Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 592: Trấn cổ ma quái

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Sự xuất hiện của Lâm sư huynh khiến tôi rất bất ngờ. Hẳn là không phải do ông ta chủ động muốn đến, có lẽ là do lão tổ Diệp gia bảo ông ta đến bảo vệ những đệ tử Thiên Tự môn này.
Thế nhưng có một điều rất lạ, những đệ tử Thiên Tự môn kia có vẻ không nghe theo sự sắp xếp của Lâm sư huynh đó lắm thì phải, vừa mới nhìn thấy xe buýt là cả đám đã túm năm tụm ba leo lên xe, đội ngũ đến là loạn.
Vẻ mặt Lâm sư huynh cũng không có gì thay đổi, nhẫn nại chờ tất cả đệ tử Thiên Tự môn lên xe xong mới đi về phía tôi.
Thấy ông ta đi về phía mình, tôi bất giác căng thẳng hẳn lên. Không ngờ ông ta lại lên cùng xe với tôi!
Chiếc xe buýt này của chúng tôi là chiếc đậu ở sau cùng, những đệ tử lười biếng kia đều chọn xe buýt ở gần. Trên chiếc xe này chỉ có tôi, Lâm sư huynh và tám, chín đệ tử Thiên Tự môn.
Tôi ngồi ở vị trí sau cùng, cố gắng không để lộ đầu ra. Lâm sư huynh ngồi ở phía trước tiên, sau khi nói vài câu thì xe buýt bắt đầu lăn bánh.
Mục tiêu lần này của chúng tôi là Hồ Bắc, đường xá cũng không gần, phải đi mất ít nhất là một ngày. Mà bây giờ đang là đêm khuya, vừa lên xe xong, tất cả mọi người đều bắt đầu nghỉ ngơi vào giấc.
Ban đầu tôi không dám ngủ, lúc nào cũng cảnh giác tất cả động tĩnh xung quanh. Hơn nữa lúc trước tôi đã ngủ khá lâu ở chỗ Diệp Thiếu Khanh, nên giờ không thấy buồn ngủ lắm.
Nhưng cảm giác như này thật sự rất khó chịu, thần kinh lúc nào cũng ở trong trạng thái căng ra như dây đàn. Vất vả mãi cho đến khi trời sáng, xe buýt mới dừng lại ở trạm nghỉ.
Lâm sư huynh cho họ thời gian hai mươi phút cả ăn uống và đi vệ sinh. Tôi không dám xuống xe, bởi vì chỉ cần xuống xe một cái là kiểu gì bọn họ cũng nhận ra tôi ngay.
Cũng may phía sau xe trống rỗng, không có ai nhận ra phía sau còn có một người đang nấp ở đó. Khoảng chừng hai mươi phút sau, Lâm sư huynh là người trở lại đầu tiên, sau đó mới đến đám đệ tử lười biếng của Thiên Tự môn.
Sau khi kiểm kê lại nhân số, xác định tất cả mọi người đều đã lên xe, bấy giờ Lâm sư huynh mới cho đoàn xe xuất phát. Giờ trời đã hửng sáng, bọn họ cũng không buồn ngủ lắm, nên bắt đầu buôn chuyện trên xe.
"Cũng không biết lão tổ nghĩ như nào, chúng ta là đệ tử Thiên Tự môn, thế mà lại để người của Địa Tự môn đến phụ trách chúng ta! Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, những đệ tử mới nhập môn kia sẽ nhìn chúng ta như thế nào chứ?" Một người trong số đám đệ tử bắt đầu làm khó dễ Lâm sư huynh.
"Đúng vậy! Tốt xấu gì thì Đạo môn hiện giờ cũng được chia theo Thiên Địa Huyền Hoàng, đệ tử Thiên Tự môn chúng ta mới là trụ cột của Đạo giáo! Địa Tự môn còn chưa đủ đẳng cấp để so sánh đâu!" Một đệ tử khác hùa theo.
Những đệ tử này rất lạ mặt, hình như trước giờ tôi chưa từng được gặp. Theo như lời Điền Kê kể thì có lẽ họ chính là môn sinh của những lão đạo sĩ kia.
Thoạt trông có vẻ chưa từng trải qua sóng to gió lớn bao giờ.
Thậm chí còn có người đã đứng lên hô: "Lâm sư huynh, nghe nói anh từng dẫn dắt hơn ba trăm sư huynh đệ của Địa Tự môn, đánh bại Lý Sơ Cửu, chuyện đó là thật à? Cả chuyện anh dám cãi lại mệnh lệnh của lão tổ ngay lúc đó nữa?"
"Lâm sư huynh quả nhiên lợi hại ghê, dám vi phạm mệnh lệnh của lão tổ cơ đấy. Nếu như sau này đệ tử Địa Tự môn nhiều lên thì e là cũng muốn cướp luôn vị trí lãnh đạo của lão tổ luôn ấy chứ nhỉ?"
Bọn họ càng nói càng quá đáng, đến cuối cùng còn ngang nhiên giễu cợt.
Tâm tính Lâm sư huynh rất tốt, không hề tỏ ra tức giận, thậm chí còn mỉm cười nói: "Từ ngày tôi bước chân vào Đạo môn thì sống là người Đạo môn, chết là ma của Đạo môn, chắc chắn sẽ không phản bội Đạo môn, càng không làm trái lại mệnh lệnh của lão tổ!"
"Ô kìa!" Đám người này không có ý định tha cho Lâm sư huynh, vẫn còn nói kháy: "Nghe nói đạo hạnh của Lâm sư huynh còn vượt qua cả lão tổ, không biết lão tổ đã biết chuyện này chưa nhỉ?"
Tên đệ tử này nói chuyện mang theo ý uy hiếp, nhưng Lâm sư huynh vẫn không hoảng loạn, vẫn cứ cười khẽ như gió thoảng mây bay: "Tôi gia nhập Đạo môn, đương nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của lão tổ, tuyệt đối không dám có ý đồ không an phận. Mọi người có thời gian ngồi suy đoán lung tung những chuyện này, chi bằng ngẫm nghĩ chuyện về sau! Các cậu còn chưa từng đi ra ngoài thám hiểm, cứ suy nghĩ xem về sau nên sống sót như nào đi!"
Lâm sư huynh nói xong thì nhắm hai mắt lại không nói gì nữa, nhưng câu nói đó của ông ta khiến những đệ tử này phật ý. Tuy vậy, cho dù bọn họ có gây chuyện như thế nào thì Lâm sư huynh vẫn một mực nhắm mắt, không nói một câu.
Đám người kia quậy một hồi xong thì cũng thấy chán nên dần yên tĩnh lại. Buổi trưa cả đoàn không nghỉ ngơi, chỉ ăn tạm chút gì đó rồi lại tiếp tục lên đường.
Đến buổi tối, chúng tôi đã tiến vào địa phận tỉnh Hồ Bắc. Xe buýt vừa mới xuống khỏi đường cao tốc đã có người đứng chờ chúng tôi. Nhìn phong cách ăn mặc của họ có lẽ là đệ tử Đại Thần môn của vùng Đông Bắc, ngoài ra còn có thêm một vài đệ tử của các môn phái khác.
Nghe khẩu âm của họ, có lẽ là người bản địa. Lâm sư huynh bảo đám đệ tử đừng xuống xe vội, còn ông ta thì đi xuống, nói chuyện với người của Đại Thần môn một lát rồi mới quay trở lại xe.
Sau khi bảo tài xế đóng cửa xe lại, Lâm sư huynh bắt đầu cất giọng: "Các vị sư huynh đệ, Đại Thần môn của Đông Bắc, còn có cả các môn phái khác của phương Bắc, trong lúc họ đối phó phái Luyện Đan đã gặp phải một số chuyện. Bên họ đã chết không ít người, nên muốn nhờ chúng ta hỗ trợ đánh trận đầu! Mọi người đều là môn sinh thiên tài của Thiên Tự môn, hẳn là không có vấn đề gì chứ?"
"Tất nhiên là không thành vấn đề, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại còn phải sợ một phái Luyện Đan cỏn con hay sao? Lão tổ cho chúng ta đi lần này chính là muốn chúng ta mang công trạng về cho Thiên Tự môn! Không nói nhiều nữa, chúng ta mau đi thôi! Tốt nhất là giải quyết được phái Luyện Đan trước khi trời sáng, như thế là chúng ta có thể về tranh công với lão tổ sớm hơn!" Một đệ tử đứng dậy, vỗ ngực nói.
Lâm sư huynh nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Được, nếu như các cậu đã đồng ý đánh trận đầu, vậy giờ chúng ta đi theo họ!"
Dứt lời, Lâm sư huynh liền bảo tài xế xuất phát. Xe buýt đi theo xe của Đại Thần môn, chạy loanh quanh bên trong nội thành khoảng nửa giờ rồi mới đi về phía ngoại thành.
Dọc đường đi tôi có suy nghĩ về chuyện phái Luyện Đan, phái Luyện Đan có thể trở thành một trong tam đại môn phái của Đạo môn thì ắt là cũng phải có nền tảng và thực lực, chắc chắn không phải chỉ là một gia tộc Đạo môn tầm thường.
Quan trọng nhất là phái Luyện Đan giỏi luyện đan, trong Đạo môn chắc chắn có không ít cao nhân phải đi cầu cạnh linh đan, nên họ sẽ phải nợ ân tình của phái Luyện Đan. Hơn nữa, chắc chắn phái Luyện Đan không thể nào biến mất được.
Đan dược của họ có thể cứu người, cũng có thể giúp được không ít người, đối với người tu đạo, điều này chỉ có tốt mà không có xấu. Có vài bệnh của người tu đạo mà bệnh viện và kĩ thuật chữa trị hiện giờ vẫn không thể chữa được, chỉ có thể dựa vào linh đan diệu dược của phái Luyện Đan.
Sở dĩ lão tổ Diệp gia muốn diệt trừ phái Luyện Đan có lẽ là bởi vì phái Luyện Đan không chịu quy thuận lão ta. Mà mục đích của lão tổ Diệp gia rất rõ ràng, lão ta sẽ không để phái Luyện Đan biến mất.
Nhưng chắc chắn lão ta sẽ tìm người để thay thế Lý Tiêu Vũ, như vậy thì lão ta mới được coi là khống chế được hoàn toàn Đạo môn hai vùng Nam - Bắc.
Hiện giờ Tử Long đang ở phái Luyện Đan giúp họ trấn thủ, mà thật ra bây giờ tôi rất sợ phải gặp anh ấy. Mà cũng không phải là sợ gặp, tôi chỉ là sợ gặp phải Diệp Chu Tinh. Chắc chắn Diệp Chu Tinh đã kể với Tử Long là tôi đã xảy ra chuyện rồi.
Nhưng nếu như tôi bình an vô sự xuất hiện trước mặt anh ấy, tôi cũng không biết sau này anh ấy và Diệp Chu Tinh sẽ đối xử với nhau như nào nữa.
Bất kể thế nào thì xuất phát điểm ban đầu của Diệp Chu Tinh là tốt thật, vì cô ấy hi vọng Tử Long không bị rơi vào ma đạo. Tôi hiểu điều đó, nên cũng không muốn cô ấy phải khó xử.
Có một số việc Lý Tiêu Vũ biết, ví dụ như chuyện của gia tộc thượng cổ, hay như chuyện trước đây giữa cô ta và bộ phận Đặc Biệt. Chỉ khi biết được rõ nguyên nhân thì mới có thể đối mặt với những chuyện sau này tốt hơn.
Xe buýt lượn quanh vùng ngoại thành gần một tiếng đồng hồ, giờ chúng tôi đã tiến vào khu vực rừng núi hoang vắng. Xung quanh không có bất kỳ nhà dân nào, ngay cả một bóng ma cũng chẳng có.
Lúc tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy hai bên đường đều là từng dãy núi trải dài miên man. Xem ra hướng núi này là dẫn sâu vào trong thung lũng.
Đại bản doanh của phái Luyện Đan vẫn còn là một điều bí ẩn, cho dù có là người Đạo môn thì cũng rất ít người biết đến nó. Những nơi bọn họ biết thì chỉ là những chi nhánh ở bên ngoài của phái Luyện Đan mà thôi.
Thế nhưng tôi không ngờ rằng đại bản doanh của phái Luyện Đan lại nằm ở nơi hẻo lánh hoang vu như thế này.
Tiếp tục đi thêm chừng mười phút nữa thì xe buýt mới dừng lại. Tôi vẫn chưa xuống xe, trông ra bên ngoài thấy có không ít lều bạt, hơn nữa lại còn đèn đuốc sáng choang.
Chừng khoảng một trăm mét ở phía trước họ có một cây cầu đá hình vòm, nối liền với cây cầu đá đó chính là một tòa trấn cổ.
Đúng lúc này, Lâm sư huynh lên tiếng nhắc nhở: "Mọi người, trấn cổ phía trước chính là nơi có vấn đề. Mà đại bản doanh của phái Luyện Đan lại nằm ở ngay sau lưng trấn cổ. Những người đi vào lúc trước đều không thể sống sót trở ra, lát nữa mọi người phải khiêm tốn một chút, đừng có mạnh miệng! Nếu như có tự làm mất mặt thì cũng không có ai nhặt lên cho đâu!"

Bình Luận

0 Thảo luận