Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 469: Cảm xúc sụp đổ

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Nghe thấy người bên ngoài nói đã tìm được người sống, tôi thấy tim mình như ngừng đập. Trong lòng tôi hiện tại chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để cho những người này còn sống!
Không kịp nghĩ thêm gì, tôi rút Thước Trấn Hồn xông thẳng ra ngoài! Vừa ra khỏi nhà, tôi liếc mắt nhìn về cổng thôn trước, nhưng lại không thấy bóng dáng của mấy người Chu Tước đâu cả, cũng không thấy bọn họ đến đây.
Tiếp đó, tôi mới nhìn về phía phát ra âm thanh, đúng lúc thấy được người của mấy nhóm còn lại đều tụ tập trước cửa nhà văn hóa thôn. Cửa của nhà văn hóa thôn đóng chặt, bên trong tối đen! Nhưng trên đây lại có không ít dấu chân lộn xộn!
Thấy dấu chân trên đất, tôi vừa kích động lại lo lắng. Kích động là vì qua mười năm, có lẽ trong thôn Ma Câu vẫn có người sống sót. Mà lo lắng là vì bây giờ bọn họ đã bị tìm ra.
Thật ra tôi nên sớm nghĩ ra được điều này. Trong thôn Ma Câu không có chỗ trốn, người dân lại không thể rời khỏi nơi đây. Chỗ duy nhất có thể trốn tránh là nhà văn hóa thôn ở cuối này.
Nhìn dáng vẻ của mấy người đứng canh trước cửa nhà văn hóa thôn, có vẻ bọn họ muốn chờ mấy người Chu Tước đến đây. Lúc tôi ý thức được vấn đề này, trong mấy người đó có người chạy ra ngoài, chắc chắn là muốn đi gọi Chu Tước!
"Giết!" Tôi vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Dương lão thất, rít ra chữ giết từ trong kẽ răng. Dương lão thất hiểu ý gật đầu, chạy về phía đó rồi ôm lấy cổ người này, ra vẻ quen thuộc lắm. Anh ta mượn cớ kéo người này đi, nói: "Người anh em, mấy anh thật sự phát hiện ra người còn sống trong thôn à?"
"Không sai được!" Người này gật đầu, cười đắc ý nói: "Lúc nãy khi tìm kiếm, tôi nghe thấy có người ho khan trong đó. Hơn nữa trên đất có nhiều dấu chân như vậy nên chắc chắn bọn họ đang trốn trong đây rồi!"
"Người anh em khá lắm, toàn bộ công lao này đều bị anh giành hết rồi. Hay cho tôi đi cùng người anh em đến thông báo cho hộ pháp nhé, để tôi được hưởng chút vinh dự!" Dương lão thất kéo kéo người này, lấy lòng nói.
Đệ tử Linh tộc này cũng chẳng phát hiện ra điều khác thường, thoải mái cho Dương lão thất đi cùng với mình. Thấy hai người bọn họ cười cười nói nói đi rồi, tôi mới nhanh chóng đi đến nhà văn hóa thôn.
Lúc tôi đến đó, mấy người bọn họ không ai quay đầu lại nhìn hết, đều chỉ vào nhà văn hóa thôn mà cười nhạo: "Đừng có trốn nữa, ra đây hết đi. Lát nữa nếu ông đây vui thì chắc có thể cho bọn bay được toàn thây!"
"Không sai. Nếu thôn của bọn mày có cô em nào xinh đẹp, phục vụ bố mày cho tốt thì không chừng bố mày có thể tha có bọn mày một mạng!"
"Ha ha..."
Mấy kẻ này cười rất đắc ý. Cảm giác khoái trá khi giẫm đạp lên những người dân trong thôn khiến bọn họ có cảm giác thành công. Nhưng bọn họ lại không biết lúc này tôi ở sau lưng đang tức giận đến thế nào!
Tôi nghiến răng rồi lắc cổ tay, chân khí Huyền Chân lập tức phát ra, ngưng tụ hết vào tay tôi! Nguồn sức mạnh này mang theo sức mạnh của sự phẫn nộ và thù hận. Ngay cả Thước Trấn Hồn cũng cảm nhận được thù hận trong lòng tôi, không ngừng vang lên tiếng leng keng. Giống như chỉ khi uống được máu tươi của bọn họ thì Thước Trấn Hồn đang táo bạo mới bĩnh tĩnh lại được!
Tôi không vội vàng ra tay, tiếp tục đi về phía trước hai bước. Lúc chỉ còn cách bọn họ vài bước, tôi mới lạnh giọng hô: "Không ai được sỉ nhục người của thôn Ma Câu, cũng không ai có thể giẫm đạp lên tôn nghiêm của họ! Chỉ cần tao còn sống thì sẽ giết hết đám chó khinh người chúng mày!"
Lúc tôi lạnh giọng hô lên, bọn chúng đồng loạt quay đầu lại, đoản kiếm trong tay cũng rút ra. Mà trong khoảnh khắc bọn chúng xoay người, tôi cũng đã ra tay.
Tốc độ triển khai đến cực hạn hóa thành bóng chồng, lóe lên bên cạnh bọn chúng như ma quỷ! Bọn chúng hoàn toàn không thấy được động tác ra tay của tôi, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng sắc bén khi giơ tay.
Đợi tôi về lại chỗ cũ, Thước Trấn Hồn đã không ngừng nhỏ máu! Mà những kẻ ở trước mắt đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn tôi. Con ngươi của bọn chúng phóng to, giống như gặp phải thần chết.
Chỉ kiên trì được mấy giây, cổ của bọn chúng rách ra một đường, máu tươi tóe ra. Tôi ở rất gần bọn chúng, những giọt máu ấm áp đó văng đầy lên mặt tôi.
Tôi dùng tay chùi mặt mình, nhìn bọn chúng rồi lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ. Người của thôn Ma Câu không phải là người mà đám súc sinh như bọn mày có thể giẫm đạp!"
Lúc tôi lạnh lùng phun ra chữ cuối cùng, mấy người này đã mềm chân, quỳ thẳng xuống đất, không giãy giụa được nữa, thân thể của bọn chúng đổ ầm xuống đất.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ cổ bọn chúng, nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất.
"Anh Cửu, tôi gác cho cậu. Cậu mau nghĩ cách thu xếp cho người dân trong thôn đi! Chúng ta giết nhiều người như vậy, hai hộ pháp kia nhất định sẽ biết!" Lúc này Dương lão thất cũng đã giải quyết xong người đi báo tin kia.
"Ừm, anh cẩn thận một chút!" Tôi gật đầu. Sau khi dặn dò một câu, Dương lão thất ra ngoài gác cho tôi.
Tôi thấy mấy người Chu Tước còn chưa đến nên mới yên tâm đến trước cửa nhà văn hóa thôn. Trong giây phút nắm tay lại, định gõ cửa thì tôi đột nhiên dừng lại.
Không ai biết tâm tình lúc này của tôi phức tạp đến thế nào, càng không ai biết lúc này tôi sợ sệt đến nhường nào. Mười năm, suốt mười năm ròng rã, ngày ngày tôi run sợ trong lòng, cẩn thận để được sống sót!
Cho dù chịu khổ sở lớn đến mấy, gặp phải khó khăn thế nào thì tôi cũng nhắc nhở bản thân, nhất định phải kiên trì tiếp, nhất định phải trở về cứu bọn họ! Bây giờ, cuối cùng cũng coi như tôi đã làm được rồi.
Đây là lời hứa lúc sư phụ dẫn tôi rời khỏi, tôi quỳ gối ở bờ sông bên kia thốt ra.
"Hư!" Tôi hít một hơi dài, trong lòng mới bình tĩnh lại. Bỏ khăn trùm trên đầu xuống, sau đó tôi mới dùng sức gõ cửa.
"Cốc... Cốc..." Mỗi tiếng gõ cửa đều giống như đang gõ vào tim tôi vậy. Cảm giác kích động từ sâu trong lòng suýt thì khiến tôi nghẹt thở.
Tôi gõ mấy lần, bên trong vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào. Tôi biết họ đang ở bên trong, cũng biết họ sợ tôi là người xấu.
Tôi chỉ đành nghiến răng, cười hô: "Các bác các cô, cháu là Lý Sơ Cửu của nhà họ Lý. Cháu trở về cứu... cứu mọi người đây! Đừng... Đừng sợ..."
Lúc nói xong câu cuối cùng, tôi đã không nói nổi nữa! Tôi cố gắng khống chế tâm trạng của bản thân, không cho nước mắt rơi xuống nên không ngừng hít thở.
"Cọt kẹt!" Mà qua khoảng bốn năm giây sau, tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa lớn ở trước mắt tôi được người ta mở ra từ bên trong.
Trong khoảnh khắc cửa mở, đầu tiên tôi nhìn thấy một người phụ nữ gầy trơ xương. Mái tóc hoa râm, vẻ mặt tiều tụy, trên mặt và trên người cứ như có một miếng da dán lên chứ chẳng thấy thịt đâu!
Mà hốc mắt như sắp rơi ra ngoài của bà lại đầy lệ nóng khi nhìn thấy tôi. Tôi nhận ra bà, bà chính là người thím ở cạnh nhà lúc tôi còn bé.
Lúc tôi còn bé, cơ thể bà rất đầy đặn, cuộc sống cũng thoải mái! Cho dù đã trôi qua mười năm nhưng bà cũng chỉ chừng bốn mươi tuổi. Thế nhưng dáng vẻ bây giờ của bà cứ giống như là bà lão đã năm mươi, sáu mươi tuổi rồi vậy.
Giày vò suốt mười năm, bởi vì đói khổ lâu ngày, bởi vì vẫn sống trong cái thôn tối tăm không mặt trời này đã khiến bà biến thành dáng vẻ người không ra người ma không ra ma như lúc này!
Lúc nhìn thấy bà bị giày vò ra dáng vẻ thế này, lòng tôi đau như bị kim chích, khó chịu đến mức nghẹt thở. Tôi cắn chặt răng, cố gắng không để mình khóc thành tiếng, thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống!
"Là thằng nhóc Lý Sơ Cửu của nhà họ Lý, nó thật sự về cứu chúng ta rồi! Hu hu..." Thím cũng ngẩn ngơ hồi lâu mới hoàn hồn được, vừa mở miệng đã khóc rống lên: "Là Sơ Cửu, đúng là Sơ Cửu. Nó đã về rồi!"
"Thím, thím chịu khổ rồi!" Tôi cắn môi, hàm hồ nói. Tôi sợ mình mở to miệng thì sẽ thất thanh khóc rống.
Lúc nói chuyện, trong nhà văn hóa thôn có nhiều người đi ra phía sau thím. Không còn bao nhiêu người sống cả, chỉ chừng hai mươi người thôi. Tất cả đều là người già trẻ em, chẳng thấy một người đàn ông trưởng thành nào.
Tôi biết hết mấy người lớn tuổi trước mắt. Lúc tôi còn bé, họ đều đối xử rất tốt với tôi. Mấy người phụ nữ khác thì là các thím các chị trong thôn. Còn mười đứa bé đứng ở bên kia thì có một số đứa tôi không biết! Thời gian mười năm, chúng cũng giống như tôi, đều lớn hết cả rồi!
Chỉ có điều, người nào người nấy đều gầy trơ xương, sắc mặt rất tệ! Nhất là mấy đứa bé này, tất cả đều không được cao, vừa nhìn liền biết là vì không đủ dinh dưỡng trong thời gian dài!
Tôi nhớ lúc mình rời đi, trong thôn ít nhất vẫn còn hơn trăm người. Nhưng hôm nay chỉ còn lại hai mươi người, hơn nữa tất cả những người đàn ông trưởng thành đều đã chết hết. Tôi không thể cảm nhận được sự giày vò suốt mười năm qua của mọi người? Cũng không biết rốt cuộc họ đã làm gì để sống sót?
Nhưng tôi biết, tất cả đều sống khổ sở hơn Lý Sơ Cửu tôi! Nhất là từng cặp mắt đang nhìn về phía tôi kia, đầy kích động, hy vọng và sự quan tâm đối với người thân!
Mà ngay vào lúc tôi sắp không nhịn được nữa, ông lão có tuổi lớn nhất trong nhà văn hóa thôn lảo đảo bước đến trước. Hình như mắt của ông đã mờ lắm rồi, ông híp mắt nhìn tôi một hồi lâu mới nhận ra tôi được, sau đó kích động lau nước mắt nói: "Đúng là Sơ Cửu của nhà họ Lý rồi. Thằng bé này rất có tiền đồ, nó về đây cứu chúng ta rồi..."
Ông lão này thân với ông nội tôi nhất. Lúc còn bé, tôi hay gọi ông là ông chú. Đến tên tôi cũng là do ông nội và ông lão này nghĩ ra. Lúc nãy vừa nhìn thấy ông, tôi đã nhận ra ông rồi.
Bây giờ nghe thấy ông lão gọi tên tôi, tôi cũng không chịu đựng được nữa, quỳ xuống trước mặt họ, dập đầu thật mạnh rồi thất thanh khóc rống: "Ông chú, thím, cháu về rồi! Lý Sơ Cửu của nhà họ Lý đã về rồi đây!"

Bình Luận

0 Thảo luận