Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 372: Vì yêu mà sinh hận

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Người trong Phật môn phàm là chuyện gì cũng luôn chú trọng tạo hóa và cơ duyên, hơn nữa tính cách của họ trái ngược nhau hoàn toàn với Đạo gia chúng tôi. Đạo gia không có nhiều quy củ đến thế, tính ra vẫn có thể tùy ý một chút.
Nhưng họ thì không giống vậy, vạn Phật đều để ở trong lòng, nói chuyện với làm việc đều rất có quy củ. Thật ra có một điều tôi không thích, đó chính là một chuyện rõ ràng rất đơn giản, nhưng họ lại có thể bôi được bao nhiêu là đạo lý to tát.
Chủ yếu nhất là đạo lý to lớn của họ lại rất cao thâm, bình thường nghe cũng chỉ hiểu được nửa vời. Địa Tạng Vương Bồ Tát mà tôi biết cũng thế, Huyền Khổ đại sư trước mặt này cũng vậy.
Lúc này, Huyền Khổ đại sư cũng không có vẻ gì là vội vã, nên cũng không kể ngọn nguồn phái Huyền Chân cho tôi ngay. Ông ta bảo thôn dân nhốt người diễn kịch ma kia lại, rồi lại bảo vài thôn dân trấn thủ trước cửa miếu Bồ Tát, lúc nào cũng phải bảo vệ đầu Phật Già Lam Bồ Tát.
Có đầu phật ở đây là có thể trấn áp được bạch hồ mắt xanh. Nóc miếu Bồ Tát đã bị phá hủy hoàn toàn, giờ mặt trời lại đang chiếu gay gắt, chỉ có thể đợi đến sáng mai nhân lúc thời tiết mát mẻ mà tiến hành tu sửa vậy.
Hơn nữa, nói theo lời của Huyền Khổ đại sư thì nếu muốn mời đầu Phật trở về vị trí cũ cũng cần phải làm khá nhiều việc.
Con bạch hồ mắt xanh đã bị trấn áp, giờ Bồ Tát Man không còn nguy hiểm gì nữa. Chỉ có điều, tôi vẫn thấy lo về lão cáo già họ Diệp kia. Tôi sợ ông ta sẽ núp trong bóng tối, đánh cho chúng tôi không kịp ứng phó. Dù sao thì thủ đoạn của ông ta thật sự rất khó lòng phòng bị.
Tôi cũng thấy tiếc vì không bắt giết được ông ta để báo thù! Có điều, chỉ cần có thể tìm được Huyền Chân quan thực sự, vậy thì lần này cũng không bị tính là uổng công.
Tôi cần thế lực của phái Huyền Chân để đối phó với lời hẹn ước mười năm sắp đến kia.
Huyền Khổ đại sư dẫn tôi vào trong căn nhà mà ông ta đang ở, căn nhà rất đơn sơ, chỉ có một cái đài Phật. Bên trên cung phụng tượng Phật tổ Như Lai, còn có cả tượng Quan Thế Âm Bồ Tát. Đèn nhang trên đài Phật đã tắt.
Huyền Khổ đại sư đốt ba nén nhang, rồi cầm mõ gỗ để trên đài Phật gõ ba cái, sau đó mới rót trà cho chúng tôi. Ông ta ngồi khoanh chân, một tay lần tràng hạt, bắt đầu kể cho chúng tôi nghe chuyện cũ của Huyền Chân quan...
"Năm đó sau khi Trương Đạo Lăng sáng lập ra Đạo giáo có tôn lão tử Lý Nhĩ lên làm thần tối cao, cũng chính là Thái thượng lão quân bây giờ! Thái thượng lão quân sau đó đứng vào hàng tiên, nghe đồn Trương Tiên Lăng cũng đã đến tiên động Thất Thập Nhị, từ đó chẳng còn màng đến thế sự nữa. Sau đó Đạo giáo phát triển rất nhanh, đông người gia nhập. Ngay sau khi Đạo giáo phát triển mạnh mẽ, tà đạo cũng đã xuất hiện. Xưa này chính tà đối nghịch, không ai phục ai, Đạo giáo cũng bắt đầu tranh đấu quanh năm. Trong thời gian đó, thế cục Đạo môn hỗn loạn, những cao nhân có đạo hạnh đều chia nhau đứng đầu một núi, xây dựng Đạo quan, đây cũng là bước đầu trong quá trình Đạo môn bị chia rẽ! Phàm là tranh đấu, nhất định sẽ có cái chết, thương đau và mất mát, thành ra lại cho đám tà đạo cơ hội sinh tồn. Bọn chúng tụ tập lại với nhau, năm lần bảy lượt khiêu khích Đạo môn, nói rằng muốn tiêu diệt chính đạo, để tà đạo làm chủ. Đạo giáo sở dĩ thành ra thế này là bởi vì môn phái quá đông, nên mới dẫn đến chuyện chia rẽ. Đạo môn cứ chia tách mãi, nhưng vẫn không có ai đứng ra thống nhất. Chuyện cứ diễn ra như thế cho đến mấy đời trước, cuối cùng tạo thành ba phái lớn, một là phái Phù Lục, hai là phái Luyện Đan, ba chính là phái Huyền Chân của các cậu!"
Huyền Khổ đại sư nói tới đây liền ngừng lại, uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói: "Phái Phù Lục bắt nguồn từ núi Thanh Thành, Tứ Xuyên, được hình thành nhờ giác ngộ của chưởng giáo đầu tiên của môn phái ở chính núi Thanh Thành, nên mới sáng lập phái Phù Lục ở đó. Còn phái Luyện Đan vẫn khá thần bí, cũng rất khiêm tốn, ít khi nào hỏi đến chuyện Đạo môn. Nghe đồn, phái Luyện Đan phát triển đến thời điểm hiện tại đã đổi sang phụ nữ làm chưởng giáo. Bần tăng từng nghe người ta nói, hình như chưởng môn bây giờ của phái Luyện Đan là một cô gái tên Lý Tiêu Vũ. Nhưng bần tăng chưa từng gặp được người của phái Luyện Đan, chỉ biết đến từ lời kể của người bên ngoài. Nghe nói Lý Tiêu Vũ còn có thể luyện được đan dược cải tử hoàn sinh."
Huyền Khổ đại sư nhắc đến phái Luyện Đan khiến tôi lại càng thêm tò mò về môn phái này. Từ khi bắt đầu nhập môn, tôi đã nhiều lần nghe đến sự tồn tại của phái Luyện Đan. Nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng gặp được người của họ, cảm giác bọn họ còn thần bí hơn cả người của Long Hổ tông. Trước giờ tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để hỏi thăm, nhưng tiếc là không có tin tức gì.
Huyền Khổ đại sư lại kể tiếp: "Còn về phái Huyền Chân các cậu lại là một môn phái rất thú vị, khởi nguồn từ sơn mạch núi Tề Vân! Nếu như bần tăng không nhớ nhầm thì người nhận chức chưởng phái đầu tiên của phái Huyền Chân e là cũng chỉ chừng hai mươi tuổi. Hơn nữa, y cũng là người xuất gia giữa chừng, bởi vì thi rớt liên tục, quá thất vọng nên mới tiến vào Đạo môn, muốn rời xa hồng trần thế tục. Nhưng nào ngờ, thiên phú của người đó lại cực cao, gần như là thiên tài trăm năm khó gặp của Đạo môn. Mới tiến vào đạo quan tu luyện ngắn ngủi ba năm đã nắm giữ được tinh túy của Đạo giáo, nhưng rơi vào giai đoạn bình cảnh, không đi xa hơn được. Sau đó được sư phụ chỉ dẫn, y đã chọn đi ngao du trải nghiệm. Tình cờ đến núi Tề Vân, phát hiện nơi này phong thủy tự nhiên, linh khí dồi dào, là một nơi tu luyện tốt. Nên y cứ đi về phía Nam thì tới Bồ Tát Man hiện giờ. Nhưng phàm là người có số vương giả, ắt sẽ gặp phải kiếp nạn của mình. Khi y sắp giác ngộ được ở Bồ Tát Man thì lại gặp phải kiếp nạn lớn nhất kiếp này của mình..."
Huyền Khổ đại sư kể đến đây, tôi phát hiện ông ta có khe khẽ thở dài một tiếng. Tôi đã nghe chuyện đến nhập tâm, mọi điều Huyền Khổ đại sư kể đều là về ngọn nguồn lịch sử của phái Huyền Chân, đương nhiên tôi sẽ nghe rất cẩn thận, không để sót điều gì.
Có vẻ như Hà thiên sư đoán được ý của Huyền Khổ đại sư, bèn tiếp lời: "Đại sư, lẽ nào kiếp nạn mà tổ sư gia sáng lập nên phái Huyền Chân gặp phải chính là con bạch hồ mắt xanh kia?"
"Đúng vậy!" Huyền Khổ đại sư gật đầu cười, hắng giọng: "Lúc ấy miếu Bồ Tát chưa có thôn dân, ngay cả núi Tề Vân cũng là chỗ không người. Khi đó trong núi có nhiều sơn tinh thủy quái, còn có không ít yêu vật tu luyện thành tinh! Trùng hợp khi người đó tu luyện thành công thì con bạch hồ mắt xanh đó xuất hiện. Lúc đầu chỉ là một con bạch hồ nhỏ mà thôi, chứ chưa tu luyện thành tinh. Một mình người đó tu luyện ở chốn rừng sâu núi thẳm, khó tránh khỏi có lúc cô đơn buồn chán, nên đã đem theo con bạch hồ mắt xanh đó bên người. Con hồ ly đó ngày ngày được đạo pháp hun đúc, lâu dần cũng có tuệ căn và cơ duyên. Sau đó run rủi thế nào liền tu luyện ra thành nhân tính. Hồ yêu là nữ nhân đẹp nhất trong đất trời, vị tổ sư gia kia tuy đạo pháp cao thâm, nhưng tâm cảnh vẫn chưa đủ trầm ổn. Về sau người này và con bạch hồ mắt xanh đã kết thành nghiệt duyên."
Cuối cùng tôi cũng cởi bỏ được mối nghi ngờ trong lòng. Lúc trước tôi vẫn không hiểu vì sao trên người bạch hồ mắt xanh lại có pháp lực, thì ra nguyên nhân là như vậy.
Còn về chuyện tại sao bạch hồ mắt xanh lại hận người phái Huyền Chân chúng tôi đến thế, ắt là có liên quan rất lớn đến vị tổ sư gia khai sơn của chúng tôi.
Huyền Khổ đại sư nói tiếp: "Sau khi bạch hồ mắt xanh hóa thành hình người, khuôn mặt đẹp đến nao lòng, đến vị tổ sư gia khai sơn phái Huyền Chân của các cậu cũng rung động! Lúc bấy giờ, y cũng chỉ là một chàng trai trẻ, thêm vào đó bạch hồ mắt xanh vẫn sùng bái y, căn cơ chưa vững, nên hai người đã có một đoạn nhân duyên với nhau. Bạch hồ mắt xanh được đạo pháp soi sáng, nên lệ khí trên người đã biến mất từ lâu, chỉ muốn cùng người đó sống một đời một kiếp ở Bồ Tát Man này. Nhưng vì người kia vẫn lo lắng về mối nguy cơ của Đạo môn, luôn âm thầm ra tay trợ giúp Đạo môn khiến cho một đám người tu đạo cam tâm tình nguyện đi theo. Thật ra y cũng là người thiếu quyết đoán, vừa muốn bảo vệ Đạo môn, vừa không muốn làm hại bạch hồ mắt xanh, vì thế không thể lựa chọn nên đi hay ở. Cho đến một ngày, y gặp được một vị hòa thượng khổ tu ở trong núi. Hòa thượng sau khi cởi bỏ nút thắt lòng của y, y mới quyết định từ bỏ tình yêu nhỏ, thành toàn cho tình yêu to lớn. Tình yêu nhỏ chính là tư tình nhi nữ, tình yêu lớn chính là bách tính Đạo môn. Cũng chính vì lí do đó, y mới hoàn toàn giác ngộ đắc đạo và mới sáng lập ra phái Huyền Chân các cậu!"
Nghe đến đây, chuyện về sau tôi có thể đoán được tám chín phần mười rồi. Nhất định là tổ sư gia khai sơn đã từ bỏ bạch hồ mắt xanh, thành lập phái Huyền Chân. Nhưng người trong Đạo môn, há lại có thể dễ dàng tha cho con hồ yêu đó?
Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến bạch hồ mắt xanh vì yêu mà sinh hận, lệ khí bị trấn áp trong lòng bùng phát, lúc này mới bị người trong Phật môn trấn áp ở trong miếu Bồ Tát.
"Thí chủ, thực không dám giấu giếm. Người trấn áp bạch hồ mắt xanh kia chính là hòa thượng khổ tu đã từng khuyên nhủ y, cũng chính là người trông miếu đời đầu tiên! Hồi đó bạch hồ mắt xanh vì yêu mà sinh hận, tính tình thay đổi thành ra hung tàn thô bạo. Bất đắc dĩ, tăng nhân trông miếu mới ra tay trấn áp bạch hồ mắt xanh, ông ấy biết đây là nhân quả của mình, cũng cho con hồ ly đó một cơ hội để phật pháp cảm hóa. Nhưng bao năm trôi qua, lệ khí trên người cô ta vẫn kinh khủng như xưa. Cứ như vậy, miếu Bồ Tát không trấn áp được bao lâu nữa, cô ta nhất định sẽ phá tan phong ấn!" Huyền Khổ đại sư bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này tôi cũng hiểu được thân phận của Huyền Khổ đại sư, ông ta cũng là người trông miếu. Hơn nữa, chỉ cần chuyện của bạch hồ mắt xanh vẫn chưa được giải quyết, bọn họ sẽ phải trấn thủ ở đây mãi mãi.
Nói vậy, tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ tổ sư gia khai sơn của chúng tôi. Yêu ai không yêu, lại đi yêu một con hồ yêu. Đây là kiếp nạn của tổ sư gia và cũng là nhân quả của người đời sau!
"Đại sư, ngài yên tâm, nếu như có việc cần đến tôi, cứ việc mở lời!" Tôi nói câu này là vì muốn giúp một phần sức lực vì tổ sư gia phái Huyền Chân chúng tôi, chuyện này bắt đầu từ người, nên dẫu sao cũng phải có người đến khắc phục hậu quả.
Huyền Khổ đại sư lắc đầu cười nhạt: "Thí chủ không cần phí tâm, tất cả đều tùy duyên. Nhân quả, nhân quả, ai có thể đoán được chuyện của tương lai đây? Có điều, cuối cùng bần tăng cũng có thể gỡ bỏ được trọng trách trên người rồi. Chờ trời sáng, bần tăng sẽ đưa thí chủ đến nơi tổ sư gia của các cậu đắc đạo, cũng chính là Huyền Chân quan chân chính!"

Bình Luận

0 Thảo luận