Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 578: Giao đấu đạo thuật

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Tôi không đoán được Trình Tùng ra sao, cũng chưa từng giao thủ với ông ta. Bề ngoài thì trông lôi thôi phóng khoáng, tính cách không câu nệ tiểu tiết, khiến cho người ta có cảm giác rất thân thiết.
Nhưng nói thật lòng thì tôi không nhìn thấu được đạo hạnh của ông ta! Có điều trong lòng tôi hiểu rất rõ, chắc chắn đạo hạnh của người thuộc bộ phận Đặc Biệt sẽ không kém.
Vốn dĩ lúc nãy Linh Trường Sinh đã làm các đệ tử khác chấn động, nhưng sau khi Trình Tùng đứng ra liền khiến những đệ tử này yên tâm.
"Hiện tại Đạo môn đúng là kém thật! Ngoại trừ tính tình cố chấp, các lão già chẳng có uy tín đức cao vọng trọng gì. Ai nấy đều sợ chết. Đạo môn như vậy thì sớm muộn gì cũng có ngày diệt vong!" Trình Tùng không ra tay mà lớn tiếng lẩm bẩm trên đài cao.
Hiển nhiên lời nói này của ông ta là đang nói cho những lão đạo sĩ cố chấp kia nghe. Mà sau khi nghe xong lời của Trình Tùng, những lão đạo sĩ kia cũng đỏ bừng mặt, chẳng dám ngẩng đầu. Hiếm khi thấy được vẻ xấu hổ xuất hiện trên mặt bọn họ.
Những người này đều đã quen với việc bắt nạt kẻ yếu, đương nhiên không dám chống đối Trình Tùng thuộc bộ phận Đặc Biệt. Nhất là lão tổ Diệp gia, lão ta lại càng quẫn bách đến mức luống cuống tay chân.
Vốn dĩ Sư Tư Triết muốn giao Đạo môn cho lão ta, nhưng lão ta lại bị Linh Trường Sinh dọa sợ. Chỉ với điều này, lão ta đã mất hình tượng trước mặt đệ tử Đạo môn rồi.
Mà điều khiến tôi bất ngờ nhất là Sư Tư Triết thong dong khiêm tốn lại chẳng nói câu nào. Từ đầu tới cuối, ông ta chỉ đáp lại lời cầu xin của Long Ngạo Thiên, ngoài ra thì không lên tiếng nói gì nữa.
Cho dù Linh Trường Sinh xuất hiện, ông ta cũng chẳng kinh hoảng, vẫn thong dong như chẳng hề kiêng kỵ Linh Trường Sinh. Tôi không nhìn thấu được ông ta, luôn có cảm giác ông ta đang chờ thứ gì hoặc đang chờ ai đó!
"Đệ tử Đạo môn nghe lệnh! Hôm nay các người đi theo Trình Tùng tôi, cho dù ra sao cũng phải bảo vệ thể diện của Đạo môn, tuyệt đối không được lùi về sau nửa bước! Đồng ý theo tôi thì bước lên phía trước một bước!" Lúc này, Trình Tùng bỗng nhiên hô lên.
Tiếp đó, chỉ thấy ông ta lộn người nhảy xuống khỏi đài cao! Sau khi vững vàng đáp xuống đất, ông ta nhìn chằm chằm vào Linh Trường Sinh.
Mà ông ta vừa đứng ra, tôi liền thấy có không ít đệ tử Đạo môn bước lên trước một bước. Một bước này của bọn họ thể hiện quyết tâm bọn họ thề sống chết phải bảo vệ tôn nghiêm của Đạo môn.
Đệ tử đứng ra trước nhất khoảng chừng một phần ba, phần lớn đệ tử còn lại vẫn không dám đứng ra. Nhưng đây là hiệu ứng dây chuyền, những người khác đều đứng ra thì bọn họ cũng sẽ đứng ra theo.
Đúng như dự đoán, có đệ tử dẫn đầu, các đệ tử khác cũng đứng ra theo, lại vây chặt tôi và Linh Trường Sinh.
"Ha ha..." Mà nhìn thấy hết thảy đệ tử Đạo môn đều đứng ra, Trình Tùng đột nhiên cười lớn, kích động nói: "Đạo môn thật sự nên thay máu rồi. Thế hệ đệ tử trẻ của Đạo môn đều không phải là kẻ nhát gan! Không sai, chỉ cần mọi người chuyên tâm hướng đạo, Đạo môn sẽ không bị diệt vong! Có điều những lão già rất sợ chết kia thì nên về nhà nghỉ ngơi đi! Nếu để cho bọn họ quản lý Đạo môn thì sớm muộn gì Đạo môn cũng sẽ sa sút!"
Trình Tùng vừa cổ vũ những đệ tử trẻ tuổi của Đạo môn, lại vừa cười nhạo những lão đạo sĩ cố chấp kia. Nói thật ra, chỉ với những câu nói này thì tôi đã có ấn tượng rất tốt với ông ta.
Đây mới là sự hào hiệp của người tu đạo, trung thành sống với bản thân, đây mới là người thẳng thắn.
Lúc tôi nhìn ông ta, vừa hay ông ta cũng đang nhìn tôi, cười khổ lắc lắc đầu. Vẻ mặt đó của ông ta khiến tôi hơi mờ mịt, luôn có cảm giác ông ta không muốn ra tay với chúng tôi.
Ngẩn ngơ khoảng vài giây, Linh Trường Sinh mới mở miệng: "Ngươi cảm thấy mình có thể ngăn cản ta?"
"Ta không biết!" Trình Tùng cười lắc đầu, nói: "Người ta luôn bảo tôn chủ Linh tộc, Linh Trường Sinh là thiên tài trăm năm khó gặp một lần của Linh tộc, chỉ cách hàng tiên ban một bước. Nhìn khắp cả Đạo môn, cho dù là chính đạo hay là tà đạo, người có đạo hạnh như ngươi thì tuyệt đối là chí tôn! Nhưng hôm nay Trình Tùng ta cũng muốn thử xem Linh Trường Sinh trong truyền thuyết rốt cuộc kinh khủng đến mức nào?"
Lúc nói lời này, Trình Tùng mang vẻ mặt rất ung dung, hoàn toàn không hề có bầu không khí căng thẳng như gặp phải kẻ địch mạnh. Trái lại ông ta còn cho người ta cảm giác rất tùy tâm tùy ý, nhưng như vậy lại khiến Linh Trường Sinh cảnh giác.
Chỉ thấy Linh Trường Sinh khẽ nhíu mày, mang vẻ mặt hơi bực tức bảo: "Đúng lúc ta cũng muốn thử xem thực lực của bộ phận Đặc Biệt ra sao!"
Trình Tùng cười hờ hững, không đáp lời Linh Trường Sinh mà đưa mắt nhìn tôi, nói: "Lý Sơ Cửu, cậu là nhân tài hiếm thấy của Đạo môn! Nói thật ra thì tôi rất thích cậu. Chỉ tiếc cậu bộc lộ tài năng quá cao, lại không biết đưa đẩy! Địa vị của cậu càng cao, tiếng tăm càng lớn thì người muốn diệt trừ cậu càng nhiều! Tôi không tìm được lý do để ra tay với cậu, nhưng đó là nhiệm vụ của tôi. Điều duy nhất mà Trình Tùng tôi có thể bảo đảm là khi cậu chết, tôi sẽ cho cậu được chôn cất yên lành!"
Tôi rất thích tính cách của Trình Tùng, bởi vậy chắp tay đáp: "Cảm ơn!"
Trình Tùng gật đầu cười, khẽ vuốt cằm đáp lễ lại. Thân thể của ông ta chợt rung lên, kiếm gỗ đào trên lưng lập tức bay ra. Trình Tùng bắt lấy kiếm gỗ đào, bắt đầu ra lệnh: "Đệ tử Đạo môn nghe lệnh, để ta đối phó Linh Trường Sinh! Mọi người đi đối phó Lý Sơ Cửu. Phải nhớ kỹ một điều, chân khí Huyền Chân trong cơ thể Lý Sơ Cửu rất khủng bố, bất kể có bao nhiêu người, cậu ta cũng có thể giết! Vì vậy cách phá giải là chiến đấu gần người! Muốn đánh bại cậu ta, cho dù có hy sinh bao nhiêu người thì cũng phải lại gần cậu ta. Ra tay đi!"
Tôi không ngờ Trình Tùng lại có thể nói toạc ra sơ hở của tôi. Ông ta nói không sai, cận chiến là nhược điểm của tôi. Lúc nãy tôi bị bọn họ bắt cũng là vì bị bọn họ vây nhốt, không thể kéo dài khoảng cách để sử dụng pháp thuật có tính tấn công.
Mà ông ta vừa hô lên như vậy, Linh Trường Sinh cũng vội hét lên với tôi: "Lý Sơ Cửu, phiền ngươi nhường ra chút không gian cho ta, đừng ở đây vướng chân vướng tay! Đợi ta giải quyết xong người trước mắt này, ta sẽ để ngươi dẫn mẹ ngươi đi!"
"Được!" Tôi gật đầu cười, cảm thán: "Không ngờ ông lại là người tôi muốn giết suốt mười năm. Bây giờ chúng ta lại cùng kháng địch. Duyên phận thế này đúng thật là kỳ diệu!"
Linh Trường Sinh cũng nở nụ cười. Nụ cười kia không còn là kiểu lạnh lùng, ánh mắt không còn khinh thường như trước. Trái lại, nụ cười lúc này của ông ta rất giống như nụ cười ấm áp của bậc cha chú!
"Ngươi mạnh hơn cha ngươi nhiều. Long Ngạo Thiên là kẻ mềm yếu nhất ta từng gặp. Cố gắng chiến đấu đi, đừng chết. Nếu ngươi cứ chết như vậy thì ta sẽ không ra tay cứu ngươi đâu!" Linh Trường Sinh cười nói.
"Không cần đâu, ông đừng lo cho tôi, tự lo cho mình là được rồi!" Tôi vừa dứt lời, những đệ tử kia liền xông về phía tôi. Tôi không dám lơ là, thân thể rung động, chân khí Huyền Chân trong cơ thể bộc phát ra hết.
Trong phút chốc, sức mạnh của tôi lập tức tăng lên gấp mấy lần, cảm giác thân thể mình nhẹ như lông chim, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên vậy. Tôi biết sức mạnh và tốc độ của tôi bây giờ đã đạt đến cực hạn.
Để chừa không gian cho Linh Trường Sinh chiến đấu, tôi xoay người chạy xuống núi! Xung quanh toàn là đệ tử Đạo môn, vây kín tôi đến mức nước không lọt vào nổi.
Tôi vừa chạy, vòng vây của bọn họ lập tức thu nhỏ lại. Mấy chục thanh kiếm đồng tiền và những thanh vũ khí sắc bén khác đồng loạt đâm về phía tôi.
Tôi tìm đúng phương hướng, đột nhiên đâm kiếm Long Uyên ra ngay trước. Lúc này, một luồng chân khí Huyền Chân bay vọt ra, giống như xé rách cả không gian. Tất cả mọi người đều nghe được tiếng nổ đùng đoàng.
Mà những đệ tử ở phía trước nhất kia cũng cảm nhận được uy lực của chân khí Huyền Chân. Bọn họ lập tức dừng bước, dùng kiếm đồng tiền trong tay chặn lại.
Ầm!
Chỉ nghe tiếng ầm vang lên, chân khí Huyền Chân đánh vào kiếm đồng tiền của bọn họ, khiến những đệ tử ở phía trước bị chấn động đến ngã hết ra sau. Nhân cơ hội này, tôi đột nhiên vọt về trước, vận khí nhảy lên. Thân thể tôi phóng lên cao, thuận thế lộn người rồi nhảy ra khỏi vòng vây!
Sau khi rơi xuống đất, tôi không dám dừng lại mà tiếp tục chạy xuống núi. Tôi làm vậy không chỉ là để nhường ra không gian cho Linh Trường Sinh, nhiều hơn là vì muốn cứu những đệ tử Đạo môn này.
Nếu bọn họ ở quá gần nơi Linh Trường Sinh chiến đấu, e rằng nhất định sẽ bị ảnh hưởng mà gặp vạ. Tôi biết cho dù mình lao ra được vòng vây chính giữa này, bên ngoài vẫn còn vòng vây lớn hơn đang chờ tôi.
Trước đó chỉ có hơn trăm đệ tử Đạo môn đối phó tôi, bây giờ sau khi bọn họ vây tôi lại thì đã biến thành đội ngũ hai ba trăm người.
Tôi bị kẹp ở giữa, không có chỗ chạy, càng không thể để bọn họ lại gần mình! Nếu không thì tôi nhất định sẽ bị bọn họ bắt được.
Ý thức được điều này, tôi đột nhiên ném kiếm Long Uyên lên bầu trời. Di chuyển đạo chỉ một vòng, kiếm Long Uyên vốn sắp rơi xuống lập tức lơ lửng ở trên không. Tiếp đó, kiếm Long Uyên lại chia ra vô số kiếm ảnh, một sinh hai, hai sinh ba, mãi đến khi kiếm ảnh đầy trời!
Những kiếm ảnh này đều không phải chân thực, mà là được ngưng tụ từ chân khí Huyền Chân. Nhưng lực sát thương của chúng chẳng hề thua kém vũ khí thực.
Đạo chỉ của tôi vừa chém xuống, kiếm ảnh đầy trời không ngừng đâm xuống, vừa vặn vây quanh tôi để hình thành một kiếm trận khổng lồ. Có kiếm trận bảo vệ tôi, trong thời gian ngắn bọn họ không thể lại gần tôi được!
Mà cứ như vậy, tôi cũng có thể sử dụng pháp thuật có tính tấn công để đối phó bọn họ. Nhưng những đệ tử này cũng không phải là kẻ tầm thường. Thấy tôi được kiếm trận bảo vệ, bọn họ lập tức vây quanh kiếm trận, chuyển động theo nó.
Trận hình rất chỉnh tề, chuyển đổi trôi chảy, trông chẳng hề cứng nhắc chút nào! Chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, bọn họ đã khoanh chân ngồi bên ngoài kiếm trận.
Đưa mắt nhìn ra xa, trận hình hiện tại bọn họ đang bày là trận Thái Cực Bát Quái!
Mà bọn họ làm như vậy hiển nhiên là vì muốn đấu đạo thuật với tôi!

Bình Luận

0 Thảo luận