Mậu, Kỷ, Thổ là màu vàng. Ngũ hành xuất thiên địa, thiên địa chia càn khôn, đây là dấu hiệu của đại cát. Xem ra lời đồn trước đây có người từng đứng hàng tiên ban ở đây là thật. Đây chắc chắn là linh khí mà vị tiên nhân đó để lại. Xem chừng thần mộ chắc chắc ở ngay trên ngọn núi chính này thôi!"
"Không sai!" Lão quỷ kích động gật gù: "Mây lành ngũ sắc này bình thường không hay xuất hiện, gần như là trăm năm khó gặp một lần. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện như thế này, chắc chắn là có liên quan đến Tử Long!"
Tôi giật mình, nhìn về phía lão quỷ với vẻ hoài nghi. Thấy vậy, ông ta bật cười: "Sơ Cửu, cậu quên rồi à, trên tay Tử Long có quỷ tỉ Phong Đô! Quỷ tỉ Phong Đô chính là tiên vật, mây lành ngũ sắc chắn là nhận được lời triệu hoán của quỷ tỉ Phong Đô nên mới xuất hiện cảnh tượng thần kỳ vừa rồi!"
Nghe lão quỷ giải thích xong tôi mới bừng tỉnh ngộ. Nếu là như vậy thì hiện tại Tử Long có lẽ đã lên đến đỉnh núi Chung Nam. Khả năng là giờ anh ấy đang nghĩ cách làm thế nào để đi sang ngọn núi chính ở đối diện.
"Tuyết rơi rồi, mau đi thôi! Lát nữa tuyết rơi lớn hơn là chúng ta không về được đâu!"
Tôi định thần lại, quả nhiên là tuyết đã rơi. Hoa tuyết rất lớn, rơi bồng bềnh xuống như lông ngỗng. Chúng tôi không dám ở lại trên chỗ vách đá này nữa, bèn vội vàng đi vòng trở về hướng căn nhà gỗ nhỏ.
"Sau khi mây lành ngũ sắc xuất hiện, trời nhất định sẽ đổ một trận tuyết lớn. Tuyết rơi nhiều báo hiệu một năm được mùa, ngũ cốc bội thu. Xem ra ghi chép của Đạo môn cũng khá chính xác đấy, chứ không phải là bịa đặt đâu, ha ha ha..." Lão quỷ vừa nhanh chân cất bước vừa kích động ngân nga.
Tốc độ trở về của chúng tôi nhanh lên khá nhiều, nhưng vẫn cần phải hết sức cẩn thận. Đã là lúc này rồi, tuyệt đối không được chủ quan, chẳng may có ngã xuống thì ngay cả hài cốt cũng không tìm lại được.
Khi chúng tôi trở lại căn nhà gỗ nhỏ thì tuyết đã phủ lên trên nền đất một lớp mỏng. Trận tuyết này từ nãy giờ vẫn rơi liên tục không ngừng, tính ra còn lớn hơn cả trong tưởng tượng của chúng tôi.
Mà vị ẩn sĩ kia vẫn ngồi trên vách đá cheo leo, thậm chí vẫn còn duy trì tư thế tĩnh tọa nhập định. Bông tuyết rơi đầy xuống đầu và vai anh ta, thoạt nhìn như một người tuyết bất động vậy.
Tôi thật sự rất khâm phục anh ta, vì quần áo trên người anh ta rất mỏng, có vẻ là quần áo mặc mùa hè. Ấy vậy mà anh ta vẫn có thể giữ được trạng thái nhập định trong thời tiết rét căm căm như thế này.
Bất kể thân phận thật sự của anh ta là gì, chỉ riêng tâm thái khổ tu này của anh ta đã đủ để cho người ta kính nể rồi.
Chúng tôi trở lại căn nhà, thấy Đông Tử đã tỉnh lại, đang hăng hái giúp đỡ đút thêm củi, A Cẩu thì phụ trách đun nước. Khi chúng tôi vừa bước chân vào, Đông Tử đã vội vàng hỏi tôi: "Anh Cửu, lão tiên sinh, có phát hiện ra cái gì không?"
Lão quỷ gật đầu nói: "Lần này chúng ta đến đúng nơi rồi, nãy chúng tôi gặp được cảnh mây lành ngũ sắc trên đỉnh núi chính của dãy núi Thái Bạch. Thần mộ kia ắt là cũng ở ngay trên đó thôi!"
"Thật sao?" Đông Tử kích động hỏi lại, tay thì ôm củi khô chạy vào, ngoan ngoãn ngồi nép vào bên cạnh lão quỷ: "Lão quỷ, ông kể cho tôi nghe với, mây lành ngũ sắc là cái gì thế?"
"Được rồi!" Lão quỷ bật cười rồi bắt đầu giảng giải lại cho Đông Tử nghe.
A Cẩu trái lại lại rất bình thản, tựa như chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì. Ở độ tuổi này của anh ta, không nên có vẻ chín chắn và bình thản như thế mới phải. Nhưng tôi hiểu, đó là do có liên quan đến những gì hồi bé đã trải qua.
Để rèn luyện khứu giác và thị giác của anh ta, có lẽ sư phụ của anh ta đã bắt anh ta phải trải qua một tuổi thơ ấu biến thái và đau khổ.
Tôi sực nhớ đến lần trước lão quỷ nói phong thủy này có chỗ không đúng, tôi bèn quay sang phía A Cẩu, lựa lời hỏi: "A Cẩu, anh có biết thuật phong thủy không?"
"Có." A Cẩu đáp lại: "Có biết một chút."
Tôi cũng không phải cố ý tìm đề tài nên mới hỏi anh ta chuyện phong thủy, bởi vì tôi nghĩ rằng A Cẩu và Đông Tử thường xuyên trộm mộ, kinh nghiệm đương nhiên là rất phong phú. Đông Tử thường làm những chuyện nặng nhọc, nên những thứ này chắc chắn anh ta không biết.
Còn A Cẩu thì khác, anh ta làm những công việc tỉ mỉ, dùng cái mũi biến thái của mình để đi tìm mộ, nên đương nhiên anh ta cũng sẽ biết một số kiến thức về phong thủy. Mặc dù hai người họ bái sư của môn phái Phát Khâu Trung Lang Tướng, nhưng họ đều không biết cách dùng thuật phong thủy để tìm huyệt như của Mô Kim Hiệu Úy.
Nhưng lịch sử môn phái của họ cũng đã có từ lâu đời, tất nhiên sẽ đúc kết ra được rất nhiều kinh nghiệm. Có lúc, kinh nghiệm còn quan trọng hơn nhiều so với kiến thức lý luận. Hơn nữa trong những năm gần đây, các môn phái Đạo Mộ lớn đều liên kết với nhau, nên chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.
Quả như dự đoán, đúng là A Cẩu biết một chút thuật phong thủy.
A Cẩu không nói nhiều, chỉ đáp lại tôi một câu rồi im bặt. Tôi đành phải hỏi anh ta: "A Cẩu, tôi nghe lão quỷ bảo phong thủy ở nơi này có điều khác lạ, không biết anh có cao kiến gì không?"
A Cẩu hởi ngẩn ra, mãi sau mới ngẩng đầu hỏi tôi: "Anh Cửu, anh muốn nghe nói thật hay là nói dối?"
Tôi giật thót, cứ có cảm giác A Cẩu đã nhìn ra vấn đề của nơi này từ lâu rồi. Thế nhưng, nếu anh ta đã biết trước rồi, tại sao lại không nói cho tôi biết?
Tôi nhíu mày nhìn anh ta rồi nói: "A Cẩu, tôi muốn nghe nói thật, anh cứ nói đi đừng ngại!"
"Vậy được!" A Cẩu gật đầu: "Anh Cửu, nếu nói thật e là sẽ khiến anh phải thật vọng, bởi vì đỉnh núi chính ở phía đối diện, hay là nói cả một vùng này đều không hề có đại mộ!"
"Sao cơ?" Tôi bàng hoàng thốt lên. Rõ ràng ban nãy chúng tôi đã nhìn thấy mây lành ngũ sắc, đó là do tiên gia để lại trước khi đứng hàng tiên ban, cũng đã cảm nhận được lời triệu hoán của quỷ tỉ Phong Đô.
Mà quỷ tỉ Phong Đô là do Thái Ất Chân Nhân để lại cho Quỷ Đế Thổ Bá, tất cả đã nói rõ rằng trên đỉnh núi chính kia có thần mộ của Thái Ất Chân Nhân. Tôi cực kỳ tin tưởng chuyện thần mộ ở núi Chung Nam là có thật.
Nhưng bây giờ A Cẩu lại lí giải như thế khiến tôi hơi hoang mang.
Tôi trầm tư chốc lát rồi nhìn về phía anh ta: "A Cẩu, anh cứ nói cho tôi nghe thử suy nghĩ của anh xem."
A Cẩu gật đầu, giải thích: "Hầm mộ là một môn có học vấn rất thâm sâu, nhưng bất kể là hầm mộ nào đều cũng sẽ chú trọng quy củ và cấm kỵ, đó là đạo lý không thay đổi từ xưa đến nay. Mà bên trong cấm kỵ về hầm mộ có giảng giải một chút, rằng không chôn núi đá, không chôn núi tách biệt, càng không được chôn ở núi dốc. Đây là một số điều cơ bản nhất, một là không dễ tu sửa lại phần mộ, hai là bất lợi cho việc vác quan tài lên núi. Còn một điều cấm kỵ cơ bản nhất nữa, đó là phần mộ tuyệt đối không được hướng về phía núi cao vạn trượng, càng không được hướng về phía vách núi cheo leo."
"Mà trong phong thủy mộ huyệt có một câu ứng với phong thủy nơi này: điểm huyệt tiêu vừa chỉ, như cách vạn tầng núi; lâu ngày không tảo mộ, sau này sẽ tuyệt tôn; mộ cao lại cô độc, mất tiền hiếm cháu con. Đỉnh núi chính của dãy núi Thái Bạch này giống như một ngọn núi tách biệt giữa vạn tầng núi, hơn nữa còn nằm ở chỗ cao nhất của dãy núi. Tôi nghĩ, với tài trí của anh Cửu, ắt hẳn là hiểu điều này ha!"
A Cẩu lần này nói khá nhiều, dứt lời là lại im bặt ngay lập tức, dường như muốn để tôi tự suy nghĩ vấn đề này. Mặc dù tôi không hiểu về phong thủy, nhưng vẫn có thể nghe ra được một chút ít từ trong lời nói của anh ta.
Dựa theo cách nói của A Cẩu, núi Thái Bạch này là một nơi hung hiểm, nếu như Thái Ất Chân Nhân lập thần mộ ở đây thì người đời sau chắc chắn sẽ không thể nào sống tốt được.
Thái Ất Chân Nhân là người đã đứng vào hàng tiên ban, tất nhiên là phải biết những điều cấm kỵ của phong thủy. Kể cả ông ấy không có đời sau thì vẫn còn người thân, huynh đệ, cho nên chắc chắn sẽ không làm những chuyện như vậy.
Thế nhưng nếu như đỉnh núi chính của dãy núi Thái Bạch không có thần mộ thì chuyện mây lành ngũ sắc xuất hiện là sao?
Lúc này, lão quỷ cũng bị câu chuyện của A Cẩu thu hút, bèn quay người sang hỏi anh ta: "A Cẩu, vậy chuyện mây lành ngũ sắc là sao? Còn cả đỉnh núi chính có mây lành ngũ sắc nữa, đỉnh núi đó bị các ngọn núi xung quanh bao bọc, cảm giác như các ngọn núi đó đang bảo vệ cho ngọn núi chính của dãy núi Thái Bạch vậy!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận