Chúng tôi đi men theo con đường tới đây để quay lại, chỉ có tôi dẫn theo bốn anh em họ Dương. Chúng tôi đến bến đò Thái Bình trước, sau đó tôi lại đi tới nhà trưởng thôn. Bởi vì tham tài, cầm đồ của người chết nên trưởng thôn đã tự chặt tay mình.
Trước đó lúc rời đi cùng với Hà thiên sư, tôi còn chưa kịp chào hỏi trưởng thôn. Tôi cũng muốn nhìn xem thương thế của hắn thế nào rồi.
Lúc tôi đến gõ cửa, vợ của trưởng thôn ra mở cửa cho chúng tôi. Sau khi nhìn thấy là tôi, mới đầu chị ta còn hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó liền lịch sự mời chúng tôi vào trong: "Tiểu đạo trưởng, mời cậu vào nhà."
Nói xong câu cảm ơn, tôi đi theo chị ta vào nhà. Vừa vào bên trong, tôi liền nhìn thấy trưởng thôn đang nằm trong sân tắm nắng. Chỗ bị đứt còn đang băng bó nhưng gần như đã khỏi hẳn, trông hắn rất phấn chấn.
Nhìn thấy tôi, hắn vội vã đứng lên chào hỏi: "Anh bạn, cậu đến rồi sao, tôi còn đang lo là cậu xảy ra chuyện gì. Hai ngày qua có không ít người đến bến đò Thái Bình, cũng đều đến Bồ Tát Man cả. Tôi sợ bọn họ đến đó vì cậu, có điều thấy cậu không sao thì tôi yên tâm rồi. Trước đó cũng nhờ có cậu nên tôi mới giữ được cái mạng này!"
Lúc nói lời này, trưởng thôn rất cảm khái. Người suýt chết đương nhiên sẽ có thay đổi giống như lột xác.
Tôi cười cười, đáp: "Chỉ cần ông không sao là tốt rồi. Tay mất nhưng ít ra thì vẫn còn mạng."
"Đúng đấy!" Trưởng thôn gật đầu cảm khái, sau đó lập tức bảo vợ mình pha trà cho chúng tôi. Nhìn từ thái độ của trưởng thôn đối với vợ mình, quả thật hắn đã thay đổi rất nhiều.
Thấy vợ hắn vào trong pha trà, tôi mới nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, trưởng thôn, Tú Cầm ra sao rồi?"
Tôi vừa nhắc đến người phụ nữ này, trưởng thôn bèn cười khổ lắc đầu, trả lời: "Anh bạn, cô ấy đã đi tìm chồng mình rồi. Chồng cô ấy đi làm ở bên ngoài, lần này cô ấy cũng dẫn con mình đi, xem ra không có ý định quay về nữa. Haizz..."
Lúc nói đến đây, trưởng thôn thở dài một hơi: "Thật ra sau khi trải qua chuyện lần này, tôi cũng đã nghĩ thông. Trước đó chúng tôi làm vậy quả thật là có lỗi với người thân của mình. Có lẽ con người phải chống lại được sự mê hoặc, chịu được cô đơn. Cũng may anh bạn nhắc tôi đúng lúc, nếu không chúng tôi tiếp tục sai lầm như thế thì chắc chắn sẽ gây ra tổn thương còn lớn hơn! Tôi cũng hy vọng Tú Cầm có thể sống hạnh phúc với chồng cô ấy, dù sao thì thành phố lớn cũng tốt hơn nông thôn nhiều. Tôi thật lòng chúc phúc cô ấy..."
Nghe được cảm ngộ lần này của trưởng thôn, tôi cảm thấy rất vui mừng trong lòng. Con người không sợ phạm sai lầm, nhưng sợ nhất là biết sai mà không chịu hối cải.
Tôi vỗ vai trưởng thôn, nói: "Ông nói đúng lắm, cố gắng quý trọng người thân của ông đi. Ông phải nhớ kỹ, bất kể ông có xảy ra chuyện gì thì người thân cũng mãi mãi ở bên cạnh ông. Đừng phụ lòng, cũng đừng làm tổn thương người thân của ông! Tự lo lấy đi!"
Nói xong, tôi đứng dậy chào tạm biệt. Vốn dĩ trưởng thôn muốn tôi ở lại đây thêm mấy ngày rồi đi, thế nhưng tôi khéo léo từ chối ý tốt của hắn, nói có chuyện quan trọng nên tiếp tục lên đường.
Để rèn luyện bốn anh em họ Dương, tôi không đi xe mà đi bộ. Tôi tính sơ thì thấy từ bến đò Thái Bình đến thôn Ma Câu ít nhất cũng phải một hai ngàn cây số.
Bây giờ tôi không vội đi đến đó, toàn tâm toàn ý muốn rèn luyện bọn họ. Tính thời gian thì chắc có thể chạy đến thôn Ma Câu trước năm sau.
Sau khi rời khỏi bến đò Thái Bình, Dương lão tam lấy bản đồ ra. Chúng tôi liền dựa vào bản đồ để đi về hướng thôn Ma Câu. Có đường thì chúng tôi đi đường, không có đường thì chúng tôi vượt núi băng đèo!
Đi hơn nửa tháng, chúng tôi mới đến khu vực Hồ Bắc. Chỉ cần xuyên qua Hồ Bắc, xuôi xuống hướng nam để đi qua Hồ Nam là có thể vào được thành Kiềm rồi.
Sau khi vào khu vực Hồ Bắc, tôi cố ý tránh khỏi đường lớn, hướng vào rừng sâu núi thẳm. Càng là những nơi thế này thì càng dễ gặp phải ma quỷ hoặc chuyện kỳ dị, như vậy thì có thể cho bốn anh em họ Dương ra tay, để bọn họ tăng kinh nghiệm thực chiến.
Thế nhưng muốn gặp phải chuyện kỳ dị cũng chỉ có thể dựa vào may mắn, dù sao có Âm tào Địa phủ quản lý thì không thể đâu đâu cũng gặp ma quỷ được. Chỉ có những nơi hẻo lánh mới dễ gặp thôi.
Có điều ông trời không chiều lòng người, lúc đi xuyên qua Hồ Bắc, trên đường đi cũng gặp phải khá nhiều ngôi làng hẻo lánh, thế nhưng chúng tôi cũng không thấy có chuyện kỳ dị gì. Chỉ những lúc đi đêm trong núi rừng thì chúng tôi mới gặp không ít cô hồn dã quỷ.
Loại cô hồn dã quỷ này không có ý thức, sợ tiếng vang, cũng sợ người. Nhất là những người như đồ tể giết heo, trên người có huyết khí hoặc dương khí nặng thì bọn chúng đều sợ.
Vốn dĩ bọn chúng không gây nguy hiểm gì nhiều, thế nhưng tôi lo bọn chúng sẽ quấn lấy người ít dương khí nên để bốn anh em họ Dương ra tay xử lý. Lại qua thêm khoảng mười ngày nữa, cuối cùng chúng tôi cũng đến được ranh giới giữa Hồ Bắc và Hồ Nam.
Không ngừng đi nhiều ngày như vậy, bọn họ cũng đã thấm mệt, tôi bèn cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Thời tiết càng lúc càng lạnh. Sau khi Dương lão tam đốt lửa, chúng tôi bèn vây quanh đống lửa ăn uống.
Mấy người chúng tôi không có tiền, đều phải kiếm sống suốt đường đi. Trên mặt ai nấy đều đầy phong sương uể oải, quần áo cũng rách nát vô cùng, giày cũng hư hết mấy đôi.
Dương lão tam vừa nhai bánh mì vừa lấy bản đồ ra nghiên cứu. Xem xét một lúc sau, anh ta mới nói: "Anh Cửu, bây giờ chúng ta đã trở lại khu vực Hồ Nam. Chỉ cần chúng ta vượt qua vùng núi lớn trước mắt thì đã không còn xa thành Kiềm nữa!"
"Ừ." Tôi gật đầu, đáp: "Vùng này có rất nhiều thợ cản thi và các thầy phép. Nếu gặp được nhà trọ tử thi thì chúng ta còn có thể nghỉ ngơi mấy ngày, thay quần áo."
Lúc nói chuyện, tôi nhận lấy tấm bản đồ trong tay Dương lão tam, muốn xem thử gần đây có thị trấn nào không. Tôi quyết định nếu đi đường núi không gặp được quỷ quái thì đi nhà tang lễ hoặc mồ mả trong thị trấn vậy.
Những chỗ này thường có người chết, nói không chừng còn có thể gặp được chuyện ma quái. Tôi vừa nhìn vào thì phát hiện trên bản đồ có ghi dưới chân núi cách đây không xa có một thị trấn nhỏ, vừa hay tôi có thể dẫn bọn họ đến xem thử.
Sau khi xác định xong phương hướng, tôi cho mọi người nghỉ ngơi hai tiếng. Mãi đến giờ tý, tôi mới dẫn bọn họ đến thị trấn nhỏ.
Xung quanh đều là rừng sâu núi thẳm, đừng nói là nhà của người dân, ngay cả bóng của ma cũng chẳng thấy. Đường núi trở nên gập ghềnh khó đi, khắp nơi đều là vách núi cheo leo. Chỉ cần vô ý một chút thôi thì rất dễ rơi xuống.
Tôi đang nhắc bọn họ phải cẩn thận một chút, nào ngờ Dương lão tam đang mở đường ở phía trước đột nhiên phát hiện ra điều gì đó: "Anh Cửu, anh xem ở phía trước cánh rừng hình như có nhà dân!"
Tôi đi lên trước mấy bước, nhìn theo hướng đèn pin của anh ta, vừa hay nhìn thấy phía trước có ánh sáng màu đỏ. Nhìn kỹ lại thì chính là một dàn đèn lồng đỏ phát ra ánh sáng.
Đèn lồng đỏ xếp ngang hai bên, treo rất chỉnh tề, chỗ chính giữa thì treo cao hai cái đèn lồng đỏ. Nhìn từ vị trí của đèn lồng chắc là treo ở dưới mái hiên, cũng chính là trên cửa chính.
Nhìn thấy đèn lồng đỏ trong rừng sâu núi thẳm, nhất là còn vào lúc đêm khuya thế này thì có vẻ rất kỳ lạ và chói mắt.
Lúc tôi còn đang quan sát, Dương lão tam nói: "Anh Cửu, đèn lồng đỏ hoặc là đại hỉ hoặc là đại hung. Nếu không phải làm việc vui thì căn nhà này có phải là nhà người chết không?"
"Không phải!" Tôi khẽ lắc đầu, giải thích cho bọn họ biết: "Đèn lồng đỏ không thể dẫn ma quỷ được, trái lại đèn lồng dẫn ma quỷ là màu trắng. Chúng ta vào trong nơi rừng sâu núi thẳm này lâu như vậy, hoàn toàn không nhìn thấy nhà dân. Căn nhà này đột nhiên xuất hiện trong khu rừng thì chắc là nhà trọ tử thi! Nhà trọ tử thi không mở cửa ban ngày, chỉ mở cửa vào buổi tối. Chuyên mở ra cho người cản thi và các thầy phép đi đêm, vừa hay chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi, thuận tiện tìm hiểu tình hình!"
"Vâng, anh Cửu!"
Lần này đổi sang tôi dẫn đường ở phía trước. Sau khi tiến vào cánh rừng, quả nhiên chúng tôi nhìn thấy một căn nhà gỗ trong đó. Căn nhà gỗ này có hình dáng rất kỳ lạ, là hình vuông. Nhất là nóc nhà không có cong lên, hoàn toàn bằng phẳng, giống như là một tấm ván gỗ đặt trên nóc nhà vậy.
Hơn nữa xung quanh không có cái cửa sổ nào, chỉ treo một loạt đèn lồng đỏ.
Lại nhìn cánh cửa chính được làm bằng gỗ quan tài dày nặng, không có bậc cửa thì chắc là nhà trọ tử thi rồi. Lúc chúng tôi đi qua đó cũng không nghe thấy tiếng chó sủa. Từ tất cả những điều này thì có thể khẳng định đây là nhà trọ tử thi.
Thế nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là cửa lớn của căn nhà gỗ này lại đóng. Lẽ ra nhà trọ tử thi tuyệt đối sẽ không đóng cửa. Trừ phi là không có người làm việc, thế nhưng bên trong chắc chắn có người vì ngoài cửa có treo đèn lồng đỏ!
Tôi hơi nghi hoặc trong lòng, đi đến trước cửa lớn rồi dừng bước, khách sáo hô lên: "Đường xá xa xôi, đường đêm khó đi. Không biết chủ nhà có thể cho chúng tôi vào nhà nghỉ chân một chút được không!"
Tôi vừa hô lên như vậy, khoảng mấy giây sau, bên trong có người đáp lại: "Anh bạn đi sai chỗ rồi, nơi đây không phải nhà trọ tử thi, thứ lỗi cho tôi không tiếp được! Xin anh hãy nhanh chóng rời đi, tránh cho đêm dài lắm mộng!"
Vừa nghe thấy lời này, tôi cảm thấy không đúng lắm, định tiếp tục mở lời thăm dò. Thế nhưng Dương lão tam bỗng nhiên kéo tôi, đồng thời chỉ tay vào một cái cây nghiêng nghiêng bên cạnh.
Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ, Dương lão tam lập tức dùng đèn pin chiếu vào. Lúc này tôi nhìn thấy một lá cờ bị gió đêm thổi phất phới, trên đó viết bảy chữ đỏ tươi rất bắt mắt: Tiệm quan tài Tam Thập Lý!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận