Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 488: Thoát thân ra ngoài

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Cảm nhận được tiếng nổ xì xì trên không trung, tất cả mọi người đều lùi lại về phía sau theo bản năng, sợ bản thân bị tai bay vạ gió.
Chúng tôi không nhìn thấy họ ra tay như thế nào, chỉ trông thấy bóng người di chuyển nhanh thoăn thoắt và bóng dáng mờ ảo của Hắc Long trên đỉnh đầu Vương Lỗi. Trong phạm vi năm trăm mét xung quanh khu vực họ chiến đấu, đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng nổ đùng đoàng.
Những căn nhà ở gần bọn họ lúc trước chưa bị thiêu rụi thì giờ đã bị nổ cho chia năm xẻ bảy. Chúng tôi vừa nhìn vừa lùi về sau, bất tri bất giác tất cả đều đã lùi đến tận cuối thôn.
Hiện giờ ai cũng hiểu ngầm rằng không thể đứng quá gần bọn họ, chỉ hơi sơ sẩy một chút thôi là cũng có thể mất mạng ngay. Sau khi giao đấu với nhau khoảng mười phút, hai người đột nhiên đập chưởng vào nhau trên không trung, rồi một tiếng nổ vang lên, cả hai người đều bị đánh bay ra ngoài.
Thân hình họ đảo lộn trên không trung mấy vòng mới ổn định lại, sau đó cơ thể Linh Trường Sinh rung lên, vô số âm khí trong người ông ta thoát ra ngoài.
Âm khí nhanh chóng bao vây họ lại khiến chúng tôi không thể nhìn thấy bóng dáng của họ nữa. Bỗng nhiên Hắc Long trên không trung của Vương Lỗi gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc rồi phi thẳng xuống dưới, chui vào bên trong âm khí.
Cuộc chiến càng ngày càng kịch liệt, còn bên chúng tôi thì vẫn không nhìn được rõ cho lắm, chỉ đành đợi họ phân thắng bại ra sao. Tôi vội vàng quay đầu lại xem tình hình phía sau, những người khác đã dừng đánh, chỉ còn Tử Long vẫn còn đang đấu với ba hộ pháp Linh tộc.
Bùa Thần Châu của anh ấy đã dùng đến cực hạn, vô số kiếm gỗ đào ngưng tụ từ đất trời đang điên cuồng tấn công ba hộ pháp. Tử Long phát hiện ra Bạch Hổ là người có thực lực yếu nhất trong bốn hộ pháp nên chủ yếu toàn tấn công hắn.
Sau khi tung liên tục chừng mười đòn, Tử Long nhân cơ hội này liền chỉ mạnh bút Thiên Sư về phía Bạch Hổ, tức thì những cây kiếm gỗ đào ảo đó đều đâm xuyên qua người hắn.
Tuy nhiên, những cây kiếm gỗ đào ảo đó không xuyên thủng thân thể Bạch Hổ mà lại nổ tung ngay trong cơ thể hắn. Bạch Hổ đứng sững tại chỗ, thân hình run run, cuối cùng cũng không chịu nổi, hộc máu ra ngoài, chân nhũn ra rồi đổ phịch xuống đất, giãy giụa vài cái rồi chết.
Vốn dĩ lúc trước tôi còn định nói cho Tử Long biết cách tu luyện khí tức, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa, anh ấy đã tự sáng tạo ra cách đánh của riêng mình bằng cách dùng bút Thiên Sư kết hợp với bùa Thần Châu.
Chỉ cần anh ấy còn có thể vẽ bùa là có thể sử dụng uy lực của bùa thần mãi không ngừng. So ra thì cách tu luyện của anh ấy còn có ưu thế hơn cả chúng tôi. Bởi vì khí trong người chúng ta sẽ đến lúc khô cạn, nhưng anh ấy thì không.
Chỉ cần anh ấy không ở trong một không gian kín là có thể dùng bùa Thần Châu để điều động sức mạnh của linh khí đất trời. Thực lực của anh ấy giờ đã vượt qua tôi rồi.
Đánh bại hai hộ pháp còn lại chỉ còn là vấn đề thời gian. Những người còn lại đều đã ngừng đánh, chờ Linh Trường Sinh và Vương Lỗi phân thắng bại.
Khoảng chừng mười phút sau, Vương Lỗi đã giải quyết xong Huyền Vũ, chỉ còn lại một mình Thanh Long, người có đạo hạnh lợi hại nhất trong tứ đại hộ pháp.
Nhưng tư chất hắn có hạn, e là cũng đang ở trong giai đoạn giậm chân tại chỗ, thực lực không thể nào tăng lên. Hắn đã cứu tôi một mạng, tôi phải trả lại ân tình này.
Lúc tôi đi về phía họ, Tử Long đang đá một cú lên ngực Thanh Long, khiến hắn bay văng ra ngoài. Sau khi lăn vài vòng trên đất, Thanh Long vẫn chưa đứng dậy được, còn tôi thì đã xông đến bên cạnh hắn.
Tôi nhấn vai hắn xuống, không cho hắn đánh tiếp, "Thanh Long, anh là người trông không giống người xấu nhất trong đám người xấu mà tôi biết. Anh đã cứu tôi, anh cũng là người mẹ tôi đưa về, tôi hi vọng anh có thể sống tiếp. Đừng đánh nữa, tôi mệt rồi. Chắc anh cũng mệt mỏi lắm rồi nhỉ?"
Thanh Long không vùng vẫy, ngã rạp xuống đất, khẽ buông tay khiến pháp khí rơi xuống đất. Buông pháp khí ra cũng có nghĩa là hắn từ bỏ cuộc chiến này.
"Ha ha ha!" Thanh Long nằm trên đất, cười không thành tiếng. Nụ cười kia, có chút vấn vương, lại có chút như giải thoát. Cười xong, hắn mới nhìn về phía tôi, lắc đầu nói: "Năm đó mẹ cậu cứu tôi một mạng, giúp tôi không chết đói đầu đường. Bây giờ cậu lại cho tôi cơ hội, nếu như tôi còn cố chấp nữa, thì đúng là có lỗi với ơn cứu mạng của mẹ cậu. Thôi thôi, tôi cũng mệt mỏi lắm rồi. Nên đi tìm một nơi hoàn toàn tách biệt với thế gian, làm một người bình thường thôi. Tôi làm nhiều chuyện vì Linh tộc như vậy, cũng coi như trả đủ công ơn nuôi dưỡng của họ rồi."
"Cố gắng sống sót, đừng phụ lòng mẹ tôi ngày xưa đã cứu anh." Tôi cười khích lệ một câu, sau đó dìu hắn dậy.
Sau khi đứng dậy, Thanh Long ôm quyền với tôi và Tử Long: "Triệu Tử Long, Lý Sơ Cửu, nếu như có thể, xin hai cậu tha cho đệ tử Linh tộc. Đa số chúng tôi đều là trẻ mồ côi bị cha mẹ vứt bỏ. Linh tộc đã cho chúng tôi sinh mệnh thứ hai, chúng tôi cũng không phải loại người nhát gan mà đều là những người mạnh mẽ. Có ân báo ân, nên chúng tôi vẫn trung thành làm việc vì Linh tộc. Nếu như tôn chủ thua cuộc, xin hai cậu tha cho bọn họ một con đường sống."
Lúc nói đến đây, Thanh Long cúi gập người một cái rất kính cẩn. Tử Long nhìn về phía tôi, ra hiệu chuyện này sẽ để tôi quyết định. Tôi gật đầu, đoạn tiếp lời: "Thanh Long, chúng tôi không thích giết chóc. Nếu như tôn chủ thất bại, tôi đảm bảo sẽ không làm một ai trong số họ bị thương!"
"Đa tạ!" Nghe được lời bảo đảm của tôi, Thanh Long lại cúi người với chúng tôi rồi nói: "Hai vị huynh đệ, đại ân đại đức này chỉ đành để đến kiếp sau trả nợ, giờ Thanh Long tôi xin phép được cáo từ!"
Sau khi cúi người chào, Thanh Long mới quay người rời đi. Khi bóng hắn dần biến mất ở nơi cuối thôn, Tử Long mới cảm thán cười khổ: "Thật ra, mỗi lần Linh tộc đấu với Đạo môn, người bị thương luôn luôn là những người... Hự!"
Tử Long chưa nói hết câu đã bất thình lình phun một búng máu ra ngoài, cơ thể hơi nghiêng ngả như sắp ngã xuống.
Tôi vội vã đỡ lấy anh ấy, lo lắng hỏi: "Tử Long, anh sao vậy?"
"Anh không sao!" Tử Long lắc đầu cười, "Sơ Cửu, em đừng lo lắng, anh không sao. Chỉ là ban nãy đánh nhau với họ, bị thương một chút thôi."
Sắc mặt Tử Long trắng bệch đến đáng sợ, trắng đến nỗi như mặt cắt không còn một giọt máu. Nhất là vẻ suy yếu trên người anh ấy, thật sự rất rõ ràng, cảm giác như ngay cả nói chuyện cũng là một chuyện rất tốn sức.
Tôi lo Tử Long có chuyện giấu tôi, nên định bụng bắt mạch cho anh ấy. Nào ngờ, tôi vừa mới nắm lấy cổ tay Tử Long, anh ấy đã rụt tay lại như bị điện giật, "Sơ Cửu, anh không sao, cứ kệ anh, anh nghỉ ngơi một lát là được, mau đi xem những người khác đi."
Vừa nói chuyện, Tử Long vừa để tay ra sau lưng, hiển nhiên là không muốn cho tôi bắt mạch. Mặc dù tôi không am hiểu y thuật, nhưng chút công phu bắt mạch thì tôi vẫn có.
Hành vi của Tử Long khiến tôi hoang mang, nhất định là anh ấy có chuyện đang giấu tôi. Tôi biết tình tính anh ấy, từ nhỏ đã như thế, giống như hồi trước ở miếu Miêu Vương, để nuôi sống tôi và sư phụ, anh ấy đã giấu chúng tôi, làm một số chuyện phạm phải chính nghĩa Đạo môn.
Nhưng bây giờ thì khác, tôi đã trưởng thành, nên đến lượt tôi chăm sóc cho anh ấy rồi! Tôi nghiến răng, lạnh lùng nói: "Tử Long, để em xem vết thương của anh!"
"Tinh Tinh, em đến dìu anh với!" Tử Long bỗng nhiên nhìn ra phía sau tôi rồi hô lên một câu.
Tôi quay đầu lại thì trông thấy Lâm Y Y và Diệp Chu Tinh đang cùng nhau đi tới. Nghe thấy tiếng Tử Long gọi, Diệp Chu Tinh ngay lập tức tiến đến đỡ lấy anh ấy. Tôi siết chặt nắm đấm, trong lòng cứ có dự cảm chẳng lành, nhưng giờ không có cách nào khác, chỉ có thể cau mày, nhìn Tử Long chằm chằm, giọng chùng xuống: "Tử Long, chúng ta là anh em. Em đã lớn rồi, em có thể không cần mạng chỉ vì anh. Bất kể xảy ra cái gì cũng phải nói cho em biết!"
Tử Long cười: "Sơ Cửu, anh thật sự không sao, đừng lo lắng. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ nói cho em biết. Giờ anh không thể chiến đấu tiếp được nữa, chuyện còn lại giao hết cho em đấy!"
"Được!" Tôi gật đầu, sau đó đi tìm hiểu tình hình nhân thủ bên phe tôi.
Những người mà Long Ngạo Thiên mang đến đứng ở một bên, lúc đầu tôi còn tưởng họ đều là người của Long Hổ tông, nhưng giờ xem ra không phải. Nhìn cách ăn mặc của họ không thuộc kiểu gia tộc hay người của Đạo giáo, có lẽ là những người tu đạo lác đác ở ngoài.
Hơn nữa, tuổi tác của họ khá lớn, bình quân cũng phải hơn bốn mươi tuổi. Xem ra họ không phải người của Long Hổ tông thật, mà là do Long Ngạo Thiên kêu gọi đến đây.
Lúc họ đến có chừng một trăm người, lúc đánh nhau cũng bị tổn thất không ít, hiện tại chỉ còn bảy mươi, tám mươi người mà thôi. Mà người bên phía chúng tôi, dũng sĩ người Miêu mà Lâm Y Y đưa đến cũng không còn lại mấy ai, còn về phía đệ tử phái Huyền Chân và phái Phù Lục thì chỉ còn chừng mười người còn sống.
Người dẫn đầu chính là Vương Kỳ Bằng và hai anh em Dương lão tam.
Hai anh em Dương lão tam đã quay lại, vậy có nghĩa là những người trong thôn đã được họ hộ tống an toàn đến trấn Ma Câu.
Thôn Tiểu Nghĩa do Mạnh Doanh dẫn đầu cũng tổn thất hơn một nửa. Còn tất cả những người nuôi cổ đều còn sống, không xảy ra chuyện gì, họ vẫn luôn bảo vệ Lâm Y Y và Diệp Chu Tinh rất cẩn thận.
Ước chừng trận chiến này chúng tôi tổn thất mất hai phần ba. Còn bên phía Linh tộc cũng không khá hơn chút nào. Bên họ lúc đầu có đến bốn trăm người, nhưng giờ có lẽ cũng chỉ còn gần hai trăm.
Tôi không trông thấy mặt họ, chỉ nhìn thấy mắt họ, giờ đã không còn đỏ rực màu máu nữa, thay vào đó là sự mệt mỏi, cũng như sự tê dại sau khi giết chóc.
Lúc tôi chuẩn bị đi khuyên nhủ họ thì Diệp Thiếu Khanh trông thấy tôi, hắn cười: "Sơ Cửu, chúc mừng cậu, cậu thắng rồi! Tay tôi rất sạch sẽ, không hề giết một người nào của bên cậu. Mà tôi sẽ đưa tất cả đệ tử cốt cán của Thần Tiêu môn đi. Non xanh nước biếc, sau này còn gặp lại, xin cáo từ! Hi vọng lần sau khi gặp lại nhau, cậu có thể đem lại cho Đạo môn một nền thái bình vĩnh hằng!"

Bình Luận

0 Thảo luận