Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 382: Hợp lực chém giết

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Lúc này, Hà thiên sư hoàn toàn giống một con chó chết, nằm trên mặt đất không có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ có thể nghe được tiếng thở hổn hển của hắn. Mà trong mắt bạch hồ mắt xanh nằm úp sấp trên bả vai hắn cũng đã chảy ra giọt máu màu xanh lá, trông vô cùng khủng khiếp.
Tôi vật lộn mãi vẫn không thể đứng lên, cả người đau gần chết. Bác Diệp không đọc kinh văn hàng ma nữa, hai tay bấm quyết thành đạo chỉ, miệng lẩm bẩm gì đó.
Chỉ trong chốc lát, đạo chỉ kia đột nhiên hướng về phía hồn thức của tổ sư gia đang ở giữa không trung. Tiếp đó, tôi cảm giác có một cơn gió mát thổi từ bốn phương tám hướng tới. Hồn thức của tổ sư gia lại từ từ bị thổi tan, hóa thành một cơn gió rồi bay về phía thân thể của bác Diệp!
"Chết tiệt!" Thấy cảnh này, tôi lập tức kêu to một tiếng. Bác Diệp làm vậy là muốn hấp thu hồn thức của tổ sư gia. Trước đó kim thân đã bị tôi dùng phất trần Tam Chung Quan Âm phá, nhưng nếu đợi đến lúc bác Diệp hấp thu hồn thức của tổ sư gia, ông ta sẽ có được thiên phú của tổ sư gia và những chú thuật mạnh đã thất truyền từ lâu.
Chỉ cần cho bác Diệp thêm vài năm, cả Đạo môn còn có ai là đối thủ của ông ta nữa?
Không được, nhất định phải ngăn ông ta lại!
Ý thức được điều này, tôi gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất. Tôi còn chưa đứng vững, Hà thiên sư vốn đang nằm thoi thóp trên mặt đất lại đột nhiên đứng dậy.
Tôi chưa phản ứng kịp, chỉ thấy thân thể của Hà thiên sư chợt rung lên, sau đó bạch hồ mắt xanh trên bả vai hắn tức khắc nhảy đến chỗ bác Diệp.
Lúc bạch hồ mắt xanh rời khỏi thân thể của Hà thiên sư, hình dáng của cô ta cũng hiện ra, đó là một con bạch hồ to lớn. Đừng nói là tôi, ngay cả bác Diệp cũng không kịp phản ứng lại.
Bạch hồ mắt xanh nhảy đến ôm lấy cổ bác Diệp, cắn lên đó một cái, khiến cổ ông ta bị cắn ra một lỗ máu, máu tươi lập tức bắn ra ngoài.
"Khốn kiếp, ta phải giết ngươi!" Lúc này bác Diệp đang khống chế hồn thức của tổ sư gia, không thể bị cắt ngang. Sau khi bị bạch hồ mắt xanh đánh lén, bác Diệp gào lên, cầm lấy đuôi của bạch hồ mắt xanh rồi ném thẳng xuống đất, thuận thế đá bay cô ta.
Thân thể của bạch hồ mắt xanh va mạnh vào vách đá, lăn mấy mét xa mới ngừng lại. Nhưng cô ta đứng lên được thì mắt miệng đều đã chảy máu.
Lúc này bạch hồ mắt xanh trông cực kỳ hung dữ. Chỉ thấy cô ta há miệng, yết hầu có âm thanh phát ra: "Ngươi đừng hòng mang hồn thức của Thuần Phong đi. Ba hồn bảy vía của chàng, một hồn chuyển thế thành Lý Sơ Cửu, hai hồn khác cũng đã tan từ lâu. Đây là hồn thức cuối cùng chàng để lại trong trời đất này, ta muốn chính tai nghe thấy chàng gọi tên ta lần nữa! Cho dù có phải tan thành mây khói, ta cũng cam tâm tình nguyện!"
Lúc bạch hồ mắt xanh nói nhanh những điều này, giọng nói của cô ta đã không còn vẻ lạnh lùng và uy nghiêm của hồ yêu nữa, trái lại càng giống như giọng điệu của một người phụ nữ bị tổn thương.
Người và yêu khác nhau, tôi nghe mà cũng cảm thấy chua xót trong lòng. Tôi đột nhiên nhớ tới câu nói kia, trên đời không có người si tình, nhưng có tình cảm sâu đậm của yêu!
Câu nói ấy thật đúng với con bạch hồ mắt xanh này. Tổ sư gia phụ lòng cô ta, cô ta hận tổ sư gia. Nhưng trước kia tôi không hề biết rằng thật ra hận cũng là một loại yêu. Buông bỏ thật sự là khi đối diện với người xưa chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, không còn rung động gì!
Cô ta làm nhiều điều như vậy thật ra cũng chỉ vì muốn được gặp lại tổ sư gia một lần cuối. So với con người, tình cảm của yêu tinh còn thủy chung, si tình hơn!
Tôi hơi thương xót nhìn bạch hồ mắt xanh. Chỉ thấy cô ta lại lao về phía bác Diệp lần nữa, liều mạng muốn ngăn cản ông ta hấp thu hồn thức cuối cùng của tổ sư gia. Thế nhưng bây giờ cô ta không còn yêu lực, hoàn toàn không thể sử dụng yêu thuật mạnh mẽ được, chỉ còn là một con bạch hồ có linh trí bình thường mà thôi.
Cô ta vừa xông lên liền bị bác Diệp đá bay. Liên tục mấy lần như vậy, lớp lông trắng trên người cô ta cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Cuối cùng ngay cả bước đi của bạch hồ mắt xanh cũng trở nên loạng choạng. Nhưng cô ta hoàn toàn không hề từ bỏ việc ngăn cản bác Diệp. Lúc này bác Diệp đã nổi giận, bạch hồ mắt xanh liên tục ngăn cản ông ta, không để ông ta tập trung hấp thu thần thức của tổ sư gia.
Bác Diệp đi đến cạnh Thước Trấn Hồn, một chân đạp mạnh xuống một đầu của Thước Trấn Hồn. Lúc này Thước Trấn Hồn bị đạp bay lên, bác Diệp thuận thế bắt lấy nó.
Nhìn dáng vẻ này của bác Diệp, tôi biết ông ta muốn giết chết bạch hồ mắt xanh. Chết tiệt, bấy giờ bạch hồ mắt xanh đang xông tới ngăn cản ông ta!
"Bạch hồ mắt xanh, đừng, ông ta sẽ giết cô đấy!" Trước đó tôi còn muốn diệt trừ bạch hồ mắt xanh, nhưng bây giờ tự nhiên tôi lại đồng cảm với cô ta. Sau khi nhìn rõ tình huống lúc này, tôi lập tức hô lên, muốn ngăn cô ta lại.
Thế nhưng lúc này cô ta đã quyết tâm không để bác Diệp có thể hấp thu được hồn thức của tổ sư gia nên hoàn toàn không quan tâm đến lời của tôi. Tôi đành phải nhào về phía bác Diệp trước.
Hai bên đồng thời tấn công bác Diệp là muốn phân tán sự chú ý của ông ta. Thế nhưng tên cáo già này quá xảo quyệt, không thèm quan tâm đến đòn tấn công của bạch hồ mắt xanh, chỉ chăm chăm muốn giết chết tôi.
Bây giờ tôi không có cách nào lui lại cả, chỉ có thể dùng hết sức toàn thân mà vồ tới. Khi thấy một đầu nhọn của Thước Trấn Hồn đâm đến, tôi đành phải dùng tay phải nắm lấy Thước Trấn Hồn.
Một đầu của Thước Trấn Hồn đã được mở ra. Tuy rằng toàn bộ thân kiếm đều là màu đen nhưng lại vô cùng sắc bén. Tôi vừa mới cầm lấy Thước Trấn Hồn thì nó đã cắt rách lòng bàn tay của tôi.
Nhưng cho dù đau đến mức run rẩy, tôi cũng không dám buông tay. Chỉ sợ vừa buông tay thì Thước Trấn Hồn sẽ đâm vào bụng của tôi.
"Lý Sơ Cửu? Hôm nay tôi muốn xem thử còn ai có thể cứu cậu nữa đây?" Bác Diệp gào lên, sức lực trên tay đột nhiên tăng mạnh. Tay tôi sắp không cầm nổi Thước Trấn Hồn nữa rồi, còn cầm nữa thì tay phải của tôi sẽ tàn phế.
Tôi vừa khẽ buông tay ra thì Thước Trấn Hồn đâm rách quần áo của tôi. Nó còn chưa kịp đâm vào sâu thêm thì Hà thiên sư đột nhiên lao đến, tức giận mắng: "Lão già khốn kiếp, tao cắn chết mày!"
Lời còn chưa dứt, Hà thiên sư đã lao tới, cắn vào cổ tay của bác Diệp. Cái cắn này quá mạnh, hắn cắn rách luôn một miếng thịt trên trên mu bàn tay của bác Diệp.
Mà ở một bên khác, bạch hồ mắt xanh đã nhảy lên vai bác Diệp, quấn vào cổ ông ta rồi cắn mạnh lên đó. Lúc này bác Diệp phát ra tiếng kêu thảm như tiếng heo bị làm thịt, vô thức giơ tay che lại vết thương trên cổ mình.
Ngay vào lúc ông ta giơ tay lên, tôi cướp lấy Thước Trấn Hồn, sau đó nhanh chóng chuyển hướng, dùng đầu nhọn đâm vào trong lồng ngực của bác Diệp.
Thước Trấn Hồn vừa đâm vào, bác Diệp đang giãy giụa bỗng dừng lại. Ông ta há hốc mồm, con ngươi không ngừng phóng to, muốn nói gì đó nhưng chẳng thể nói ra được lời nào.
Hai chỗ bị bạch hồ mắt xanh cắn vẫn đang chảy máu. Chỉ trong giây lát đã nhuộm đẫm máu lên người ông ta. Ông ta càng lúc càng yếu, cuối cùng không chịu nổi nữa mà từ từ lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Hầu kết của bác Diệp di chuyển lên trên, ông ta khó khăn nói ra một chữ: "Tôi... Tôi..."
Ông ta vừa thốt ra khỏi miệng thì máu tươi ào ào tuôn ra. Cuối cùng ông ta cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh, thân thể đã ngã thẳng ra sau. Chỉ nghe thấy tiếng rầm vang lên, khiến bụi đất bay mù mịt.
Sau khi thân thể của bác Diệp co giật kịch liệt mấy cái, tay chân của ông ta mềm ra, chết hẳn. Máu tươi vẫn đang chảy ra khỏi người ông ta, thi thể của ông ta đã nằm trong một vũng máu.
Sau khi giải quyết bác Diệp, tôi mệt đến mức ngồi bệt xuống đất. Hà thiên sư còn khoa trương hơn, ngã thẳng vào bên cạnh tôi, thở không ra hơi nữa.
Khoảng chừng mười giây sau, hắn mới từ từ ngồi dậy, lục lọi một lúc trong cái túi vải rồi lấy một bình thuốc kim sang ra. Sau khi đổ thuốc vào vết thương trên tay tôi, hắn lại xé một miếng vải rồi quấn lại.
Hiện tại thần kinh của tôi vẫn nằm trong trạng thái căng chặt, hoàn toàn không dám thả lỏng. Nếu bây giờ tôi thả lỏng thì tất cả các cơn đau sẽ lập tức kéo đến. Đến lúc đó tôi sợ mình sẽ không chịu nổi mà ngất đi.
"Mẹ kiếp, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!" Hà thiên sư bình tĩnh lại, vỗ ngực mình, lầm bầm lầu bầu mắng chửi.
Bây giờ tôi không có thời gian hỏi hắn, vẫn đưa mắt cảnh giác nhìn về phía bạch hồ mắt xanh. Lúc này cô ta cũng đang nằm trên mặt đất, thở thoi thóp, trên người đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Đôi mắt đang nhìn tôi đã trở nên đờ đẫn.
Lúc tôi nhìn chằm chằm vào bạch hồ mắt xanh, cổ họng của cô ta hơi giật giật, âm thanh cũng truyền ra: "Bây giờ ta không thể hóa thành hình người, các ngươi muốn giết ta thì làm ngay đi. Nếu không chờ đến lúc yêu lực của ta khôi phục lại, các ngươi đều không phải là đối thủ của ta đâu!"
Hiện giờ cô ta muốn nói chuyện cũng phải cố hết sức, chúng tôi muốn giết cô ta thì cô ta cũng chẳng thể tránh được. Hà thiên sư híp mắt nhìn tôi, rồi bỗng cười ngượng, nói: "Lúc nãy cô ta mê hoặc tôi, hóa ra là muốn cứu người yêu của mình! Hồ yêu sẽ hại người khác, có điều hình như cô ta sẽ không hại chúng ta. Đạo huynh, hay thôi chúng ta đi đi, trả chỗ này lại cho bọn họ được không?"
Hiếm khi thấy Hà thiên sư có lòng tốt như vậy, tôi cười gật đầu, đáp: "Được, chúng ta trả nơi này lại cho họ. Bạch hồ mắt xanh, hy vọng qua chuyện lần này, ngươi sẽ đi tu luyện đàng hoàng, đừng ra ngoài hại người nữa. Từ xưa tà không thể thắng chính, cho dù chúng ta không biết thì cũng sẽ có cao nhân khác ra tay đối phó ngươi!"
Bạch hồ mắt xanh không nói gì, đôi mắt màu xanh lá kia có vẻ rã rời. Cô ta nghe vậy thì chỉ gật đầu.
Hà thiên sư đỡ tôi dậy. Tôi đến chỗ bác Diệp lấy lại đại ấn Huyền Chân, chuẩn bị rời khỏi sơn động này.
Thế nhưng chúng tôi còn chưa lên thang đá thì đột nhiên có một giọng nói khàn khàn đầy từ tính vang lên: "Lý Sơ Cửu, trải qua trăm cay nghìn đắng, chẳng lẽ cậu định đi luôn như vậy sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận