Vừa nghe Dương lão thất bảo có người đang tìm tôi, tim tôi bỗng đập thịch một tiếng, bất giác quan sát tình hình xung quanh một lượt, lo sợ có người đã phát hiện hành tung của chúng tôi.
Nhà trọ chúng tôi đang ở rất hẻo lánh, là chủ nhà đã cải tạo nhà của mình thành nhà trọ để cho thuê. Hơn nữa khu vực này gần như toàn là nhà trọ, nhà nghỉ, lại trùng vào dịp Tết đến, nên chỗ trọ xung quanh đây đa phần đều chật ních khách du lịch.
Tôi nhìn xung quanh đều là tài xế xe khách, thì mới yên tâm, hỏi Dương lão thất: "Lão thất, rốt cuộc là ai tìm tôi? Lão tam đâu?"
"Anh Cửu, tôi không quen họ!" Dương lão thất lắc đầu bảo: "Lão tam không sao, đang ở trong phòng chào hỏi họ! Hình như họ không phải người của Linh tộc, cũng không đe dọa chúng ta, chỉ nói chờ cậu về!"
Rốt cuộc là ai đến tìm tôi vào lúc này? Chẳng lẽ là Vương Lỗi, vì đám Dương lão tam biết Tử Long nhưng không biết Vương Lỗi.
Vừa nghĩ đến điều này thì tôi rất kích động, dẫn đầu đi lên lầu. Tôi vừa tới lầu ba, Dương lão tam đang đứng ở cửa canh chừng. Thấy tôi về, anh ta đưa mắt ra hiệu với tôi, nói trong phòng có người!
Tôi gật đầu không nói gì, đi vào xem thử, đúng lúc nhìn thấy hai người đang ngồi trong phòng ăn thứ gì đó, ăn rất ngon lành, trông như thể đã mấy ngày rồi chưa được ăn.
Trên bàn có đồ ăn sáng chuẩn bị cho mấy người, rõ ràng là nhà trọ chuẩn bị cho chúng tôi. Tôi vừa nhìn thấy hai người này, lập tức nhận ra một trong số đó. Một người là Sư Tư Triết của bộ phận đặc biệt, ông ta mặc quần áo dày cộm, bên trong vẫn là tây trang thẳng thớm, bên ngoài thì khoác áo da chồn!
Còn một người khác thì tôi không quen biết. Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc hơi tùy tiện, khoác áo bông dày, tóc dài, râu thì không cạo sạch sẽ.
Gương mặt này nhìn cũng thuộc kiểu từng trải qua nhiều chuyện tang thương, nhưng mang lại cho người ta cảm giác hiền lành, bình dị gần gũi. Song, chỉ nhìn vào cách ăn mặc của người này, thật sự không thể đoán được thân phận của ông ta. Nhưng, có thể đi cùng với Sư Tư Triết, ắt hẳn không phải người tầm thường!
Khi tôi đang quan sát họ, Sư Tư Triết đứng dậy chào hỏi tôi: "Sơ Cửu, nhân lúc đồ ăn còn nóng hổi, mau lại đây cùng ăn nào! Vừa rồi, tôi bảo hai anh em họ trong lúc chờ cậu về thì ăn cùng luôn, nhưng họ bảo phải chờ cậu về trước đã!"
Tôi thấy Sư Tư Triết thì lắc đầu cạn lời, vì mỗi lần ông ta xuất hiện là sẽ có chuyện xảy ra!
"Lão tam, lão thất, lại đây ăn sáng trước đã!" Tôi thấy không phải người lạ, nên kêu hai anh em Dương lão tam ngồi xuống cùng ăn. Vừa ngồi xuống, Sư Tư Triết bắt đầu giới thiệu người bên cạnh ông ta cho tôi: "Sơ Cửu, đây là tổ trưởng của tổ hành động bộ phận đặc biệt chúng tôi, Trình Tùng!"
Sau khi giới thiệu xong, Trình Tùng đứng dậy chìa tay với tôi. Tôi chìa tay ra bắt tay với ông ta. Sư Tư Triết chưa kịp giới thiệu tiếp thì Trình Tùng đã chủ động chào hỏi: "Lý Sơ Cửu, tôi biết cậu! Cảm ơn cậu đã giúp đỡ cháu gái tôi, tất cả những gì cậu làm tôi đều nhớ kĩ."
"Ơ..." Trình Tùng nói câu này, khiến tôi giật mình ngạc nhiên. Tôi đờ ra mấy giây, vẫn chưa nhớ ra. Trình Tùng thấy tôi đang nhớ lại thì cười sang sảng, nói: "Cháu gái tôi là Trình Vũ Phi! Nó có gọi điện cho tôi, nói cậu đã giúp đỡ nó rất nhiều! Tôi đều nhớ kĩ, sau này có chuyện gì, tôi nhất định sẽ giúp đỡ lại cậu!"
Ông ta vừa nhắc tới Trình Vũ Phi thì tôi mới nhớ ra. Trước đó, Trình Vũ Phi đã nói với tôi, chú của cô ấy là người của bộ phận đặc biệt, hóa ra là người thoạt nhìn trông rất bình thường đang ở trước mặt này đây!
Nhưng, ông ta là tổ trưởng tổ hành động của bộ phận đặc biệt, thực lực ắt không đơn giản!
Tôi cười nói: "Anh Trình khách sao rồi, đó là điều tôi nên làm!"
Tôi cũng chẳng có tâm trạng ăn uống gì, chỉ hỏi: "Sư Tư Triết, rốt cuộc bộ phận đặc biệt của các ông có bao nhiêu tổ đội?"
Tôi vừa hỏi xong, thì Sư Tư Triết cùng ngừng ăn, từ tốn rút khăn giấy lau dầu trên mép, rồi mới trả lời: "Sơ Cửu, bộ phận đặc biệt có không ít ban ngành, tổ đội, hơn nữa ai cũng có chức trách của riêng mình! Nhưng người không nhiều lắm. Thân phận của mỗi người đều được bảo mật cực cao! Bộ phận đặc biệt chỉ là một kiểu xưng hô, là cách gọi cho người ngoài nghe. Tên chính thức của tổ chức, à cái này tôi không thể nói với cậu được, trên đời này cũng không có mấy người biết! Trước đó, tôi đã tỏ rõ thái độ với cậu rồi. Cửa lớn của bộ phận đặc biệt luôn rộng mở chào đón cậu, chỉ cần cậu gia nhập vào chỗ chúng tôi, thì đương nhiên cậu sẽ biết!"
"Ông bớt giùm đi, sau này đừng có nhắc tới chuyện này nữa!" Tôi trừng mắt với ông ta rồi nói tiếp: "Nói đi, lần này tới tìm tôi, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
"Này, sao cậu cứ hắt hủi tôi thế nhỉ? Tôi đâu có đắc tội với cậu đâu!" Sư Tư Triết mếu máo đùa.
Tôi không màng tới câu bông đùa của ông ta, mà nói tiếp: "Nói đi, đàn ông đàn ang đừng có lề mà lề mề!"
"Được rồi!" Sư Tư Triết nhún vai hết cách, lập tức nghiêm chỉnh hẳn lên: "Lần này tôi tới tìm cậu, chủ yếu là vì hai việc. Việc thứ nhất chính là chuyện của cậu với Linh tộc! Ước hẹn mười năm giữa hai bên sắp tới rồi, cậu đại diện cho Đạo môn, Linh tộc là tà đạo. Từ trước tới giờ, chính tà luôn đấu đá không dứt. Lần này, cậu thắng thì Đạo môn có thể duy trì cân bằng! Nếu cậu thua thì Linh tộc sẽ làm chủ thiên hạ. Đến lúc đó, bộ phận đặc biệt của chúng tôi cũng bị đe dọa!"
Quả nhiên bộ phận đặc biệt nắm rõ chuyện của tôi trong lòng bàn tay, nhưng tôi rất rõ, lần này họ ủng hộ tôi là vì muốn đối phó với Linh tộc, duy trì sự cân bằng của Đạo môn! Họ mới là cao nhân giỏi tính kế thực thụ, âm thầm hành động sau lưng, mấy chuyện chém chém giết giết thì vẫn giao cho chúng tôi!
Tôi thầm nghĩ như thế, ngoài mặt vẫn cười bảo: "Ông cũng biết, với thực lực của tôi thì không thể đánh bại Linh tộc, bộ phận đặc biệt của các ông đều là cao nhân. Nếu các ông ra mặt thì đương nhiên sẽ nắm được phần thắng! Hay là, lần này các ông cũng tham gia đi!"
"Ha ha!" Tôi vừa nói thế thì Sư Tư Triết cười bảo: "Sơ Cửu, cậu biết đấy, chúng tôi không thể tham dự vào chuyện của Đạo môn ở dân gian. Chúng tôi chẳng những phải duy trì sự cân bằng giữa các cậu và Linh tộc, mà còn phải ràng buộc những gia tộc thượng cổ mà Đạo môn lưu truyền. Nếu chúng tôi ra tay sẽ phá hoại quy tắc. Bọn họ cũng sẽ xuất hiện, đến lúc đó thật sự không có ai có thể ngăn cản được bọn họ đâu!"
Bộ phận đặc biệt cũng giống như Vương Lỗi, là một câu đố đối với tôi! Trước đó Vương Lỗi cũng từng nhắc về những gia tộc thượng cổ khiến anh ta sợ hãi này, bây giờ tôi lại nghe Sư Tư Triết nhắc tới nữa.
Tôi đã có phỏng đoán đại khái trong lòng, không biết chừng Vương Lỗi cũng là người thuộc gia tộc thượng cổ nào đó! Lịch sử của Đạo giáo rất lâu đời, từ xưa đã có gia tộc Đạo giáo đơn độc! Trong thời kì thịnh vượng khi Đạo giáo phát triển, có không ít cao nhân đã tu luyện đến cảnh giới được liệt vào hàng tiên, có lẽ thọ nguyên cũng đã vượt ra sự quản lý của sổ sinh tử!
Suy cho cùng tông chỉ thuở sơ khai trong tu Đạo chính là truy cầu trường sinh bất lão, cùng thọ với Trời! Những người đó đột nhiên biến mất không rõ tung tích. Đến giờ tôi cũng không biết họ đã đi đâu.
Cho nên tôi cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào về việc của gia tộc thượng cổ. Chắc chắn là họ vẫn đang tồn tại, chẳng qua chúng ta không biết mà thôi! Nhưng điều tôi không ngờ được là bộ phận đặc biệt lại có ràng buộc với bọn họ!
Tôi lấy lại tinh thần, rồi nói điều khó khăn của mình ra: "Sư Tư Triết, nếu bộ phận đặc biệt các ông không giúp tôi, giả sử tôi bị người của Linh tộc giết rồi, thì đến lúc đó, Đạo môn sẽ bị tà đạo thống trị!"
Tôi đang đánh tráo khái niệm, uy hiếp ông ta. Sư Tư Triết thản nhiên cười: "Sơ Cửu, cậu ngã xuống thì vẫn có ngàn vạn người như cậu đứng lên! Không cần cậu lo lắng điều này giùm chúng tôi đâu! Bộ phận đặc biệt chúng tôi nếu muốn dìu dắt một người thì cũng rất nhanh thôi! Nhưng cậu đừng nản chí. Cậu phải tin là cậu có thể đánh bại Linh tộc! Dù gì cũng không phải chỉ một mình cậu chiến đấu, cậu còn nhiều anh em thế kia mà! Ví dụ như Lỗi gia thần bí khó lường..."
Câu nói này của ông ta chẳng khác nào dồn tôi vào ngõ cụt. Ông ta nói rất đúng, cho dù tôi có chết, Đạo môn bị Linh tộc thống trị thì bọn họ sẽ âm thầm dìu dắt một người tu đạo khác, để người đó đả đảo Linh tộc!
Nói thẳng ra thì tôi cũng chỉ là một quân cờ của bộ phận đặc biệt mà thôi! Tôi sống hay chết chẳng liên quan hay gây ảnh hưởng gì tới họ, và chẳng thay đổi được điều gì!
Cho nên đây mới là nguyên nhân thật sự mà tôi không thích qua lại với họ. Họ có thể vứt bỏ hoặc giết bạn bất cứ lúc nào! Nhưng chuyện này có liên quan đến tôi, tôi không thể nào thoái thác được!
Trình Tung đứng bên thấy tôi không nói gì thì mới lên tiếng: "Còn về chuyện thứ hai là chuyện về Âm Dương Đạo của Nhật Bản! Âm Dương Đạo của Nhật Bản và Đạo môn của Hoa Hạ chúng ta luôn có thù hằn với nhau. Năm đó bọn chúng phát động chiến tranh, không ít người của Âm Dương Đạo Nhật ra tay giúp đỡ, hại chết rất nhiều con cháu Hoa Hạ chúng ta. Cũng vì có người tu đạo của Đạo môn âm thầm giúp đỡ, mới đánh lùi được bọn chúng. Bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn ngóc đầu trở lại. Trước đây, lúc cậu đang ở thôn Tiểu Ngư, đấu pháp với Vu giáo, bọn chúng đã cho người đến giúp đỡ rồi! Thuật Âm Dương của chúng khác với Đạo thuật của chúng ta, nhưng có đổi hình thay dạng thế nào thì bản chất vẫn là Đạo. Thuật Âm Dương của chúng cũng có nguồn gốc từ Hoa Hạ ta. Gần đây người của chúng ồ ạt xuất hiện. Tôi lo chúng sẽ cấu kết với Linh tộc! Mà loại chuyện này phía cơ quan Chính phủ không dám ra mặt, quan hệ quốc tế vốn đã căng thẳng rồi! Nên chuyện này tôi cũng chỉ có thể nhờ cậu thôi!"
"À..." Nghe Trình Tùng nói xong, tôi chỉ muốn chửi thề ngay lập tức. Tôi còn chưa giải quyết xong chuyện của mình, thế mà bây giờ bọn họ lại ra nhiệm vụ cho tôi.
Bọn họ biết tính cách của tôi, tôi tuyệt đối không từ chối những chuyện kiểu này. Nhưng nếu như thật sự như thế, loạn trong giặc ngoài, thì tình cảnh của tôi lại càng gian nan hơn. Nhưng bất luận ra sao, hễ dám xâm lấn Hoa Hạ, bất kể đối phương là ai, nhất quyết phải khiến bọn chúng có đi không về! Bất kể xa xôi đến mấy, cũng phải giết cho bằng được!
Đây chẳng những là trách nhiệm của người tu đạo như chúng tôi, mà còn là trách nhiệm của con dân Hoa Hạ!
Bọn họ thấy tôi không nói gì là biết tôi đã ngầm đồng ý. Hai người họ đưa mắt nhìn nhau cười gian manh.
Tôi lắc đầu bó tay, nhân cơ hội này cũng hỏi về điều mình đang nghi hoặc trong lòng: "Sư Tư Triết, tôi giúp các ông nhiều việc thế rồi đấy! Cho dù các ông có thần bí, nhưng cũng có một chuyện, tôi nhất định phải nhận được đáp án chính xác! Nếu ông lại chối từ thì sau này tôi sẽ không giúp các ông làm bất cứ chuyện gì nữa! Các ông cũng biết tính tôi rồi đấy, nói một không nói hai!"
Lúc nói câu này, tôi rất nghiêm túc, không hề có chút bỡn cợt nào. Sư Tư Triết cũng nghiêm túc, gật đầu nói: "Cậu nói đi..."
"Ok!" Tôi cắn răng, nâng cao giọng, hỏi: "Tôi muốn biết, có phải các ông đã giết người của Long Hổ tông để diệt khẩu rồi không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận