Tôi và Tử Long vừa nghe thấy âm thanh hùng hồn này thì giật mình, tinh thần chao đảo, bất giác ngẩng đầu lên nhìn. Khéo sao chúng tôi đã nhìn thẳng vào bức tượng điêu khắc của Địa Tạng Vương Bồ Tát. Đồng thời ngay khoảnh khắc đó, cả hai chúng tôi đã cảm nhận được Phật pháp nồng nàn tựa gió xuân tháng ba nhẹ nhàng phả vào mặt, sự hoảng hốt, sợ hãi trong lòng bỗng chốc cũng dịu xuống.
"Đức Phật mở mắt!" Khi chúng tôi đang cung kính nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát thì Tử Long đột ngột hoảng sợ kêu lên rồi chắp hai tay bái Phật. Còn tôi thì vừa nghe tiếng kêu hoảng sợ của anh ấy thì lập tức nhìn vào mắt của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Giờ thì tôi mới chú ý thấy, bức tượng điêu khắc Địa Tạng Vương Bồ Tát này không biết đã mở mắt từ khi nào! Đôi mắt Phật ấy trông thật hiền từ, Phật quang phổ chiếu, ấm áp như thể Phật pháp đang bao phủ lấy thân mình.
Tôi cũng vội vã chắp hai tay, khẽ gật đầu và lên tiếng chào hỏi bằng lễ nghi của Đạo gia: "Vô Lượng Thiên Tôn, bái kiến Địa Tạng Vương Bồ Tát!"
"A di đà Phật, đạo trưởng không cần đa lễ!" Địa Tạng Vương Bồ Tát cười hào sảng rồi nói: "Ta biết sắp tới sẽ có người đến Mười tám tầng địa ngục, nhưng không biết sẽ là người của Đạo gia! Có điều, hai vị hãy nghe bần tăng khuyên một câu, Mười tám tầng địa ngục không dễ đi, xin quay về đi!"
"Thưa Bồ Tát, chúng tôi không thể quay về!" Tử Long không hề tỏ ra bất kính, nói ra lí do của mình: "Lần này chúng tôi đến là vì muốn cứu người!"
"Ồ?" Địa Tạng Vương Bồ Tát vô cùng kinh ngạc, tiếp đó bấm ngón tay tính thử, mấy giây sau thì chau mày nói: "Người mà các người muốn cứu chính là người bị giam cầm ở Địa ngục Cửu U! Trên người hắn có khí hung của hắc long, hắn ỷ vào tu vi đạo hành của mình để mạnh mẽ chiếm đoạt long hồn của hắc long. Rồng sinh chín con chuyên trị ác long, vì thế hắn mới bị đưa đến Địa ngục Cửu U!"
Địa Tạng Vương Bồ Tát quả nhiên thần thông quảng đại, vừa bấm tay là tính ra đầu đuôi ngọn nguồn. Nhưng tôi cũng không ngờ rằng Vương Lỗi đã chiếm đoạt long hồn của con hắc long kia!
"Đúng vậy!" Tử Long gật đầu nói: "Lần này chúng tôi đến là vì muốn dẫn anh ấy đi. Anh ấy là người chính nghĩa, hành thiện trừ gian, không nên bị nhốt ở Địa ngục Cửu U!"
"Phật pháp vô biên, Đạo pháp trường tồn! Tinh túy của Phật và Đạo vốn là một thể, đều vì cứu giúp chúng sinh. Các người cứu hắn về tình về lý đều có thể tha thứ!" Địa Tạng Vương Bồ Tát gật đầu ngợi khen, nhưng sau đó nói tiếp: "Song Địa ngục Cửu U chính là tận cùng của Cửu Trọng Địa và cũng là nơi sâu nhất của Địa phủ. Các người muốn đi vào Địa ngục Cửu U thì phải đi qua Mười tám tầng địa ngục. Các người đang trong trạng thái linh hồn, muốn đi qua Mười tám tầng địa ngục thì phải trải qua các hình phạt trong đó, chỉ sơ sẩy là hồn phi phách tán. Các người đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"
Chúng tôi cùng gật đầu mà chẳng mảy may do dự, sau đó đồng thanh nói: "Thưa Bồ Tát, có câu "ta không vào Địa ngục thì ai vào Địa ngục", cứu khổ cứu nạn cứu người đồng thời cũng là độ mình, và đây cũng là tâm nguyện của người tu đạo như chúng tôi. Cầu mong Bồ Tát có thể cho mở cửa thông đến Mười tám tầng địa ngục, để chúng tôi được đi vào Mười tám tầng địa ngục cứu người thoát khỏi bể khổ!"
"Thôi, thôi!" Địa Tạng Vương Bồ Tát thấy chúng tôi cố chấp muốn đi vào Mười tám tầng địa ngục, cũng không tiếp tục khuyên chúng tôi nữa, ngài chỉ nói thêm rằng: "Địa ngục không giam người sống, trăm ngàn năm nay hắn chính là người sống duy nhất bị nhốt ở Địa ngục Cửu U. Và trăm ngàn năm nay, các ngươi cũng là những kẻ duy nhất muốn xông vào Mười tám tầng địa ngục. Mọi chuyện trên thế gian đều có nhân có quả, mọi chuyện trên đời tự có số mệnh. Ba người các ngươi có vận mệnh rất kỳ lạ, bần tăng không nhìn thấu được. Bần tăng sẽ cho các người đi vào cứu người, song nhất thiết phải nhớ, đừng mở huyết trì trong Địa ngục Cửu U, bằng không hậu hoạn vô cùng!"
Chúng tôi nghe thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát đồng ý cho chúng tôi đi vào, cả hai gật đầu lia lịa, đồng thời lên tiếng: "Cung kính nghe lời Bồ Tát dạy bảo!"
Lời chúng tôi nói vừa dứt thì Địa Tạng Vương Bồ Tát vỗ nhẹ vào thần thú Thính Đế đang nằm rạp bên cạnh. Thần thú Thính Đế ngọ nguậy đầu, lười biếng đứng dậy, gầm to một tiếng vào trời không mờ mịt.
Tiếng gầm này kinh động trời xanh, khiến tinh thần chúng tôi bị chấn động chao đảo. Tiếp đó, chúng tôi nhìn thấy cánh cửa của Mười tám tầng địa ngục từ từ xuất hiện thay đổi, chữ "Vạn" phía trên cánh cửa dần tỏa ra Phật quang.
Phật quang lóe lên, ngay sau đó là tiếng ầm ầm, cánh cửa của Mười tám tầng địa ngục dần mở ra.
Tôi và Tử Long đều hưng phấn vô cùng, không quên bái tạ Bồ Tát rồi nhanh chóng đi vào. Sau khi bước vào, chúng tôi mới phát hiện, bên trong chính là một cung điện khổng lồ.
Khắp nơi trong cung điện này đều mang đậm nét văn hóa của nhà Phật. Trên tường là những bức tượng điêu khắc hình Bồ Tát, vô số Bồ Tát xếp thành hàng. Trong cung điện còn có không ít trụ đá, các bức họa điêu khắc trên trụ đá đều là kinh văn cùng với tượng vẽ của nhà Phật.
Tôi nhìn một lát rồi nói: "Tử Long, anh đoán đúng rồi. Mười tám tầng địa ngục ở bên dưới nữa, nơi đây chỉ là cung điện của nhà Phật dùng để trấn áp mà thôi!"
"Ừ." Tử Long gật đầu, tìm một hồi thì nhìn thấy phía dưới bức tượng Bồ Tát ở trung tâm, xuất hiện một cầu thang đá đi xuống. Tử Long quan sát một lúc rồi nói: "Sơ Cửu, chỗ này chắc hẳn mới là cửa vào Mười tám tầng địa ngục thật sự!"
Hai người chúng tôi đi tới chỗ đó, nhìn lối cầu thang dẫn xuống phía dưới đen thùi lùi. Gió lạnh từ bên trong thổi lên, chúng tôi đứng ngay lối vào, dù chỉ là linh hồn mà cũng thấy lạnh đến run cầm cập.
Tức thì, sắc mặt của Tử Long trở nên khó coi, anh ấy nói: "Oán khí quá nặng nề! E là cũng chỉ có Địa Tạng Vương Bồ Tát mới có thể trấn áp được nơi này. Nếu đổi lại là người khác, hoàn toàn không thể nào trấn áp nổi."
Mười tám tầng địa ngục là nơi nhốt ác quỷ có tội ác tày trời. Nếu như để chúng sổng ra thì chẳng những dương gian mà kể cả âm giới cũng sẽ đại loạn. Chỉ có Địa Tạng Vương Bồ Tát mỗi ngày ở phía trên niệm Phật kinh siêu độ cho chúng mới có thể trấn áp được oán khí của chúng.
Tôi không dám tưởng tượng rốt cuộc bên trong sẽ khủng bố đến mức nào. Tôi nhìn Tử Long: "Tử Long, anh đã chuẩn bị xong chưa?"
Tử Long gật đầu dứt khoát, nói: "Chuẩn bị xong rồi, anh mở đường!"
Tiếng nói vừa dứt, Tử Long đã đi xuống trước. Tôi đi sau anh ấy theo thói quen, vừa đi xuống thì một cơn gió lạnh lẽo đã ập vào mặt, càng thổi lại càng mãnh liệt, suýt nữa thổi tan tác cả linh hồn của chúng tôi.
Chúng tôi không dám lơ là, vội vàng lấy pháp khí ra chắn trước người để tự vệ, cũng nhờ thế nên chúng tôi mới có thể tiếp tục đi xuống dưới.
Cầu thang đá này không dài, đi thẳng xuống dưới. Sau khi tôi vừa bước qua bậc thang cuối cùng, không nhịn được quay đầu nhìn lại phía sau mình, nào ngờ cầu thang đá đã đột nhiên biến mất.
Phía trên đầu chúng tôi hoàn toàn không có phần nóc, mà giống như một bầu trời hắc ám. Vừa nhìn thấy màn này tôi mới hiểu ra, Mười tám tầng địa ngục không có kiến trúc thật thể chân chính, mà chỉ là Mười tám tầng không gian do Phật pháp tạo thành mà thôi.
Mỗi tầng địa ngục lại có không gian trời đất riêng.
"Sơ Cửu, em xem này!" Tôi đang suy ngẫm thì Tử Long đột nhiên gọi tôi một tiếng. Tôi lập tức nhìn theo tầm mắt của anh ấy thì thấy một cánh cửa đá đã xuất hiện trước mắt chúng tôi từ lúc nào chẳng hay.
Bên cánh cửa đá còn có hai ác quỷ đang trấn thủ, mà trên đầu cánh cửa có viết bốn chữ to cực bắt mắt, BẠT THIỆT ĐỊA NGỤC! Bạt Thiệt địa ngục (địa ngục Rút Lưỡi) chính là tầng đầu tiên trong Mười tám tầng địa ngục.
Phàm người sống trên thế gian hay đâm thọc, phỉ báng để hại người, miệng mồm lươn lẹo, nói năng giảo biện, nói dối hại người, sau khi chết sẽ bị đày vào địa ngục Rút Lưỡi. Mà theo tôi được biết, những thầy tướng số đoán mệnh sợ nhất là sau khi chết bị đày vào địa ngục Rút Lưỡi này.
Bọn họ lúc còn sống đều dựa vào cái lưỡi dẻo quẹo của mình để kiếm sống, đặc biệt là những kẻ mang ý đồ xấu nói có thành không, lật ngược đỏ đen, hại người để làm lợi cho mình, sau khi chết cũng sẽ bị rút lưỡi.
"Cẩn thận đấy!" Tử Long nhắc nhở tôi một tiếng, sau đó đi về phía cửa đá. Chúng tôi vừa bước tới thì bị ác quỷ giữ cửa ngăn lại. Con ác quỷ này không phải quỷ sai, mà là ác quỷ bị đày vào địa ngục Rút Lưỡi. Do bọn nó ở địa ngục Rút Lưỡi cải tạo tốt nên mới cho bọn nó trông coi cửa vào.
Chúng tôi vội vàng nói rõ thân phận của mình, đồng thời thông báo là Diêm vương và Địa Tạng Vương Bồ Tát đã cho chúng tôi đi vào, lúc này bọn nó mới thả cho chúng tôi đi.
Vừa bước vào địa ngục Rút Lưỡi, tôi giật mình hoảng hốt vì cảnh tượng hiện ra trước mắt. Địa ngục Rút Lưỡi này chỉ là một không gian hình tròn, bên trong chướng khí mịt mù, khắp nơi toàn là tiếng ác quỷ kêu gào thảm thiết.
Tôi cũng không biết ở đây nhốt bao nhiêu ác quỷ. Có một bộ phận nhỏ ác quỷ đang bị hành hình ở trung tâm, còn phần lớn các ác quỷ còn lại thì đang được niệm kinh Phật siêu độ. Mà lối ra của tầng địa ngục này khéo sao ở ngay đối diện. Chúng tôi muốn đi vào tầng địa ngục thứ hai thì phải đi qua tầng địa ngục Rút Lưỡi.
Tử Long vẫn đi trước dẫn đường. Chúng tôi cất pháp khí vào vì lo sợ sẽ bại lộ thân phận, quyết định âm thầm trà trộn vào đó rồi đi qua. Chúng tôi cúi đầu bước đi, tiếng kêu thảm thiết và tiếng niệm kinh nối tiếp vang lên không dứt, tôi nghe mà thấy bức bối vô cùng.
Nếu như sau khi chết phải sống ở nơi âm u, không thấy ánh mặt trời như thế này thì đúng là một sự hành hạ. Cho nên sống trên đời phải làm nhiều việc thiện, tích nhiều âm đức, để sau khi chết mới có thể tránh phải chịu những hình phạt tàn khốc thế này.
Ác quỷ ở trong đây rất nhiều, chúng tôi đi thẳng qua trung tâm, hoàn toàn không có ai phát hiện ra chúng tôi. Nhưng lúc tới gần chỗ bệ hành hình, đùng lúc một đám ác quỷ đang hành hình linh hồn vừa mới bị đày vào.
Tôi và Tử Long nhìn thấy thủ đoạn hành hình, khiếp sợ hít một hơi lạnh, hai chân run như cầy sấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận