Tôi tìm đi tìm lại hai lần trên phố Miếu, vẫn không hề thấy bóng dáng của bất kỳ ai trong số họ! Tôi có cảm giác như thể họ hoàn toàn bốc hơi khỏi phố Miếu vậy.
Tôi cũng hỏi cô quét đường ở cổng phố Miếu, cô ấy cũng nói không hề thấy một nhóm người nào đi ra. Nói như vậy thì chắc chắn họ vẫn đang ở trong phố Miếu.
Cũng có nghĩa là, có khả năng phố Miếu chính là chốn an toàn của Diệp Đường.
Sau khi có dự định này, tôi nghĩ mình nên rời khỏi phố Miếu trước đã, đợi tối mai lại tiếp tục tới phố Miếu nghe ngóng tin tức; dù sao thì dạng người như chúng tôi cũng đã quen với việc ra ngoài hoạt động vào buổi tối, ban ngày rất khó tìm hiểu hành tung.
Nhưng tôi vừa đi ra khỏi phố Miếu đã phát hiện ra có người đi theo mình. Tôi quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người ở trên chiếc xe tang trước đó. Lúc này anh ta đã tháo chiếc mặt nạ âm dương, tuổi tác chắc cũng khoảng ba mươi, mặt vuông chữ điền, để tóc húi cua, mũi khoằm như mũi chim ưng.
Nghe nói người có ngoại hình như thế này rất thâm thúy, có thể coi là mệnh cách khá nham hiểm. Tôi vừa nhìn rõ mặt của anh ta đã cảm thấy người này rất nhiều mưu đồ.
Chỉ e rằng từng cử động của tôi ban nãy ở phố Miếu không thoát nổi tầm mắt của anh ta. Mà những cử động quái dị của tôi chắc chắn sẽ khiến anh ta tin rằng tôi muốn giết người cướp của.
Lúc này tôi cũng đã gỡ mặt nạ âm dương xuống, may mà anh ta không biết tôi. Khi nhìn thấy tôi, anh ta cũng chỉ mỉm cười hờ hững.
Tôi nhíu mày, trừng mắt nhìn anh ta rồi sẵng giọng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn đi theo tôi làm gì? Khuyên anh đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
"Người anh em, đừng hiểu nhầm, tôi không có ác ý! Chỉ hi vọng người anh em có thể dẫn theo tôi, làm một mẻ lớn!" Người này cũng không hề giấu giiếm mà nói thẳng suy nghĩ của mình.
Tôi cười cười, lắc đầu bảo: "Tôi nói cho anh biết, tôi không hứng thú gì với Quỷ Vương! Anh tìm nhầm người rồi, đừng đi theo tôi nữa. Nếu không, anh sẽ hối hận đấy!"
Sau khi lạnh lùng quăng lại câu này, tôi đi luôn mà chẳng hề quay đầu. Tôi mới đi được mấy bước, người kia lại hô ầm lên sau lưng tôi: "Người anh em, tôi là Bách Hiểu Sinh! Tôi sống ở phố Miếu, mở một quán trà. Nếu cần tôi giúp gì, có thể tới quán trà tìm tôi bất cứ lúc nào!"
Tôi biết cái tên Bách Hiểu Sinh này đại diện cho ý nghĩa "mọi việc thông thuận". Tôi cũng ghi nhớ câu nói ban nãy của hắn ta, nếu đến lúc đó tôi thực sự không tìm được Diệp Đường, chưa biết chừng có thể nhờ hắn giúp mình một tay.
Trong lòng Bách Hiểu Sinh chỉ có bốn con Quỷ Vương, dù sao thì con nào cũng có giá trị không nhỏ.
Tôi không hề trả lời hắn ta, rảo bước rời khỏi phố Miếu. Đợi khi tôi đi ra khỏi phố Miếu thì trời đã sáng hẳn rồi. Tôi không đi quá xa mà tìm một nhà trọ gần nhất để ở lại, đợi khi nào trời tối mới tới phố Miếu tiếp tục nghe ngóng tình hình.
Cả đêm không ngủ, tôi buồn ngủ không chịu nổi nên vừa ngã xuống giường là tôi ngủ ngay, đợi khi tỉnh dậy đã là buổi chiều rồi. Bụng đói đến mức kêu ùng ục, tôi rửa mặt rồi xuống tầng tìm đồ ăn.
Sau khi ăn tạm vài thứ để lấp đầy bụng, tôi bèn đi dạo ở mấy con đường xung quanh. Vừa đúng lúc nhìn thấy một cửa hàng bán quần áo trẻ em, tiếc rằng bây giờ đang là mùa xuân, chưa đến mùa mặc váy.
Tất cả quần áo treo trong cửa hàng đều là quần áo mùa xuân thu, chỉ không có váy. Sau đó tôi trao đổi với bà chủ cửa tiệm, cô ấy nói rằng cửa hàng của cô ấy còn khá nhiều hàng tồn từ năm ngoái, nếu tôi cần, cô ấy có thể để lại cho tôi với giá rẻ.
Tôi nói cho bà chủ nghe về chiều cao và vóc dáng của cô bé đó, không mất quá lâu, bà chủ đã lấy ra cho tôi hai bộ váy từ kho hàng ở phía sau.
Tuy rằng trên lớp giấy gói bên ngoài đã bám bụi, nhưng váy bên trong vẫn mới tinh. Tôi sợ sau này không có cơ hội đi chợ quỷ nữa, nên bảo bà chủ lấy thêm hai bộ! Tổng cộng là bốn bộ, sau khi đóng gói xong, tôi quay về nhà trọ.
Ban ngày nên tôi không dám xuất đầu lộ diện ở phố Miếu, sợ bị người của Diệp Đường phát hiện. Bây giờ cô ta đang trong trạng thái giả chết, chắc chắn không biết rằng tôi đã phát hiện ra âm mưu của cô ta.
Nếu để cô ta biết bây giờ tôi đang tìm cô ta, chắc chắn cô ta sẽ trốn đi. Đến lúc đó muốn tìm kiếm cô ta sẽ khó như lên trời.
Lão tổ Diệp gia chỉ là con rối, cô ta mới là nòng cốt thực sự. Nếu giải quyết được cô ta, không những có thể cứu được Lâm Y Y mà còn có thể khống chế lão tổ Diệp gia. Mà khống chế được lão tổ Diệp gia đồng nghĩa với khống chế được thế lực Đạo môn phía Nam.
Chỉ cần khống chế được thế lực Đạo môn phía Nam, tôi có thể dẫn dắt thế lực sau lưng họ ra, một bên là Âm Dương đạo Nhật Bản, bên còn lại đương nhiên là bộ phận Đặc Biệt.
Nếu họ đánh nhau, tôi có thể chơi chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn với họ.
Thế nên Diệp Đường mới là điểm mấu chốt nhất, nhất định không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Một mình tôi ở lại nhà trọ tới chập tối, thấy cũng tới giờ rồi mới đến phố Miếu một lần nữa. Vào buổi tối, phố Miếu vắng hơn nhiều, nhưng cũng vẫn khá náo nhiệt, bởi vì con phố Miếu này tập trung rất nhiều nhà hàng.
Tôi vẫn tới nhà hàng mà hôm qua đã dùng bữa, bởi vì tầng hai của nhà hàng vừa vặn có thể thấy được tình hình của tiệm cầm đồ Âm Dương. Tôi vẫn chọn vị trí cũ, bây giờ vẫn chưa tới giờ Tý, tiệm cầm đồ Âm Dương chưa mở cửa, bên trong thậm chí còn không bật đèn.
Tầng hai vẫn có vài bàn đón khách, nhìn dáng vẻ của họ, chắc hẳn vừa mới tan ca về nhà. Nghe giọng nói của họ không phải là khẩu âm của người bản xứ, chắc hẳn là người từ vùng khác tới làm thuê.
Đám đông ăn cơm, một bà thím trong số đó bỗng dưng gợi chuyện: "Này, mọi người có nghe nói gì không, đợt này khu vực chúng ta xảy ra mấy vụ rất kỳ lạ nhé!"
"Hửm? Có phải vụ ăn trộm nội tạng của trẻ con không?" Một bà thím khác lập tức bắt chuyện.
"Chính nó đó!" Bà thím gật gật đầu, cố gắng đè âm lượng xuống thấp: "Nghe nói ban ngày hôm nay lại có thêm một đứa nữa, thằng bé này chỉ khoảng tám chín tuổi thôi. Đến khi tìm thấy xác thì tim đã bị người ta moi mất rồi! Đây là đứa trẻ thứ năm liên tiếp bị người ta moi mất tim, cái đám chết tiệt đấy, đến cả trẻ con bé như thế mà cũng không tha. Chắc chắn chúng nó sẽ bị sét đánh, không được chết yên thân!"
Nói đến sau cùng, bà thím bừng bừng phẫn nộ mà buột miệng chửi mắng. Tôi thấy tò mò nên cũng vểnh tai lên chăm chú lắng nghe họ bàn tán chuyện này.
"Chứ còn gì nữa! Cái đám khốn nạn chó chết ấy, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Vì mấy đồng tiền mà chuyện gì cũng làm được!"
"Ôi, mấy người nói nhỏ thôi! Ban ngày họ đã đánh tiếng rồi, bảo mọi người không được đồn đại chuyện này ra ngoài. Cảnh sát phong tỏa tin tức là vì sợ gây nên khủng hoảng trong dư luận. Chúng ta phải tin tưởng cảnh sát, chắc họ sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ thôi."
"Nhưng nói ra kể cũng lạ, chỉ riêng có khu vực phố Miếu là không sao! Họ kháo nhau rằng có lẽ hung thủ đang ẩn thân ở khu vực phố Miếu đấy! Mọi người nhớ phải cẩn thận, tuy rằng con cái của chúng ta đang ở quê rồi, nhưng chưa biết chừng, lỡ có một ngày nào đó hung thủ muốn ra tay với đám phụ nữ như chúng ta thì đúng là tạo nghiệt!"
"Đúng vậy, chúng ta mau ăn xong rồi về thôi."
Tôi nghe câu chuyện này như chuyện hóng hớt bên lề thôi, nhưng không ngờ bên cạnh chúng tôi thực sự có loại ác ma này! Nhưng tôi vẫn tin vào cảnh sát, chắc chắn họ sẽ lôi được đám ác ma buôn bán nội tạng người kia ra trước vành móng ngựa.
Đợi khi nhà hàng đuổi khách, tôi mới rời khỏi nơi đó. Lúc này trên phố Miếu khá yên tĩnh, tuy rằng không còn ồn ào náo nhiệt như ban ngày, nhưng lượng người đi lại trên đường vẫn chưa hề giảm sút.
Tận khi gần đến giờ Tý, người qua lại trên đường mới từ từ giảm đi. Tôi không tới tiệm cầm đồ Âm Dương lấy giấy thông hành mà tới thẳng cổng phố Miếu để đợi. Tôi mở thiên nhãn, đợi xe tang xuất hiện.
Đợi khoảng chừng mười lăm phút gì đó, tôi mới thấy có xe tang đang chạy tới. Người sống cũng có thể nhìn thấy chiếc xe tang này, vả lại xe tang mà họ nhìn thấy gần như giống hệt với xe cộ bình thường.
Nhưng thông thường, những người bình thường có thể nhìn thấy xe tang, gần như là dấu hiệu cho thấy thọ nguyên sắp hết.
Chiếc xe tang kia vừa dừng lại, tôi đã nhìn rõ tài xế ở bên trong, chính là người tài xế xe tang mà tôi đã đưa đan dược. Đương nhiên anh ta cũng nhận ra tôi, sau khi nhìn thấy tôi, anh ta lễ phép hỏi: "Người anh em, vẫn muốn tới chợ quỷ à?"
"Ừm!" Tôi gật gật đầu: "Có thể chở tôi một đoạn không?"
"Được chứ!" Vị tài xế xe tang này rất nhiệt tình, tôi vừa lên xe, anh ta đã nói ngay: "Đạo huynh, cảm ơn đan dược của anh! Có được món tiền ấy, cuộc đời sau này của con trai và vợ tôi có chỗ dựa rồi!"
Câu nói của tài xế xe tang khiến tôi sững người, sau đó tôi hỏi chuyện, anh ta mới nói với tôi một bí mật. Tài xế lái xe tang, chỉ cần ký hợp đồng với chợ quỷ thì mãi mãi không thể rời đi được, trừ khi chết.
Bởi vì trước khi trở thành tài xế lái xe tang, những người này hoặc là không còn con đường nào để đi, hoặc là sắp chết. Chợ quỷ tìm tới họ, cho họ thọ nguyên và hi vọng mới, nhưng đồng thời cũng khiến họ phải ở lại, mãi mãi chở người sống đi về giữa hai thế giới âm dương!
Đây là quy tắc của chợ quỷ, đến cả Diêm Vương cũng phải tôn trọng quy tắc của họ.
Tuy rằng quy tắc này khá tàn nhẫn, nhưng đối với họ mà nói, cũng là chuyện có được có mất. Muốn có được thọ nguyên và hi vọng thì phải hi sinh tự do.
Tôi thấy con người anh ta khá tốt nên cho anh ta thêm một viên dương đan nữa, khiến anh ta cảm động đến mức thiếu nước ôm đầu khóc lóc.
Khi tôi đưa váy cho bé gái kia, bé gái mất một hồi lâu cũng không phản ứng được, có lẽ vì không ngờ tôi sẽ giữ lời hứa! Đến khi hiểu ra, cô bé ôm lấy mấy bộ váy mà òa khóc nức nở, còn vui vẻ thơm lên má tôi, cảm giác mát mát lạnh lạnh như chạm vào cục đá vậy.
"Anh trai ngày hôm qua giỏi quá, anh ấy nói lần này nhất định sẽ có người thực hiện nguyện vọng của em, không ngờ là thật, hu hu..." Nói đến phía sau, cô bé kia cảm động bật khóc.
Âm thanh quỷ khóc rất chói tai, người sống nghe vào thấy khó chịu, không cảm nhận được nỗi buồn của chúng, chỉ thấy phiền muộn buồn bực, tâm trí bất an.
Có điều, câu nói của cô bé này đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi hỏi cô bé: "Em gái, em nói có người biết anh sẽ quay lại tìm em?"
"Vâng!" Bé gái đó gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Anh trai kia không chỉ rõ là ai, chỉ nói rằng lần này nhất định có người giúp em thực hiện nguyện vọng! À phải rồi, anh ấy còn đưa cho em một tờ giấy, nhờ em giao cho người giúp em thực hiện nguyện vọng!"
Cô bé nói rồi móc từ trong túi ra một mảnh giấy đưa cho tôi, tôi nhận lấy nó, mở ra rồi lập tức chết sững tại chỗ.
Bởi vì trên mảnh giấy đó có hai chữ nổi bật được viết bằng máu... cứu tôi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận