Lúc này trông bác Phùng rất thoải mái, dáng vẻ như đã tính trước mọi việc!
Trông ông ta thong dong như vậy, tôi thấy rất nhiều người đã thả lỏng, tất cả ngồi xuống quanh bác Phùng. Bọn họ không lo lắng trong cái thôn vắng này sẽ có thái tuế hình người, dù sao đội ngũ này có đến mấy trăm người.
Cho dù có bao nhiêu thái tuế hình người đến, có lẽ đều có đi mà không có về. Hơn nữa bọn họ cũng không lo có linh hồn quỷ quái đến đây. Vì vậy tất cả đều thả lỏng.
Mà những đệ tử phụ trách việc vặt của Đông Bắc Đại Thần môn đã bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Tôi ở ngay phía sau Lâm Tiêu, vừa hay có thể lấp sau người ông ta. Chỉ cần tôi không lên tiếng lộ diện thì chắc sẽ không dễ bị lộ tẩy.
Đợi bầu không khí ổn định rồi, bác Phùng mới bắt đầu giải thích: "Trước khi tiến vào Đại Thần môn, tôi từng đi khắp nơi ở Đạo môn phương Bắc. Ở trong Đạo môn phương Bắc cũng coi như là người có chút danh tiếng. Cũng may mắn từng qua lại với chưởng môn trước đó của phái Luyện Đan. Mà tôi cũng nghe được chuyện thái tuế hình người từ lão chưởng môn!"
Nói tới đây, bác Phùng dừng lại một chút. Mấy giây sau, ông ta mới nói tiếp: "Có lẽ người tu đạo ở thế hệ trước biết rõ phái Luyện Đan không chỉ có thể luyện được linh đan mà người sống cần, đồng thời còn có thể luyện ra linh đan mà Địa phủ cần! Cho dù là quỷ sai hay Diêm vương, po0zhán quan ở Địa phủ đều cần đến linh đan, đây cũng là điểm thần bí nhất của phái Luyện Đan. Đan dược mà bọn họ luyện chế cho Địa phủ gọi là tụ âm đan. Nguyên vật liệu cần thiết để luyện ra, ngoại trừ tất c ầm đều là âm vật thì thứ quan trọng nhất chính là thái tuế Phệ Hồn này!"
Bác Phùng vừa nhắc tới đây, tất cả mọi người lập tức phấn chấn. Nhưng không ai mở miệng ngắt lời mà chờ ông ta nói tiếp.
Bác Phùng cũng không vội vã. Ông ta đốt thuốc lào, hít hai hơi rồi mới nói tiếp: "Thái tuế Phệ Hồn này không giống với thái tuế trên dương gian. Nó mọc ở giữa sông Vong Xuyên, là nơi có oán khí sâu nhất, âm u và lạnh lẽo nhất Địa phủ! Mỗi một oan hồn đi đầu thai đều sẽ đi qua sông Vong Xuyên. Mà qua sông Vong Xuyên thì không thể quay đầu, oán khí và chấp niệm trước khi chuyển thế của bọn họ sẽ chìm hết vào đáy sông Vong Xuyên. Lâu dần, những oán khí này tụ lại, dần mọc ra một cây nấm linh chi. Cây nấm linh chi này càng lúc càng lớn, cuối cùng hình thành thái tuế Phệ Hồn này!"
Quả thật không có nhiều người biết về thứ này. Mà trước đó Lâm Tiêu cũng đoán đúng, thái tuế Phệ Hồn này thật sự không phải là thứ trên dương gian!
Bác Phùng đập cái tẩu thuốc xuống đất, giũ hết bã trong tẩu thuốc ra, không nhanh không chậm làm chuyện của mình.
Chúng tôi cũng không thể cắt ngang bác Phùng. Đợi ông ta cất tẩu thuốc đi, lúc này mới kể tiếp: "Thái tuế Phệ Hồn này càng lớn dần trong sông Vong Xuyên, sau đó biến thành một đống thịt mềm dính. Đợi chúng di chuyển từ sông Vong Xuyên đến âm phủ, lại di chuyển đến nhân gian thì chúng sẽ bắt đầu ăn người sống. Nhưng chúng không ăn thịt người, chỉ muốn ăn ba hồn bảy vía của con người thôi. Nuốt được ba hồn bảy vía của con người, thái tuế Phệ Hồn này sẽ từ từ có được vẻ ngoài và vóc dáng của người này!"
"Sau đó chuyện này bị lão chưởng môn của phái Luyện Đan biết được, dùng chúng để luyện tụ âm đan, vừa thử nghiệm thì lại thành công. Tụ âm đan luyện được càng có hiệu quả nhiều hơn tụ âm đan trước kia! Các ngươi phải biết rằng linh hồn sẽ bị bệnh, cũng sẽ bị thương, cần rất nhiều tụ âm đan. Mà ta nghe nói vì luyện chế một lượng lớn tụ âm đan, phái Luyện Đan còn dùng thái tuế Phệ Hồn để chế tạo một cái quan tài thái tuế thần kỳ! Quan tài thái tuế này chẳng những có thể luyện chế lượng lớn tụ âm đan! Đồng thời còn có thể làm cho người ta mọc lại máu xương, chết đi sống lại!"
Lời nói này của bác Phùng khiến tất cả mọi người đều hít vào một hơi! Nhưng trong lòng tôi lại càng lo lắng, quả nhiên bác Phùng biết chuyện quan tài thái tuế.
Lúc tôi nhìn bác Phùng, ông ta đang ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết! Chúng tôi nhìn ánh trăng ở góc độ này thì chẳng thấy ánh trăng có chiếu xuống dưới không nữa.
Nhưng chỉ cần vừa lên đỉnh tòa tháp thì sẽ biết được hướng của ánh trăng ngay. Tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bác Phùng. Đúng như dự đoán, sau khi ánh mắt của ông ta hướng về đỉnh tòa tháp, khóe miệng của ông ta liền lộ ra một nụ cười kỳ quái.
"Chết tiệt!" Nhìn thấy biểu hiện như vậy của bác Phùng, tôi thầm kêu không tốt. Chắc hẳn ông ta đã biết vị trí của quan tài thái tuế.
Lúc này bà ba Hoàng cũng hoàn hồn lại từ nỗi khiếp sợ, hỏi: "Bác Phùng, nếu thật giống như ông nói, vậy có phải chúng ta đã nhặt được bảo bối rồi không?"
"Không phải đâu!" Nào ngờ bác Phùng lại lắc đầu, thốt ra lời khiến bà ba Hoàng vỡ mộng: "Bà nghĩ kỹ lại đi, tại sao trong thôn vắng này lại có âm binh và bóng dáng của quỷ gác cổng? Cả quỷ che mắt cao thâm kia nữa? Nếu không phải chúng ta có nhiều người thì chắc chắn không thể phá được quỷ che mắt. Hiển nhiên, đây là do Địa phủ cố ý phái âm binh đến canh giữ!"
Tôi nhìn ra được lúc này bà ba Hoàng đã nhắm đến quan tài thái tuế! Dù sao đến tuổi như bọn họ bây giờ đều nghĩ đến chuyện trường sinh bất lão.
Nếu như quan tài thái tuế này thật sự có thể để bọn họ trường sinh bất lão, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bọn họ sẽ điên cuồng vì nó.
Dường như bà ba Hoàng vẫn chưa hết hy vọng, lại mở miệng hỏi dò: "Bác Phùng, nếu quan tài thái tuế này đúng là bảo bối, vậy chúng ta mang nó về Đại Thần môn thì chẳng phải có thể tạo phúc cho thế hệ sau chúng ta hay sao?"
Lời này đã nói rất rõ, nhưng bác Phùng vẫn lắc đầu một cái, nói: "Bà ba, thứ này thuộc về âm tào địa phủ. Nếu như chúng ta lấy đi thì chắc chắn âm tào địa phủ sẽ không tha cho chúng ta. Chúng ta là người sống, dù thế nào cũng không thể chống lại âm tào địa phủ được đúng không? Tôi nhớ có một cách nói, bảo là đêm trăng tròn chính là thời điểm đan được hình thành! Bây giờ đã là trăng khuyết rồi, vậy nhiều nhất một tuần nữa thì tụ âm đan sẽ được luyện thành! Đến lúc đó, chúng ta hoàn toàn có thể đánh cho phái Luyện Đan trở tay không kịp!"
Dựa theo ý tưởng lúc này của bác Phùng, ông ta không định báo cho phái Luyện Đan, muốn sớm mai phục chờ bọn họ, đến lúc đó một lưới bắt hết cả bọn! Đây quả thật là một biện pháp hay, tổn thất cũng sẽ không nhiều.
Nhưng điều tôi không nghĩ ra được là một nơi quan trọng và bí mật như vậy, tại sao lại có người nói cho bà ba Hoàng biết? Tôi có thể nghĩ đến chuyện trong phái Luyện Đan có kẻ phản bội, thế nhưng đây là nơi luyện chế tụ âm đan, e rằng chỉ có người thân cận nhất với Lý Tiêu Vũ mới biết được!
Rõ ràng người thân cận nhất với Lý Tiêu Vũ đã bán đứng cô ta! Không chỉ nói ra căn cứ bí mật này, còn gián tiếp bán đứng người trong quan tài thái tuế nữa.
Nếu như tôi đoán đúng, thế thì người ẩn náu bên cạnh Lý Tiêu Vũ rốt cuộc muốn làm gì?
Đột nhiên, tôi cảm giác mọi chuyện càng ngày càng phức tạp. Người kia chưa nói ra căn cứ của phái Luyện Đan, nhưng lại tiết lộ nơi bí ẩn này.
Thấy tất cả mọi người đều không nói gì, bác Phùng lại căn dặn: "Các vị, nếu không đến tình cảnh bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể ra tay với thái tuế Phệ Hồn kia. Đây là đồ của cõi âm, chúng ta không chịu trách nhiệm nổi. Chỉ cần cố gắng bảo vệ nơi này, tôi dám cam đoan trong vòng bảy ngày, phái Luyện Đan nhất định sẽ hoàn toàn biến mất!"
Bác Phùng lên tiếng, những đệ tử kia đương nhiên thả lỏng, có người đã nằm xuống ngủ say như chết! Cũng có người túm năm tụm ba lại, ngồi xuống uống rượu với nhau.
Đệ tử phụ trách việc vặt của Đại Thần môn vẫn chưa nghỉ ngơi, còn đang múc nước nấu cơm xào rau, bận rộn đến tối mặt. Bầu không khí rất là náo nhiệt, giống như đang chúc mừng sớm cho việc Đạo môn phương Bắc được thống nhất vậy.
Cuộc sống của người phương Bắc thích dùng nồi hầm. Khoảng nửa tiếng sau, bọn họ đã làm xong cơm. Cơm không tính là phong phú nhưng rất nhiều.
Có điều bây giờ đã khuya, hơn nữa vẫn luôn liên tục bôn ba nên phần lớn đệ tử đã sớm mệt chết đi được, không buồn ăn khuya mà ngủ thiếp đi hết.
Còn một bộ phận nhỏ là người thích ngủ muộn thì chẳng thấy mệt mỏi, cũng không buồn ngủ nên lấy rượu xái ra, vừa ăn vừa uống.
Tôi và Lâm Tiêu cũng không buồn ngủ, lúc này cũng đã đói vô cùng! Lâm Tiêu tìm bát đũa, bảo tôi cũng ăn chút.
Tôi không khách sáo, đi lên bàn cơm cùng với Lâm Tiêu, chuẩn bị ăn cơm.
Nào ngờ sau lưng đột nhiên có người vỗ tôi. Tôi còn chưa kịp quay đầu lại, người này đã nhỏ giọng nói một câu sau lưng tôi: "Anh Cửu, đừng ăn, trong đồ ăn có thịt người chết!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận