Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 607: Thiêu cháy thái tuế

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Tuy rằng tôi không nhìn thấy người nuôi thi kia, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra được, lúc này hắn ta đang đứng bên ngoài thôn trang bỏ hoang, đồng thời dùng đôi mắt của quạ đen mắt đỏ cũng có thể nhìn thấy hết tình hình bên trong thôn!
Mà bốn con quạ đen mắt đỏ này giống như bị điên vậy, tiếng kêu càng lúc càng chói lói. Hầu như đa số cư dân chưa từng nghe tiếng thấy quạ kêu, thậm chí còn rất hiếm khi bắt gặp loài động vật không may mắn này.
Nhưng tiếng kêu của chúng từ lâu đã không còn là tiếng kêu khàn khàn như trước kia, mà là thứ âm thanh đinh tai nhức óc như quỷ khóc. Nếu không vì A Cẩu từng nói rằng bên trong cơ thể quạ đen có bảy hồn bảy vía của con người thì chẳng thể nào tưởng tượng ra được nó sẽ phát ra âm thanh chói tai đến thế.
Mà hành động như phát điên của đám quạ đen mắt đỏ này cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đó, họ tập trung lại với nhau, chỉ vào đám quạ đang lượn thành vòng tròn trên không trung mà bình phẩm.
Trông có vẻ như họ đang trao đổi với nhau về suy nghĩ của bản thôi đối với loài tà vật này. Họ hoàn toàn không biết rằng, có một người nuôi xác đang điều khiển đám quạ đen mắt đỏ điên cuồng này từ bên ngoài.
"Đừng nói chứ, ông đây từng ăn thịt rắn, thịt chuột, thịt mèo, nhưng chưa từng ăn thịt quạ bao giờ! Mấy anh em, hôm nay ông đây trổ tài cho các anh em, ném rụng vài con quạ cho các anh em làm mồi nướng!" Một người đàn ông phương Bắc lực lưỡng xắn tay áo lên, định nhặt cục đá dưới đất.
Có người thích gây chuyện bắt đầu lôi việc này ra để cá cược, "Tôi dám đảm bảo nhé, tên đầu đất này không ném trúng con nào luôn. Không tin thì mọi người cứ đợi đấy mà xem, ông ta ném trúng được con nào, tôi sẽ mời mọi người ăn khuya, đi dạo hầm mộ!"
"Ha ha... cậu cứ đợi đãi khách đi!" Người đàn ông phương Bắc lực lưỡng kia cười ha hả, cầm viên đá lên bắt đầu ném vào bầy quạ giữa không trung.
Người này ném liên tục mấy phát nhưng không trúng nổi con nào, ngược lại, đàn quạ đen mắt đỏ càng lúc càng điên cuồng, giống như gặp phải thiên địch, tiếng kêu của chúng cũng càng lúc càng chói tai.
Tôi vẫn luôn chú ý tới vị trí ra vào thôn, đúng lúc này, A Cẩu đột nhiên hô lên, "Coi chừng đấy, chúng đến rồi!"
A Cẩu vừa hô lên, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn. Vừa mới quay lại, tôi đã thấy A Cẩu chỉ vào những căn nhà rách nát bốn xung quanh. Chỗ này có tất cả chín căn nhà cũ, tới khi tôi bước tới thì thấy ngay cảnh từng cây thái tuế hình người đang lổm ngổm bò ra từ bên trong.
Những cây thái tuế hình người này vẫn còn giữ được dung mạo của những đệ tử Đạo môn trước đó, nhưng chúng không đứng dậy được, trong người không hề có xương và khớp nên chỉ biết bò trên nền đất, nhanh chóng đến gần những đệ tử đang vây lại ở giữa.
Tốc độ của chúng rất nhanh, giống như những con sâu mập mạp không ngừng nhúc nhích. Tôi đếm qua một lượt, chí ít cũng phải có bốn mươi lăm cây, dường như số lượng đã nhiều hơn lúc trước kha khá.
Mà nhìn thêm vài lần thôi cũng thấy da đầu tê dại, mẹ kiếp, cảm giác này quá khiếp đảm.
"Coi chừng, là thái tuế Phệ Hồn đấy!" Bác Phùng cũng nhìn thấy cảnh này nên lập tức hô lên.
Khi ông ta nhắc nhở đám đông thì thực chất họ cũng nhìn thấy rồi, ai nấy giật mình, đồng loạt rút vũ khí xông lên phía trước.
Xông lên đầu tiên là hai người đàn ông phương Bắc lực lưỡng, trong tay họ cầm hai thanh loan đao rất dài, chắn ngay phía trước như hai tòa tháp bằng sắt thép.
Họ giơ thanh loan đao lên, chém mạnh một phát vào cây thái tuế Phệ Hồn, nhát chém này không khác gì chém vào đậu hũ, cây thái tuế Phệ Hồn lập tức đứt ra làm hai nữa, không thấy được bất kỳ lục phủ ngũ tạng nào, cũng không thấy máu me bắn ra. Cây thái tuế Phệ Hồn cứ thế mà bị chia làm hai nữa, chỉ có một dòng dịch thể màu trắng như sữa sền sệt chảy ra.
Thứ dịch thể này rất hôi và tanh, dù ở cách xa nhưng chúng tôi cũng ngửi thấy mùi hôi gay mũi của nó.
Sau khi hai người kia ra tay, càng lúc càng có thêm nhiều người ra tay, họ nhấc vũ khí lên chém điên cuồng. Chưa đến mười phút, trên nền đất toàn là xác thái tuế Phệ Hồn đã bị chém thành hai nửa.
"Ông mày còn tưởng thứ quái vật này ghê gớm gì lắm, hóa ra chẳng chịu nổi đòn! Nghe nói thứ thái tuế này ăn vào bổ lắm, hay là chúng ta hầm một nồi mà ăn đi." Người đàn ông lực lưỡng kia có vẻ đắc ý quá độ, thậm chí còn đùa cợt.
Bên cạnh cũng có người hùa theo, chọc ghẹo rằng: "Thằng ngu này, mẹ kiếp cái gì mày cũng muốn bỏ vào mồm thế hả, ăn cứt chó không?"
Người này bông đùa như thế khiến đám đông có mặt ở đó cười ầm lên.
Tôi cũng tự thấy nghi hoặc, đám thái tuế Phệ Hồn này nuốt được cả người, chẳng lẽ khả năng tấn công yếu đến thế, dễ dàng bị họ giải quyết sạch sẽ à?
Tôi vừa nghĩ đến điều này thì cảnh tượng tiếp theo khiến tôi chấn động đến mức không thốt nên lời: Đống thái tuế vừa bị chém thành hai nửa tự dưng bắt đầu nhúc nhích.
Chúng đồng loạt nhào tới những người ở gần nhất, họ vẫn đang lấy thái tuế ra làm trò đùa, đa phần trong số họ không hề chú ý tới. Vả lại cho dù phản ứng kịp thời cũng không có thời gian để né tránh, bởi vì khoảng cách quá gần, không có không gian để né đi!
Những người kịp thời phản ứng cũng tránh được kiếp nạn này, đồng loạt lùi về sau; còn những ai không kịp nhận ra thì kết cục rất thê thảm.
Hình thể của thái tuế Phệ Hồn chỉ còn một nửa, sau khi nhào tới, nó dính chặt trên những người còn sống như bã kẹo cao su. Nhưng vì hình thể của thái tuế Phệ Hồn chỉ còn một nửa, không thể nuốt trọn linh hồn của một người hoàn chỉnh, chỉ có thể nuốt một nửa độ dày của cơ thể.
Cảm giác như có cây thái tuế Phệ Hồn đang dính trên lưng họ, còn cắn nuốt một nửa độ dày cơ thể họ. Nếu nhìn không kỹ, sẽ cảm thấy những người này như đang vác một miếng bọt biển trên lưng.
Chỉ trong chớp mắt, mấy chục đệ tử đã bị đám thái tuế Phệ Hồn này cắn nuốt mất một nửa. Mà những đệ tử bị đám thái tuế này cắn hồn hoàn toàn không kịp phản kháng, sắc mặt lập tức ảm đạm hẳn đi, đôi mắt cũng không còn thần thái, trống rỗng và tê dại.
Nhìn qua giống như bị câu mất hồn phách vậy!
"Thứ thái tuế Phệ Hồn này tuy là nguyên liệu không thể thiếu khi luyện âm đan, nhưng tà khí trên cơ thể chúng quá nặng, đã khống chế được những đệ tử này rồi. Chẳng cần bao lâu nữa, cơ thể của thái tuế Phệ Hồn sẽ bắt đầu sinh trưởng. Đến lúc đó, chúng sẽ cắn nuốt các đệ tử này!" Đúng lúc này, Lâm Tiêu đột nhiên nói một câu đầy lo lắng.
Lâm Tiêu lòng dạ lương thiện, dù những người này không ưa gì ông ta, ông ta vẫn lo lắng cho an nguy của họ.
Tôi cũng không biết nên an ủi ông ta thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta, chắc sẽ muốn tiến lên giúp đỡ.
Nhưng tôi còn chưa kịp khuyên nhủ ông ta thì những đệ tử bị thái tuế Phệ Hồn kia bỗng dưng tấn công đội ngũ của bà ba Hoàng, tốc độ nhanh đến kinh hãi, nhấc đao là xông lên luôn.
Đến cả người của bà ba Hoàng cũng không thể ngờ đám người này sẽ tấn công họ. Khoảng cách giữa họ rất gần, mà thôn trang hoang vắng này địa thế nhỏ cũng chẳng chạy đi được, họ lao vào đánh nhau luôn.
Đám thái tuế Phệ Hồn dính chặt sau lưng các đệ tử, điều khiển từng cử động của họ. Điều tệ hại nhất là những người bị thái tuế Phệ Hồn điều khiển căn bản không biết đau đớn là gì!
Cho dù dính vài nhát chém trên người, họ vẫn không hề tỏ ra đau đớn, ngược lại càng lúc càng hung hãn. Chỉ trong chớp mắt, người của bà ba Hoàng đã hao hụt mất mười người.
"Vô dụng rồi, không cứu nổi họ nữa đâu! Dùng lửa đốt, mau lên!" Trong lúc hoảng loạn, bác Phùng vẫn lý trí hơn hẳn.
Sau khi nghe mệnh lệnh của bác Phùng, các đệ tử khác đồng loạt lấy dầu tùng ra, vây quanh đám đệ tử bị thái tuế Phệ Hồn khống chế mà vẩy dầu vào họ. Chỉ trong chốc lát, không khí tràn ngập mùi dầu tùng rất khó chịu.
"Mọi người lùi ra!" Bác Phùng giơ một bó đuốc, hét ầm lên một tiếng rồi quăng ngay bó đuốc vào đám người. Ngọn lửa kia vừa chạm tới cơ thể họ đã bốc cháy phừng phừng.
Có lẽ chỉ trong một hai giây thôi, mấy chục đệ tử kia nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng. Nhưng dường như họ không cảm nhận được đau đớn, căn bản không hề phát ra bất kỳ âm thanh kêu đau nào.
Chỉ nghe thấy một hồi xèo xèo khi cháy, đó là âm thanh khi ép lấy dầu từ thịt, bởi vì tất cả mọi người đều ngửi được mùi thơm của thịt khi cháy.
Chắc chắn đây không phải mùi thơm khi người sống bị thiêu cháy, mà là mùi của thái tuế khi bị thiêu cháy. Đây là thái tuế Phệ Hồn mọc ra từ sông Vong Xuyên, đương nhiên là thứ cực kỳ tà âm!
Mà lửa là vật dương, chắc chắn sẽ tương sinh tương khắc. May là linh tính của chúng không cao, nếu không sẽ càng thêm khó đối phó!
Thời gian cháy của đám lửa này không hề ngắn, đợi khi mùi thơm của thịt dần dần biến thành mùi thối và khét thì ngọn lửa mới bắt đầu yếu đi.
Đợi khoảng hơn mười phút, những đệ tử kia đã bị đốt cháy hết cả, đổ nghiêng đổ ngả ngang ngang dọc dọc trên nền đất thành một mảng đen sì đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy nhãn cầu sắp rụng ra ngoài.
Người bị thiêu chết trông tàn nhẫn nhất, tôi chỉ liếc mấy lần thôi cũng thấy buồn nôn thôi.
Nhưng đám thái tuế Phệ Hồn xung quanh hình như đã bị thiêu chết hết rồi!
"Nếu đám thái tuế Phệ Hồn đã bị chúng ta giải quyết rồi, thế thì tôi cũng không sợ đắc tội địa phủ nữa! Các đệ tử Đại Thần môn nghe lệnh, lập tức tìm quan tài thái tuế ra cho tôi. Người nào tìm thấy sẽ được trọng thưởng! Nếu ai muốn tranh giành với tôi, kết cục sẽ giống hệt như những đệ tử bị thiêu cháy này!" Nhưng không ai ngờ rằng, giải quyết xong thái tuế Phệ Hồn, bà ba Hoàng đột nhiên hạ mệnh lệnh này!

Bình Luận

0 Thảo luận