Bởi vì lần này chúng tôi dự định ra tay trong âm thầm nên Tuệ Hải không thông báo với trụ trì mà lặng lẽ đưa chúng tôi tới tăng phòng của cậu ấy. Bởi vì cậu ấy được Hoa Hạ phái tới, cho nên có tăng phòng riêng.
Tăng phòng không rộng lắm, nhưng được thu dọn sạch sẽ, đèn mõ đầy đủ, trên giá cũng bày kinh kệ của nhà Phật; thế nhưng toàn là tiếng Nhật, chúng tôi chỉ nhận biết được vài chữ Hán tương tự.
Tuệ Hải tinh thông tiếng Nhật, tinh thông Phật pháp, nhưng không biết đạo hạnh của cậu ấy thế nào? Bởi vì cậu ấy cho người ta cảm giác như một chàng trai rất được lòng người khác, là kiểu người vô hại điển hình, không hề có sức uy hiếp.
Tuệ Hải rót trà cho chúng tôi rồi mời gọi: "Các vị thí chủ, tăng phòng hơi sơ sài, mong các vị không chê."
"Tuệ Hải, cậu khách sáo quá." Tôi cười cười và nói: "Chúng tôi là người thô lỗ, trước nay quen cảnh màn trời chiếu đất, chỉ cần có chỗ nghỉ chân là chúng tôi đã vô cùng cảm kích rồi."
Tuệ Hải mỉm cười điềm nhiên, đang định nói gì đó thì Đông Tử đã đứng dậy ngắt lời cậu ấy: "Tuệ Hải, chỗ ở thì không sao rồi, nhưng mà có đồ ăn không? Đi đường cả một ngày trời, quả thực hơi bị đói. Nếu có ít rượu thịt thì đêm nay dễ chịu rồi."
"Đông Tử, im ngay!" Đông Tử vừa dứt lời thì A Cẩu lập tức mắng cậu ta một tiếng, đanh giọng nói: "Đây là nơi Phật môn thanh tịnh, lấy đâu ra rượu thịt? Một ngày không ăn thịt liệu có chết đói được không? Nếu cậu mà còn nói nhăng nói cuội, tôi không cho cậu ăn cơm trong ba ngày!"
Hai anh em này từ nhỏ đã nương tựa vào nhau mà sống, một người tùy tiện cẩu thả, một người dè dặt cẩn trọng. Tuy rằng Đông Tử da mặt dày, cũng nổi tiếng hùng hổ, nhưng A Cẩu có thể trấn áp được cậu ta.
Bị A Cẩu quát cho một trận nên Đông Tử ấm ức bĩu môi, không dám nhắc đến chuyện ăn uống nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống giường, giống như một đứa trẻ đang tủi thân vậy.
Tuệ Hải thấy vậy cũng phải bật cười, "Người xuất gia chúng tôi kiêng tanh mặn, không có rượu thịt, nhưng vẫn có cơm chay. Thí chủ đợi một lát, tiểu tăng đi rồi sẽ về ngay."
Tuệ Hải nói rồi quay người ra khỏi phòng thiền. Đợi khi cậu ấy đi rồi, tôi mới nhìn về phía Đông Tử, nghiêm mặt nói: "Đông Tử, sau này không được nói lung tung. Đây là Phật môn thanh tịnh, cũng là quy tắc nhà Phật. Nếu cậu thấy đói thì tự đi tìm đồ ăn."
"Vâng, anh Cửu!" Đông Tử cười hề hề, tỏ ra rất ngoan ngoãn, nhưng tôi biết thừa tính cách của cậu ta, vào tai trái ra tai phải, chắc không nhớ nổi hai ngày. Đây là bản tính rồi, không có cách nào để cậu ta bớt đi được.
Chúng tôi ở tăng phòng đợi khoảng mười lăm phút, Tuệ Hải chuẩn bị xong bữa tối cho chúng tôi, toàn là rau xanh, không có tí thịt nào, cũng không có dầu mỡ, nhưng tất cả đều đói lắm rồi nên ăn rất ngon miệng. Một bàn cơm chay tịnh chỉ trong thoáng chốc đã hết sạch.
Tuệ Hải không động đũa, thấy chúng tôi ăn xong, cậu ấy thu dọn chén bát sang một bên, rót trà cho chúng tôi rồi mới hỏi: "Các vị thí chủ dự định khi nào thì ra tay?"
Tôi cười cười, "Chúng tôi có thể ra tay bất cứ lúc nào, nhưng phải xem khi nào thì cậu thấy tiện."
"Ừm." Tuệ Hải gật gật đầu, "Chưởng môn Lâm Tiêu từng nói với tiểu tăng, các anh chỉ có thời gian một tuần, không hề dư dả. Nếu sức khỏe của các anh không có vấn đề gì thì chúng ta có thể ra tay ngay tối nay."
Nghe Tuệ Hải nói như vậy, Đông Tử lập tức đứng bật dậy, vỗ vỗ ngực mình mà nói: "Tuệ Hải, thân thể chúng tôi rắn chắc lắm. Đừng nói là lát nữa sẽ động thủ, cho dù phải ra tay ngay cũng không thành vấn đề. Dù tôi chưa no lắm, nhưng vẫn có thể hạ gục được âm dương sư của Âm Dương Đạo."
Đông Tử nói xong, mấy người chúng tôi không nén được tiếng cười. Tuệ Hải cười cười rồi hỏi tôi: "Các vị thí chủ có hiểu nhiều về Âm Dương Đạo không?"
Tuệ Hải bất chợt hỏi như vậy khiến tôi sững người mất một lúc rồi mới đáp, "Không giấu gì cậu, chúng tôi từng giao chiến với họ rồi. Chỉ biết rằng thần nữ của họ biết ảo thuật, thêm cả sứ giả ngũ hành của họ biết sử dụng sức mạnh từ ngũ hành. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là họ thua đạo thuật của Hoa Hạ chúng ta. Theo như chúng tôi được biết, người mạnh nhất trong Âm Dương Đạo hẳn là thiên quân của họ nhỉ?"
"Ừm, thí chủ nói rất đúng." Tuệ Hải mỉm cười gật đầu, "Ảo thuật và thuật ngũ hành của Âm Dương Đạo quả thực rất khó đối phó, nhưng đạo thuật của Hoa Hạ bác đại tinh thâm, họ thua... cũng là chuyện đương nhiên. Thế nhưng, tiểu tăng từng nghe trụ trì của chùa Horyu nói rằng, thiên quân của Âm Dương Đạo hình như không phải người."
"Ồ?" Câu nói của Tuệ Hải gợi lên hứng thú của tôi, tôi vội vàng hỏi lại: "Tuệ Hải, câu này của cậu có ý tứ gì?"
Tuệ Hải cười cười rồi giải thích: "Tiểu tăng từng nghe nói rằng, thiên quân của Âm Dương Đạo là hóa thân của Tửu Thôn Đồng Tử. Tửu Thôn Đồng Tử này chính là "yêu quái" mà Hoa Hạ chúng ta thường nhắc tới. Nghe nói thiên quân trẻ mãi không già, tuấn tú như thiếu niên, tuổi tác cũng ngang với chúng ta, rất giỏi dùng yêu thuật, biến hóa khôn thường, quỷ kế đa đoan. Về cơ bản rất ít người từng thấy được dung mạo thật sự của người này, nhưng người thường mà từng thấy dung mạo thật của ông ta đều bị nuốt vào bụng. Đến cả trụ trì của chùa Horyu cũng chưa từng được gặp."
Nghe xong lời giải thích của Tuệ Hải, tôi trầm tư suy nghĩ. Khi ở Hoa Hạ, tôi cũng từng gặp yêu quái, nhất là hồ ly trắng mắt xanh ở Bồ Tát Man. Ngoài đạo hạnh khủng khiếp ra, điều đáng sợ nhất là chúng có thể mê hoặc thần trí của con người.
So với quỷ hồn thì rõ ràng yêu quái khó đối phó hơn hẳn, chỉ thua kém sự tồn tại của ma thôi. Nhất là người nào đạo hạnh càng cao thì càng khó đối phó, thế nhưng tôi không thể ngờ rằng thiên quân của Âm Dương Đạo lại là hóa thân của yêu quái.
Theo cách nói của Tuệ Hải, hình như thiên quân này không phải động vật tu luyện thành tinh? Tôi thấy ngờ vực bèn hỏi: "Tuệ Hải, thiên quân kia có phải động vật tu luyện thành tinh rồi hóa thành hình người không?"
"Không phải đâu." Tuệ Hải lắc lắc đầu, "Tiểu tăng cũng không biết nhiều, chỉ nghe lời đồn thôi. Sự xuất hiện của Tửu Thôn Đồng Tử là vì yêu khí ngưng tụ mà thành. Chỉ cần là yêu quái đã tu luyện thành tinh thì trên người chắc chắn sẽ có yêu khí. Nơi nào vạn yêu tụ hội thì ắt sẽ sinh ra yêu vương. Cũng có nghĩa là Tửu Thôn Đồng Tử là vua của mọi yêu quái. Mà tận sâu trong thũng lũng tuyết của núi Phàm Âm còn có một cái tên khác là "vạn yêu chi thành". Điểm mạnh nhất của Tửu Thôn Đồng Tử là thuật khống chế yêu quái."
Tuệ Hải nói rất mơ hồ, chúng tôi nghe cũng mơ màng, nhưng lòng tôi lại sinh ra cảm giác mong chờ rất khó hiểu, chỉ muốn gặp được thiên quân trong truyền thuyết, cũng chính là yêu quái Tửu Thôn Đồng Tử.
Lúc này đây trông Tử Long cũng rất mong chờ, có thể nhìn ra được, anh ấy cũng muốn gặp Tửu Thôn Đồng Tử này. Thuật điều khiển yêu quái, không biết so với thuật điều khiển xác chết hay đuổi xác của Hoa Hạ thì bên nào hơn bên nào?
Thấy chúng tôi không nói gì, Tuệ Hải nhắc nhở thêm lần nữa: "Thế nên lần này tới núi Phàm Âm, các anh nhất định phải cẩn thận, không thể lỗ mãng, bởi vì các anh không thể nào biết được người bên cạnh là người hay là yêu!"
Tôi vội vàng đáp lại bằng một câu cảm ơn, Tuệ Hải cười cười, "Các anh nghỉ ngơi trước đi, đợi qua giờ Tý, tiểu tăng sẽ dẫn các anh tới núi Phàm Âm."
"Được, làm phiền rồi."
Tuệ Hải bưng chén bát ra khỏi tăng phòng, đợi cậu ấy đi rồi, Đông Tử đột nhiên hỏi, "Anh Cửu, anh thử nói xem, Tuệ Hải có phải yêu quái không? Ban nãy cậu ấy nói đó, phải cẩn thận người bên cạnh mình."
Nghe được câu hỏi ấu trĩ của Đông Tử mà tôi khóc không ra nước mắt, đành mỉm cười bất lực, "Đông Tử, đây là chùa Horyu, Phật pháp vô biên. Cậu nghĩ nếu là yêu quái thì cậu ấy có thể hoạt động tự do ở chùa Horyu được không?"
"Đúng nhỉ, sao tôi lại quên mất điều này!" Đông Tử như chợt bừng tỉnh, cậu ta ngượng ngùng gãi gãi gáy.
Một hồi náo động của Đông Tử qua đi, Tử Long mới nói: "Nếu núi Phàm Âm này đã được gọi là "vạn yêu chi thành", chắc chắn có không ít yêu quái. Tuệ Hải nói không sai, chúng ta phải hết sức cẩn trọng, tuyệt đối không thể để lộ sơ hở. Nếu không, rất dễ làm lộ thân phận của ta. Còn một điều nữa..."
Nói đến đây, Tử Long hướng mắt về phía Đông Tử, nghiêm túc dặn dò: "Đông Tử, tốt nhất cậu nên kiềm chế lại, bất kể gặp phải chuyện gì, nhìn thấy thứ gì cũng không được lỗ mãng bồng bột, tất cả nghe theo mệnh lệnh của chúng tôi mà tiến hành. Nếu xảy ra vấn đề gì, chắc chắn tôi sẽ không tha cho cậu."
Nói thẳng ra, bây giờ tôi cảm thấy hơi hối hận vì dẫn theo Đông Tử tới đây. Người này vừa cẩu thả vừa lỗ mãng, tôi rất lo đến lúc đó cậu ta thực sự gây ra phiền phức nào đó. Chúng tôi hành động trong âm thầm, nếu để lộ thân phận, chẳng những không cứu nổi Vương Lỗi và Thạch Minh Thánh Hàm mà có lẽ chúng tôi cũng gặp rắc rối.
Trước đó khi đi tìm thần mộ ở Tần Lĩnh, Đông Tử suýt nữa đã dùng thuốc nổ hại chết chúng tôi. Cứ nghĩ đến chuyện này, tôi lại thấy hối hận vì dẫn theo cậu ta.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Đông Tử, cậu ta vội vàng bịt miệng, thề thốt đảm bảo, "Anh Cửu, anh Cửu, tôi đảm bảo sẽ không gây chuyện, cùng lắm thì tôi không nói chuyện suốt quãng đường, các anh bảo tôi làm gì thì tôi làm nấy."
Tôi và Tử Long mỉm cười bất lực, dù thế nào cũng không thể yên tâm được. A Cẩu nghiến răng nói: "Anh Cửu, các anh đừng lo, tôi sẽ luôn theo sát cậu ấy, tuyệt đối không để cậu ấy gây chuyện đâu."
"Ừ." Tôi gật đầu rồi không nói gì thêm nữa. Trước khi Tuệ Hải quay về, tôi mới nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Tử Long: "Tử Long, quỷ tỉ và cửu đầu sư có ở trên người anh không?"
"Không đâu!" Tử Long lắc đầu, mỉm cười đáp: "Sơ Cửu, em yên tâm đi, anh đã giấu hai món đồ đó đi từ lâu rồi. Ngoài anh ra, không một ai có thể tìm thấy hai thứ đó nữa."
"Như thế thì tốt."
Đợi khoảng vài phút sau Tuệ Hải mới quay về, cầm theo vài bộ kimono cho nam, "Các thí chủ, hãy thay quần áo, tiểu tăng sẽ dẫn các vị tới núi Phàm Âm."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận