Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 214: Vu Giáo bày trận

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Bốn chữ này được người khác dùng bình trà che giấu rất cẩn thận sau khi viết ra. Chữ được viết bằng nước trà, có lẽ mới viết cách đây không lâu, nước trà vẫn chưa khô hoàn toàn.
Có những chỗ rất mờ, chỉ có thể nhìn ra đại khái là viết Tử Long mau đi. Hơn nữa, hình như dòng chữ này chưa viết xong đã bị người khác cắt ngang, phía sau chỉ có một nét bút còn chữ sau đó chưa được viết ra.
Điều đó chứng tỏ người nhắc chúng tôi rời đi có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó bất ngờ, thời gian quá gấp nên mới không kịp viết xong. Nghĩ tới đây, trong đầu tôi lập tức nghĩ tới Y Y. Có khi nào là chữ do cô ấy viết?
Tôi vừa nghĩ tới đây thì Tử Long đột nhiên nhìn tôi, nói:
"Sơ Cửu, chữ này do Diệp Chu Tinh viết. Anh từng nhìn qua nét chữ của cô ta, nhất là nét bút viết tên của anh!"
Tử Long vừa mới nói là chữ do Diệp Chu Tinh để lại thì tôi bắt đầu phân tích:
"Diệp Chu Tinh đi cùng đám Long Dương. Cô ấy và bác Diệp đều chịu sự kiểm soát của Long Dương. Cô ấy có thể để lại chữ kêu chúng ta chạy đi thì chứng tỏ bọn họ không hề bị xoáy nước hút xuống đáy mà đã thoát ra ngoài được. Sau khi thoát ra, bọn họ quay trở lại nhà của thằng bé Hoàng. Mà Y Y và Hoàng Nha Tử đã biến mất, Diệp Chu Tinh thì lẳng lặng để lại chữ, kêu chúng ta đi..."
Tôi vừa nói tới đây thì Mạnh Doanh lập tức tiếp lời, nói:
"Sơ Cửu, ý của cậu là việc mất tích của Y Y không liên quan gì tới Long Dương à?"
"Vâng!"
Tôi gật đầu, nói tiếp:
"Dù không phải nhưng cũng có liên quan rất lớn. Vương Lỗi luôn nhắc nhở chúng ta phải đề phòng người của bộ phận đặc biệt. Bọn họ quá nham hiểm, tâm cơ quá nhiều. Chúng ta chỉ là những quân cờ không được thừa nhận của bọn họ mà thôi. Khi cần chúng ta thì họ có thể để chúng ta sống, khi không cần thì có thể giết chết bất cứ lúc nào! Ầy! Dân đen như chúng ta nói thế nào cũng không thể đánh thắng được kẻ làm quan. Nhưng điều may mắn là, chỉ cần Y Y và thằng bé Hoàng nằm trong tay bọn họ thì Diệp Chu Tinh sẽ bảo vệ hai người họ!"
Tử Long bèn nói:
"Chúng ta mau đi thôi, Diệp Chu Tinh đã nhắc vậy thì có lẽ cô ta biết có điều gì đó nguy hiểm sắp tới. Hơn nữa, vừa nãy đi vào trong làng chài, anh phát hiện ra, ngoài sự vắng lặng thì làng chài còn sạch sẽ một cách đáng sợ!"
"Đợi đã..."
Nào ngờ, Tử Long vừa nói xong, Mạnh Doanh lập tức hô lên:
"Làng chài này trở nên sạch sẽ như vậy có phải là vì cổ không?"
Mạnh Doanh vừa nói tới đây thì tôi cũng lập tức liên tưởng đến cổ. Khi chúng tôi tới trại Cổ Miêu thì nhà cửa ở đó cũng sạch sẽ đến mức lạ thường. Sau đó chúng tôi mới phát hiện ra, chỉ cần nhà của những ai nuôi cổ thì trước sau ngôi nhà đều rất sạch sẽ, đến cả mạng nhện cũng không có.
Tôi nghĩ tới đây cũng cảm thấy có gì đó không ổn:
"Đi thôi, giờ chúng ta đi ngay!"
"Được!"
Trong ba lô của chúng tôi chỉ còn một chiếc đèn pin, trời đã tối hẳn, tôi cầm đèn pin đi trước dẫn đường. Nhà của thằng bé ở cuối làng, phải đi xuyên qua ngôi làng thì chúng tôi mới có thể quay về theo lối cũ.
Làng chài này thật sự quá im lặng, im lặng tới mức, khiến người ta thấy sợ. Cả ngôi làng không hề có bất kỳ động tĩnh gì, đến tiếng gió thổi cũng có thể nghe rõ mồn một.
Những căn nhà ở hai bên đều tối om. Nhà nào cũng đóng chặt cửa, giống như chúng tôi đang đi xuyên qua một ngôi làng ma.
Ánh trăng rất mờ, chúng tôi gần như nhìn không rõ cảnh vật xung quanh.
"Yên lặng quá, tới mức khiến người ta cảm thấy không chân thực!"
Vừa đi được vài bước khỏi căn nhà, Tử Long khẽ thầm thì, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Tôi cũng cảm thấy khó chịu. Bởi vì tôi không cảm nhận được bất kỳ sự sống nào ở trong ngôi làng, chỉ có thể cắm đầu chuẩn bị đi xuyên qua ngôi làng.
Nhưng khi chúng tôi vừa bước chân ra khỏi cổng thì căn nhà đầu tiên bên trái đột ngột xuất hiện ánh sáng, rọi thẳng ra ngoài.
Đó là ánh đèn dầu chứ không phải là đèn điện. Cả làng chài này, ngoài ánh đèn từ chiếc đèn pin trên tay tôi thì căn bản không hề có bất kỳ ánh sáng nào.
Căn nhà này đột nhiên thắp đèn dầu nên ngay lập tức thu hút ánh nhìn của chúng tôi. Tôi vừa dừng lại, có tiếng cót két vang lên từ căn nhà đó.
Có người mở cửa!
Nghe thấy tiếng mở cửa, tôi lập tức soi đèn pin qua. Ánh đèn chiếu tới, chúng tôi nhìn thấy cánh cửa ở trạng thái mở nửa chừng, nhưng lại không có lấy một bóng người nào, rõ ràng không phải người sống đã mở cửa.
Ma mở cửa, đây chính là ngôi nhà của người chết điển hình!
Mạnh Doanh nhìn cánh cửa của ngôi nhà ma, lập tức hô lên kinh ngạc:
"Không đúng, lẽ nào người dân trong làng đã xảy ra chuyện rồi? Đang yên đang lành, chắc chắn không thể có nhà dành cho người chết được!"
Tôi cũng tự nhủ. Sau khi soi một lúc vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai bước ra. Cánh cửa mở một nửa khiến chúng tôi có cảm giác như đang mời chúng tôi vào trong!
Hơn nữa, điều càng kỳ lạ hơn là cả một dãy nhà, chỉ có căn nhà gần chúng tôi nhất là sáng đèn, còn những ngôi nhà khác thì vẫn tối thui, cửa đóng chặt.
"Sơ Cửu, anh Mạnh nói đúng, người trong làng chài này đã xảy ra chuyện rồi! Anh lo rằng..."
Tử Long không nói hết câu, nhưng tôi hiểu ý của anh ấy. Tử Long định nói, người của Vu Giáo đã tới!
Tôi không đi tiếp về phía trước mà dừng hẳn lại, một lúc sau mới nói:
"Ma mở cửa, đó là có ý mời người sống đi vào! Nếu đúng là người của Vu Giáo thì chứng tỏ bọn họ đã bày trận để khiêu chiến với chúng ta. E rằng chúng ta không dễ dàng rời khỏi làng chài này đâu!"
"Thật không ngờ, bọn họ tới nhanh như vậy!"
Mạnh Doanh nói với vẻ mặt nghiêm trọng:
"E rằng họ đã nhìn thấy mấy ngọn núi ở khúc sông dữ bị chìm xuống sông Long Ngâm nên mới phục kích ở trong làng chài, đợi chúng ta quay lại!"
Tôi nghiến răng nói:
"Bọn họ đã bày trận khiêu chiến thì chúng ta đi gặp thôi! Hiện tại chúng ta không chỉ đại diện cho chính mình mà còn đại diện cho Đạo môn Hoa Hạ, càng hơn thế chính là đại diện cho quốc gia. Không thể bỏ chạy, chạy là chúng ta đã thua!"
Tử Long cũng kích động khi tôi nói vậy. Anh ấy rút kiếm Kim Tiền ra, ánh mắt sáng rực nhìn về phía ngôi nhà ma sáng đèn, nói:
"Vì uy phong của Hoa Hạ, quyết không được lùi!"
Tử Long nói xong, bèn nhìn khắp xung quanh, gằn giọng hét lớn:
"Người của Vu Giáo, ta biết là các ngươi đã bày trận quanh đây! Các ngươi nghe cho rõ đây, và cũng nhớ cho rõ tên của ba người bọn ta. Triệu Tử Long, Lý Sơ Cửu, Mạnh Doanh! Ba người bọn ta đại diện cho Đạo sĩ Đạo môn Hoa Hạ. Hôm nay sẽ phá vỡ trận pháp của các ngươi, bước ra khỏi làng chài này. Ta phải để các ngươi biết, pháp thuật trong cả thiên hạ, Đạo thuật mới là hàng đầu, tà không thể thắng chính!"
Sau khi hô lên đầy khí thế, Tử Long cầm thanh kiếm Kim Tiền của mình, đi thằng về phía ngôi nhà đang sáng đèn.
Mạnh Doanh đi theo sau, lấy ra chuông Âm Dương. Tôi phụ trách bọc hậu, một tay cầm đèn pin, một tay cầm thước Trấn Hồn.
Trong lòng chúng tôi đều hiểu, trận chiến này không chỉ đại diện cho chính chúng tôi mà còn đại diện cho quốc gia của mình, đại diện cho Đạo môn Hoa Hạ. Dù có chết thì cũng không được lùi bước.
Hơn nữa trận chiến này còn là để lấy lại danh tiếng cho những tiền bối đã chết trong cuộc đấu pháp năm xưa. Đạo thuật của Hoa Hạ không phải là thứ mà tà thuật Vu Giáo có thể đánh bại.
Khi đi tới cửa, Tử Long cầm kiếm xông vào trước tiên, Mạnh Doanh và tôi cũng vọt theo.
Tôi là người cuối cùng lao vào trong nhà. Cánh cửa phía sau lập tức đóng sầm lại.
Chúng tôi còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt.
Phía dưới bàn thờ để bài vị của ngôi nhà có đặt một chiếc bàn bát tiên hình vuông. Ở giữa chiếc bàn là một chiếc đèn dầu đang thắp.
Hai bên cây đèn dầu, mỗi bên đặt một chiếc bình thủy tinh rất lớn. Bên trong bình thủy tinh đang ngâm thi thể của trẻ sơ sinh.
Đứa trẻ rất nhỏ. Cơ thể cuộn tròn lại, giữ nguyên tư thế như trong bụng mẹ, có lẽ nó còn chưa được sinh ra thì đã bị lấy ra khỏi cơ thể người mẹ rồi.
Chất dịch lỏng bên trong chiếc bình có màu vàng nhớp nhúa. Tôi nhìn là biết ngay, đó là thi du. Đứa trẻ được ngâm trong thi du không hề có dấu hiệu thối rữa. Khóe miệng còn mọc ra một cặp răng nanh rất đáng sợ.
Tôi vừa mới hoàn hồn thì Tử Long đã hét lớn:
"Thuật xiêm la dưỡng quỷ, cút ra đây đi! Thứ ma quỷ cỏn con mà dám múa rìu qua mắt thợ sao?"
Tử Long vừa dứt lời thì tôi lập tức cảm nhận được một luồng âm khí ngút trời ập tới. Ngay sau đó, ngọn đèn dầu đột nhiên bập bùng giống như bị thứ gì đó thổi qua!
Ngọn đèn dầu chẳng gắng gượng được mấy giây, lay lắt một lúc thì tắt ngấm. Chỉ còn chiếc đèn pin trong tay tôi vẫn sáng. Tôi còn chưa soi tới thì đã nghe thấy tiếng rắc vang lên. Kính của đèn pin nứt vỡ tan tành.
Bóng đèn của chiếc đèn pin nhấp nháy vài cái rồi cũng tắt ngóm.
Cả căn phòng lại bị bóng tối nuốt chửng.

Bình Luận

0 Thảo luận