Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 344: Mồ mới chôn dao

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Quả nhiên Hà Thiên Sư đến đây để lừa tiền, chỉ là hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng trước đó thủy quỷ bị hắn khống chế đã bị tôi đưa đi bằng lá bùa dẫn hồn rồi.
Sau khi cười to hai tiếng, thấy thủy quỷ vẫn chưa xuất hiện, Hà Thiên Sư đã nhận ra điều không ổn. Hắn lại quát lên: "Còn không mau ra đây, có phải muốn ta tra tấn thì mới chịu ra không hả?"
Tôi nghe ra được giọng nói của hắn đã mất vẻ tự tin.
"Cô ta sẽ không xuất hiện đâu. Ngươi đúng là cặn bã của Đạo môn!" Thấy thời cơ đã đến, tôi nấp dưới pháp đàn hét lên.
Tôi không xuất hiện, nhưng tiếng quát này của tôi đã khiến hắn giật nảy mình. Tôi thấy hắn lùi lại một bước, sau đó bắt đầu tìm kiếm vị trí của tôi. Hắn vừa muốn tìm ra tôi vừa hô lên: "Ngươi là ai? Có bản lĩnh thì cút ra đây. Có bần đạo ở đây, sao ngươi dám giả thần giả quỷ?"
Thấy hắn cuống lên, tôi cũng không vội ra. Lúc này hắn cũng không dám gây ra âm thanh quá lớn, nếu để người bên ngoài biết mình là tên lừa đảo, e là lần này hắn sẽ không thể thoát nổi.
Tôi đè thấp giọng mình, nói tiếp: "Ngươi là đệ tử của Đạo môn mà không cố gắng tu đạo, lại nuôi thủy quỷ hại người! Đúng là làm mất hết thể diện của Đạo môn. Ngươi mang nghiệp chướng nặng nề, chết rồi nhất định sẽ bị đẩy vào Mười tám tầng Địa Ngục!"
"Ra đây!" Lần này tôi vừa nói xong, hắn đã tìm thấy vị trí của tôi. Hắn đanh giọng nói: "Ta biết ngươi là ai rồi? Ngươi chính là tên đạo sĩ qua đường kia. Nếu ngươi tới đây để tìm ta, chứng tỏ con quỷ mà ta nuôi đã bị ngươi giải quyết."
Hà Thiên Sư dùng kiếm bằng gỗ đào hất mạnh tấm vải vàng phủ trên pháp đàn lên. Hắn còn chưa nhìn thấy tôi thì tôi đã chui ra khỏi pháp đàn trước một bước.
Tôi vừa xuất hiện ở trước mặt, Hà Thiên Sư lập tức hoảng hốt, bật thốt lên: "Quả thật là ngươi!"
"Hừ!" Tôi cười lạnh, không nói gì. Bây giờ tôi mới nhìn rõ mặt mũi của Hà Thiên Sư. Hắn khoảng bốn mươi tuổi, trên má trái có một nốt ruồi đen rất lớn. Trên nốt ruồi đen có một sợi lông đen, như thể hắn cố tình nuôi dài sợi lông này vậy.
Nhìn thêm vài lần sẽ cảm thấy hơi kinh. Mà nhìn mặt mũi của Hà Thiên Sư cũng thuộc về kiểu gian giảo, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
Hắn thấy tôi không nói gì, giọng điệu lập tức mềm lại: "Vị đạo huynh này, ai cũng vì tiền cả. Nếu ngươi giấu chuyện này giúp ta, ta sẽ chia cho ngươi một nửa. Không phải, cho ngươi hết cũng không sao cả!"
"Ha ha!" Nghe thấy lời này của hắn, tôi bắt đầu cười lớn, nói: "Ngươi làm chuyện thương thiên hại lý, xem mạng người như cỏ rác, đáng chết! Nói cho ta biết, là ai bảo ngươi đến hại nhà Nhị Nha? Nói!"
Tôi quát lên một tiếng khiến Hà Thiên Sư sợ đến mức run người. Đôi mắt như chuột của hắn đảo rất nhanh, giống như đang nghĩ cách. Hà Thiên Sư phản ứng nhanh chóng, nghĩ ngay ra lời giải thích: "Đạo huynh, ta chỉ cầm tiền trừ hại giúp người ta thôi. Hãy cho ta một con đường sống, ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cũng có thể cho ngươi! Hơn nữa lúc nãy ta đã động tay chân trong mộ phần của Nhị Nha. Chỉ cần ba tháng thì người nhà này sẽ chết hết. Đến lúc đó, ta sẽ đưa cho đạo huynh hết khối tài sản khổng lồ này, một xu ta cũng không lấy!"
"Ngu xuẩn mất khôn, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn không biết hối cải!" Lúc này tôi đã hoàn toàn tức giận. Nếu đổi lại là những người khác làm chuyện như vậy, có lẽ tôi sẽ không tức giận đến thế.
Nhưng bởi vì hắn là người của Đạo môn nên tôi mới càng tức giận hơn. Vừa dứt lời, tôi đã ra tay ngay. Hà Thiên Sư cũng không ngốc, biết tôi ra tay nên vội vàng cầm kiếm gỗ đào đâm về phía tôi.
Đầu tôi hơi né đi, tránh kiếm gỗ đào của Hà Thiên Sư, sau đó thuận thế bước về phía trước một bước, bắt lấy tay của hắn ta rồi đá vào bụng hắn.
Cú đá này của tôi rất mạnh, đá bay hắn ra ngoài, làm sập cả linh đường. Thân thể của hắn bay ra ngoài nhất thời khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy tôi đi từ linh đường ra. Nhất là cha của Nhị Nha còn mang vẻ mặt mờ mịt nhìn tôi. Lúc này người dân ở xung quanh cũng không hiểu gì. Bọn họ nhìn sang tôi, sau đó lại nhìn sang Hà Thiên Sư đang không đứng lên nổi, không ai nói được lời nào...
Cuối cùng vẫn là cha của Nhị Nha phản ứng lại đầu tiên, giọng điệu của anh ta cũng không tốt, hơi giận nói: "Cậu em này không biết điều gì cả, tôi thấy cậu là đạo trưởng đi ngang qua, tốt bụng cho cậu nước uống, còn cho cậu bữa tối. Cậu thì hay rồi, không những không biết cảm ơn lại còn phá hoại linh đường của con gái tôi. Tôi tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được, cậu vô lễ như vậy thì đừng trách tôi không nể tình!"
"Ha ha!" Tôi cười lạnh, trừng mắt nhìn anh ta, cả giận nói: "Nếu con gái của anh bị gã Hà Thiên Sư ra vẻ đạo mạo này hại chết, anh có còn nói chuyện như thế nữa không?"
"Cái gì?" Hiển nhiên lời nói này của tôi đã khiến anh ta kinh hãi. Anh ta há hốc mồm, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn được, kinh sợ đến mức không thể nói ra lời nào.
Nhân lúc này, tôi bước nhanh đến trước mặt Hà Thiên Sư, đạp mạnh một cước lên lồng ngực của hắn. Chỉ nghe thấy Hà Thiên Sư gào lên đau đớn, phun ra một ngụm máu, không ngừng muốn giãy ra khỏi chân tôi.
Tôi giẫm mạnh xuống người hắn, hắn càng giãy giụa tôi lại càng giẫm chặt. Sau khi vùng vẫy mấy lần, Hà Thiên Sư không dám tiếp tục làm vậy nữa, đau đến mức chỉ thấy hít vào chứ chẳng thở ra nổi nữa.
"Nói cho bọn họ biết, Nhị Nha là do ai giết?" Tôi trừng mắt nhìn Hà Thiên Sư nằm dưới đất, lớn tiếng hỏi. Cùng lúc đó tôi cũng dùng sức dưới chân mình, thậm chí còn nghe thấy tiếng rắc rắc của xương. Dựa vào sức mạnh của tôi, muốn giẫm nát xương ngực của hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Miệng Hà Thiên Sư không ngừng nôn ra máu tươi, hắn đã đau đến mức sắp ngất. Kiên trì được chừng mười giây, cuối cùng hắn vẫn không chịu nổi bèn thừa nhận: "Là tôi hại chết Nhị Nha, thế nhưng có người sai tôi làm vậy, chính là gã ăn mày điên què chân ở trấn mấy người. A! Đạo huynh tha mạng!"
Càng nói về sau giọng Hà Thiên Sư càng giống như sắp khóc. Tôi sợ mình giẫm gãy xương ngực của hắn nên cũng giảm bớt lực ở chân. Nhưng tôi vẫn khống chế hắn, để hắn không giãy giụa được nữa.
Bí mật mà hắn nói ra khiến tất cả mọi người đều kinh hãi. Đợi đến lúc họ phản ứng lại, có người cầm chai lên muốn đánh Hà Thiên Sư, người đó không ngừng mắng chửi: "Cái tên lừa đảo chó chết này, không chỉ gạt tiền còn hại chết người, hôm nay bố mày sẽ đánh chết mày!"
"Đánh chết nó, đánh chết đám bịp bợm giang hồ, còn dám giả mạo thiên sư!"
Trong phút chốc, người dân nơi đây đã hoàn toàn nổi giận. Tôi thấy cơn thịnh nộ của họ không phải là đùa, vội tiến tới ngăn cản: "Đánh chết hắn thì mọi người cũng không thoát khỏi cảnh lao tù! Mau dẫn tên ăn mày què chân kia đến đây, chuyện còn lại cứ giao cho tôi là được!"
Được tôi cảnh tỉnh, có mấy người trẻ tuổi nhiệt huyết lập tức chạy ra khỏi biệt thự, ra ngoài tìm tên ăn mày què chân. Nếu tôi đoán không lầm, tên ăn mày què chân kia chắc chắn đang ở bên ngoài!
"Nhị Nha, con gái ngoan của mẹ, con chết thảm quá! Không ngờ con lại bị tên súc sinh này hại chết. Chỉ trách cha mẹ mắt mù, lại nhờ hắn đến làm pháp sự. Mẹ có lỗi với con!" Sau khi biết chuyện, mẹ của Nhị Nha hoàn toàn không chịu nổi cú sốc, thân thể mềm ra, ngồi bệt xuống đất. Mẹ Nhị Nha vừa gào khóc thảm thương vừa đấm xuống đất.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều thấy khó chịu trong lòng, có mấy bà bác đứng ra đỡ mẹ của Nhị Nha về nhà.
Cha của Nhị Nha vẫn còn lý trí nhưng cũng bị đả kích không nhẹ. Sau khi phản ứng lại, anh ta khách sáo hỏi tôi: "Đạo trưởng, rốt cuộc chuyện này là chuyện thế nào? Tại sao tên súc sinh này lại hại chết con gái tôi?"
"Đừng vội, chờ tên ăn mày què chân kia đến là biết thôi!" Tôi vốn định nói ra chuyện là thủy quỷ đã hại chết Nhị Nha, nhưng tôi không thể nói, vì nếu tôi nói ra, chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn.
Tôi vừa dứt lời thì thấy mấy người trẻ tuổi kia đã khiêng tên ăn mày què chân vào. Họ ném tên ăn mày xuống đất, cha của Nhị Nha kinh ngạc thốt lên, nói một cách khó tin: "Không phải năm đó anh đã chết rồi sao? Tôi nhớ anh đã bị chôn rồi, sao giờ vẫn còn sống?"
"Không sai, tao vẫn còn sống!" Tên ăn mày què chân chống tay đẩy nửa người trên của mình lên, hung hăng nói: "Năm đó mày biết ngọn núi kia rất dễ sạt lở, thế nhưng vì tiền mà mày vẫn phá núi. Ngọn núi sụp xuống, chôn sống cả gia đình năm người nhà tao! Cũng may tao mạng lớn, tuy rằng bị đá đập què chân nhưng vẫn giữ được mạng. Tao nhẫn nhục sống tạm bợ chỉ để chờ ngày hôm nay. Tao muốn cả nhà mày chết hết để báo thù cho người nhà tao!"
"Xin lỗi, là tôi hại chết cả nhà anh!" Cha của Nhị Nha sụp đổ, ngồi xổm xuống đất, che mặt khóc. E là đến bây giờ anh ta mới biết thật ra Nhị Nha chết là do mình.
Trước đó anh Ngưu có kể cho tôi nghe chuyện cha của Nhị Nha, tôi biết cái chết của Nhị Nha chắc chắn có liên quan đến chuyện này. Nhưng tôi không ngờ rằng là cho thù hận đời trước đã hại khổ người đời sau!
Trong lúc tôi cảm thán trong lòng, anh Ngưu đột nhiên xông đến như bị điên. Anh ta tìm một lúc trong đám người, lúc này mới tìm thấy tôi, sau đó liền gào khóc nói: "Đạo trưởng, không thấy bé Ngưu đâu cả, vợ tôi cũng điên rồi! Xin cậu hãy cứu cả nhà tôi!"
Anh Ngưu nói rồi liền quỳ xuống đất, khóc rất đau lòng! Tôi vừa nghe anh ta nói vậy, bỗng nhớ đến chuyện Hà Thiên Sư nói hắn đã động tay động chân vào mộ phần của Nhị Nha. Tôi không kịp giải thích, hô lên với bọn họ: "Đi, mấy người đi theo tôi cứu bé Ngưu, mau!"
Nói xong tôi liền chạy về khu mộ. Chưa đến mười phút, chúng tôi đã đến trước mộ phần của Nhị Nha. Tôi không giải thích bất cứ điều gì mà bảo họ đào luôn mộ lên.
Anh Ngưu quỳ xuống đất, dùng tay đào mộ. Những người khác không nhìn nổi, không kiêng kỵ gì nữa mà cũng dùng tay đào giúp.
Thế nhưng mới vừa đào được một lúc, có hai người đột nhiên kinh hãi hô lên: "Đạo trưởng, ngôi mộ này lạ quá, bốn phía quanh quan tài có bốn con dao!"

Bình Luận

0 Thảo luận