Tôi có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ được ông thầy đồng trước mặt tôi đây đã chết từ khi gặp phải kẻ mặc áo đen kia.
Ông ta phải làm giao dịch với kẻ áo đen để có thể sống lại, kể chuyện của bác Chung và giao ấn Thiên Sư của phái Phù Lục cho tôi.
Đến giờ tôi vẫn chưa biết được thân phận của kẻ áo đen. Tôi thật sự không nghĩ ra được trên đời lại có tà thuật nào kinh khủng đến mức có thể lấy đi tim của người khác mà vẫn có thể để họ sống được.
Ông thầy đồng làm vậy không phải là vì muốn sống sót mà là vì muốn làm nốt một chuyện cuối cùng. Nhưng như vậy cũng chính là phản bội kẻ mặc áo đen.
Lúc tôi hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện, ông thầy đồng bèn đẩy tôi ra ngoài rồi nói: "Lý Sơ Cửu, cậu không phải đối thủ của hắn đâu, cậu nhất định phải sống sót. Tiệm quan tài Tam Thập Lý này không có cửa sau, chỉ có thể vào mà không có ra. Tôi sẽ liều mạng cản bọn chúng lại cho cậu, cậu nhất định phải sống sót đấy!"
Ông thầy đồng liều mạng lần cuối, khí lực bộc phát ra rất khủng bố, ông ta mạnh bạo đẩy tôi ra ngoài. Tôi còn chưa kịp nói gì đã bị ông ta nửa đẩy nửa kéo ra khỏi tiệm quan tài Tam Thập Lý.
Chúng tôi vừa ra khỏi tiệm đã thấy xung quanh yên ắng đến đáng sợ, ngay cả một ngọn gió cũng không có. Nhưng nhìn những cây đại thụ xung quanh, cành cây vẫn bị gió thổi xào xạc. Ánh trăng chiếu lên cành cây, đổ bóng xuống mặt đất trông như ác quỷ đang giương nanh múa vuốt.
"Hắn đến rồi, ở ngay gần đây thôi!" Ông thầy đồng túm chặt lấy tay tôi bằng bàn tay thô ráp, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Ông ta lẩm bẩm một câu, sau đó vừa kéo tôi đi xuống núi, vừa hô lên: "Tôi phản bội ngài là tôi đáng chết! Nhưng cầu xin ngài cho cậu thanh niên này một con đường sống, cậu ta vô tội. Còn ngài có thể lấy tính mạng tôi bất cứ lúc nào cũng được!"
Tôi hiểu ý ông thầy đồng, đến giờ ông ta vẫn còn cho rằng kẻ mặc áo đen kia chưa biết thân phận của tôi, nên muốn giấu hắn, lén cho tôi một con đường sống. Nhưng ông ta lại không hề hay biết rằng kẻ mặc áo đen kia đã biết thân phận của tôi từ lâu, bắt đầu từ lúc gặp đại tư tế ở trại Cổ Miêu. Tôi đoán kẻ mặc áo đen này vẫn luôn lén lút theo dõi tôi trong bóng tối.
"Chủ nhân cho ông sinh mệnh thứ hai, giúp ông thoát khỏi ràng buộc trên sổ sinh tử, chỉ cần có trái tim người sống kéo dài tính mạng là ông có thể bất tử bất diệt. Đáng tiếc ông lại không biết điều, chọn phản bội lại chủ nhân! Không ai có thể phản bội chủ nhân cả, ông đúng là đang tự tìm đường chết!" Âm thanh như quỷ sai gọi hồn lại vang lên, truyền đến từ bốn phương tám hướng, khiến tôi không tài nào xác định được vị trí của hắn.
Nhưng tôi biết, tên sứ giả câu hồn mà ông thầy đồng nói chắc chắn đang ở gần đây!
Tôi tức giận, thoát khỏi cánh tay của ông thầy đồng, nhanh chóng bước về phía trước vài bước, phẫn nộ nói: "Có giỏi thì cút ra đây, đừng giả thần giả quỷ nữa! Sứ giả câu hồn? Hừ, ngoại trừ quỷ sai của Âm tào Địa phủ, còn ai dám tự xưng mình là sứ giả câu hồn?! Hôm nay Lý Sơ Cửu tôi ở đây, bảo chủ nhân của các người chường mặt ra đi, đừng có trốn mãi nữa!"
Vừa nói chuyện, tôi vừa thả hết toàn bộ ý thức ra ngoài. Dưới tác động của chân khí Huyền Chân, ý thức trải dài liên miên không dứt như nước biển, lấy tôi làm trung tâm rồi tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Những con chim đêm ở trong rừng bị hoảng sợ, còn có cả những con kiến bò tán loạn trên gò đất hoang, tất cả đều nằm trong tầm cảm nhận của tôi. Nhưng tôi vẫn không thể xác định được vị trí của hắn, tiếng lá cây trong rừng xào xạc, lại thành âm thanh che giấu vị trí cho kẻ đó.
Tôi cũng không cảm nhận được hơi thở của hắn, chắc hắn đã giấu đi rồi. Hiện giờ điều mà tôi có thể làm chính là chờ hắn mở miệng nói chuyện. Chỉ cần hắn nói chuyện, dương khí nhất định sẽ tỏa ra.
"Lý Sơ Cửu, mày đừng có mà đắc ý! Chủ nhân muốn mày chết, thì mày tuyệt đối không sống nổi tới canh ba đâu! Hôm nay tao giữ lại mạng của mày, sau này sẽ đến lấy! Còn lão thầy đồng phản bội kia, ông cũng nên lên đường rồi!"
Lúc âm thanh kia xuất hiện lần thứ hai, tôi ngay lập tức khóa chặt vị trí của hắn, là ở ngay trong cánh rừng phía trước mặt. Hơn nữa không chỉ có một người, bởi vì tôi cảm nhận được có hai cái bóng đen đang đứng trên cành cây.
Cảm nhận được vị trí của chúng xong, tôi liền cầm Thước Trấn Hồn theo, vọt về hướng phát ra âm thanh. Nhưng vừa mới chạy được vài bước, cánh rừng phía trước mặt bỗng nổi lên một trận gió lạ.
Trận gió này rất mạnh, trong gió có lẫn thêm lá khô và cỏ héo, thốc mạnh về phía tôi với khí thế nghiêng trời ngả đất. Tôi vội vã khựng lại, đồng thời giơ tay che mắt.
Mà điều kỳ lạ là, sau khi thổi qua người tôi, trận gió lạ kia bỗng thình lình biến mất. Tôi quay đầu lại nhìn, trông thấy trận gió lạ kia dừng lại xung quanh ông thầy đồng, dần dần hình thành thành một bức bình phong, bao phủ lấy ông ta.
"Ông thầy đồng!" Tôi hốt hoảng hô lên, mặc kệ hai tên sứ giả câu hồn kia, vội vàng vận chưởng bằng tay trái, chân khí Huyền Chân lập tức trào ra từ huyệt Bách Hội, rồi ngưng tụ lại trong lòng bàn tay.
Tôi chạy về phía ông thầy đồng một đoạn rồi tung chưởng, từng luồng khí tức mãnh liệt bắn về phía bình phong xung quanh ông thầy đồng như giao long xuất hải.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bình phong ngưng tụ từ lá cây và cỏ héo đã bị tôi đánh vỡ. Mà trận gió lạ cũng biến mất tăm, vô số lá cây và cỏ héo chậm rãi rơi xuống đất, quây thành một vòng tròn quanh ông thầy đồng.
Thời gian chỉ mới trôi qua chưa đến một phút, nhưng tôi đã trông thấy mặt ông thầy đồng bắt đầu khô quắt lại. Ông thầy đồng đã cao tuổi, nhưng bởi vì thời trẻ ông ta thường xuyên tập luyện, nên thân thể rắn chắc hơn so với người thường. Nên cho dù tuổi tác đã cao, cũng không đến nỗi da bọc xương mà vẫn còn có chút máu thịt.
Nhưng bây giờ lớp thịt kia giống như bị bốc hơi vậy, khuôn mặt già nua bỗng chốc khô quắt lại, chỉ trong chớp mắt mà đã như vỏ thân cây. Đặc biệt là đôi mắt kia, vốn là hõm sâu vào, nhưng bởi vì da dẻ khô héo, nên từ từ lồi ra, như thể có thể rớt ra khỏi hõm mắt bất cứ lúc nào.
Ông thầy đồng giờ có vẻ rất đau đớn, nhưng ông ta cố cắn chặt răng, không hề kêu đau lấy một tiếng. Tôi còn chưa kịp định thần lại, máu thịt và lượng nước trong cơ thể ông thầy đồng đã chẳng còn nữa, cứ thế mà biến thành một cái xác khô.
Lúc xác ông ta đổ xuống, tôi nghe thấy ông ta chật vật hô lên với tôi ba chữ: "Phải... sống... tiếp..."
Thi thể ông thầy đồng đổ rầm ra đất, khiến bụi đất và cỏ khô trên mặt đất đều bay lên.
"Ông thầy đồng!" Tôi hốt hoảng kêu lên, nhanh chóng vọt tới. Nhưng đã muộn rồi, ông ta đã không còn sức sống, thần sắc trong tròng mắt lồi ra cũng dần dần nhòe đi.
Cho dù Đại La thần tiên có đến cũng chẳng thể cứu được ông ta nữa.
"Đây chính là cái giá phải trả vì đã phản bội chủ nhân chúng ta! Chủ nhân muốn mày chết canh ba, chắc chắn sẽ không để mày sống đến canh năm!" Lúc tôi sắp nổi điên thì âm thanh của sứ giả câu hồn lại vang lên. Hơn nữa ngữ điệu còn mang theo vẻ trào phúng, đắc ý và ngông cuồng.
Tôi vẫn chưa thu hồi lại ý thức nên vẫn có thể cảm nhận được hai tên sứ giả câu hồn này đang đứng ở trên cành cây.
"Mẹ kiếp, hôm nay tao sẽ giết chết hai con chó chúng mày!" Tôi gào lên như một con báo đang tức giận, nhấc theo Thước Trấn Hồn vọt thẳng vào trong rừng.
Tốc độ của tôi triển khai đến cực hạn, đến khi tôi vọt đến dưới tàng cây mà chúng đang đứng, chúng mới phản ứng lại. Tôi ngưng tụ chân khí Huyền Chân trong tay, chuẩn bị dùng Thước Trấn Hồn giết chúng từ xa bất cứ lúc nào.
"Lý Sơ Cửu, bây giờ bọn tao không giết mày! Đến lúc đó, bọn tao sẽ đích thân tới lấy mạng chó của mày! Nhớ rõ tên của bọn tao đấy, tao tên Câu Hồn, còn hắn tên Đoạt Phách! Câu Hồn Đoạt Phách, mày cũng có thể gọi bọn tao là sứ giả câu hồn!" Hai tên sứ giả câu hồn này chẳng hề có ý kiêng kỵ mà cứ đứng từ trên cao nhìn xuống tôi, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghênh ngang đắc ý vì tôi không làm gì được chúng.
Tôi nheo mắt nhìn bóng dáng của hai tên đó, chúng đều mặc quần áo đen kín mít, khiến tôi không thể nhìn thấy rõ mặt. Trong tay chúng còn cầm thêm một cây lưỡi hái sắc bén.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được, trên người chúng tỏa ra một luồng hơi thở kì quái. Không hiểu sao hơi thở ấy lại khiến tôi cảm thấy hơi ngột ngạt.
Tôi thừa cơ buông lỏng Thước Trấn Hồn, chỉ tay về phía chúng, Thước Trấn Hồn vèo một cái đã đâm lên. Tôi ra tay trong lúc bọn chúng đang lơ là cảnh giác, và tôi tự tin mình có thể đánh bị thương một người trong số chúng.
Chúng cũng không phản ứng lại, Thước Trấn Hồn lúc đó cũng đã đâm xuyên qua thân thể của một người.
"Mày không giết được bọn tao đâu, chỉ có chủ nhân mới có thể quyết định chuyện sống chết của bọn tao! Bởi vì bọn tao không phải người, không phải quỷ cũng chẳng phải yêu quái, ha ha ha! Lý Sơ Cửu, cứ chờ đó, hai anh em chúng tao sẽ đích thân đến cắt đầu mày!" Tôi sửng sốt, bởi vì thân thể của hắn đã bị tôi đâm thủng, nhưng lại không hề có một giọt máu nào chảy xuống, lại càng không có vẻ giống như bị thương, vẫn còn thoải mái mỉa mai tôi.
Sao có thể như vậy được? Đừng nói là người, cho dù là quỷ, nếu bị Thước Trấn Hồn đâm xuyên qua thân thể đều sẽ bị hồn bay phách tán, về phần người sống sẽ chết ngay tại chỗ cơ mà?
Tôi chưa kịp hoàn hồn lại, sứ giả câu hồn đã vẫy tay với tôi, cười một cách quỷ quái: "Lý Sơ Cửu, lần sau gặp mặt chính là lúc đến lấy mạng mày! Sau này còn gặp lại, chào nhé!"
Tiếng vừa dứt, hắn và tên sứ giả câu hồn còn lại đột nhiên nhảy lên trên, lẫn vào trong cành lá rậm rạp, biến mất ngay trước mắt tôi, mà tôi cũng không thể cảm nhận được hơi thở của chúng nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận