Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 514: Tình hình phía Bắc

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Giờ chúng tôi đang ở trong thế bị động, không biết tung tích của Lâm Y Y, chuyện duy nhất hiện giờ có thể làm chính là cứu Tử Long và phá hoại kế hoạch của bộ phận Đặc Biệt.
Sau khi thương lượng ổn thỏa, chúng tôi chuẩn bị lên đường suốt đêm. Lần này đi không nhiều người, chỉ có tôi và Vương Lỗi, thêm lão quỷ và cần thêm hai người dẫn đường là đủ.
Trước khi đi, tôi cũng phải bàn giao rõ ràng những chuyện về sau.
Sau khi Vương Lỗi và lão quỷ rời khỏi chiến doanh, tôi bèn bảo Dương lão thất gọi lão tổ Diệp gia và Vương Kỳ Bằng đến.
Tôi sắp xếp nhiệm vụ cho Vương Kỳ Bằng: "Kỳ Bằng, cậu và lão tổ Diệp gia cùng đi đến các tỉnh thành, ra lệnh cho tất cả các gia tộc Đạo môn! Không cần biết là gia tộc lớn hay là môn phái nhỏ, cứ bắt họ phải giải tán hết, hoặc là bắt họ quy thuận phái Huyền Chân và phái Phù Lục. Sau đó chọn một ngọn núi ở tỉnh, xây dựng miếu chi nhánh của phái Huyền Chân. Ngày thường cố gắng để đệ tử Đạo môn khổ tâm tu hành, tuyệt đối đừng để bị hồng trần thế tục mê hoặc. Còn về chợ quỷ của Diệp gia, cũng sẽ đổi cho đệ tử của phái Huyền Chân hoặc phái Phù Lục phụ trách, nhưng nhất định phải là đệ tử đáng tin cậy, vì dù sao chợ quỷ chính là nguồn kinh tế chủ yếu của chúng ta. Của cái kiếm được ngoại trừ dùng cho chi tiêu thường ngày ở Đạo quan ra thì hãy đem phần lớn số còn lại để sửa đường, sửa trường học ở những nơi nghèo khó."
"Vâng ạ!" Vương Kỳ Bằng gật đầu, sau đó tôi nhìn về phía lão tổ Diệp gia, nói: "Lão tổ Diệp gia, ông cũng được xem là người tu đạo có vai vế cao, tôi hi vọng ông có thể quên hết tất cả những gì lúc trước, cống hiến sức mạnh của mình cho Đạo môn. Đạo môn phía Nam vừa thống nhất, cần người quản lý, cũng cần người dẫn dắt vào con đường chính đạo. Tôi tin rằng ông vẫn còn giữ vững tấm lòng son, không muốn nhìn thấy cảnh Đạo môn máu chảy thành sông nữa, nhỉ?"
"Lý chưởng môn yên tâm! Sau khi tôi quay về thành phố sẽ triệu tập thế lực còn sót lại của Diệp gia, bảo họ chính thức quy về phái Huyền Chân. Còn những môn phái trước kia nương nhờ vào Linh tộc, hẳn là bây giờ cũng không có người lãnh đạo, những người này tôi cũng sẽ dẫn dắt về con đường chính đạo!" Lão tổ Diệp gia cam kết với tôi, rồi cảm thán: "Đạo môn phía Nam khó khăn lắm mới thống nhất được, không thể lại chia cắt nữa. Tôi cũng sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ thái bình vĩnh hằng của Đạo môn."
"Được!" Tôi hài lòng gật đầu, cảm kích nói: "Tất cả xin nhờ cậy cả vào hai người!"
Nói xong tôi để cho bọn họ rời đi. Vương Kỳ Bằng ra đến ngoài lều xong rồi lại quay ngược trở lại hỏi: "Anh Cửu, anh chuẩn bị đi đâu thế?"
"Tần Lĩnh!" Tôi không giải thích cho cậu ta, vì chuyến đi này chắc chắn vô cùng nguy hiểm, chúng tôi chiến đấu ở tiền phương, nơi hậu phương cũng cần người giúp chúng tôi ổn định lại thế cục vừa mới thống nhất. Mà Vương Kỳ Bằng chính là lựa chọn tốt nhất.
Vương Kỳ Bằng biết tính tôi nên cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo tôi cẩn thận một chút, đi nhanh về nhanh. Tôi ừ một tiếng, rồi bảo cậu ta đi gọi bà ba Hoàng và những người của phái Đạo Mộ vào.
Những người còn sót lại của các môn phái Đạo môn giờ không nhiều, Đại Thần môn cũng tổn thất không ít. Tôi tìm bọn họ là để hỏi thăm một chút tình hính phía Bắc.
Vì dù sao họ cũng đều là thế lực ở phía Bắc cả.
Sau khi họ đã an vị, tôi bèn chủ động hỏi thăm: "Các vị, mọi người đều là thế lực Đạo môn sinh sống ở phía Bắc. Thật không dám giấu, lần này tôi muốn đi Tần Lĩnh, hi vọng các vị có thể nói cho tôi biết về thế lực Đạo môn ở phía Bắc."
Tôi vừa dứt lời, mấy người họ liền nhìn nhau thầm thì qua lại. Một thoáng sau, bà ba Hoàng mở miệng nói trước: "Lý chưởng môn, Đạo môn phía Bắc thật ra có chênh lệch so với phía Nam các cậu, hơn nữa sự chênh lệch này không hề nhỏ! Đạo môn phía Bắc khá rải rác, mà phía Nam lại tương tối tập trung. Hẳn là Lý chưởng môn cũng biết, sau khi qua dãy Tần Lĩnh, lịch sử của Đạo môn phía Bắc cũng phức tạp hơn nhiều, vì dù sao thì hoàng đế cổ đại phần lớn đều ở phía Bắc, giáo phái tín ngưỡng của mỗi một triều đại cũng khác nhau, nên tương đối phức tạp, một thành phố cũng có thể có đến mấy giáo phái. Nhưng ngày thường họ cũng không can thiệp lẫn nhau, mọi người đều an ổn không kiếm chuyện, hiếm khi nào xảy ra đại chiến như người phía Nam các cậu."
Những điều này tôi cũng từng được nghe nói. Đạo môn phía Bắc rất ít khi xảy ra chiến tranh, mỗi người bọn họ hoạt động trong lĩnh vực của mình, không xen vào chuyện của người khác, cũng không xuất hiện thế lực nào đặc biệt lớn. Thế lực lớn e là chỉ có Đại Thần môn của Đông Bắc và phái Luyện Đan của vùng Hà Bắc thôi.
Nhưng họ lại không giống Đạo môn phía Nam, phía Nam quan niệm một núi không thể chứa hai hổ, chỉ có mình mới là bậc chí tôn, nên mới dẫn đến tranh đấu liên miên. Phía Bắc rải rác, không có người thống nhất họ, cũng không có người chủ động kích động chiến tranh, ai cũng mưu cầu sinh tồn.
Bà ba Hoàng thấy tôi trầm tư lại tưởng tôi sẽ hủy diệt Đại Thần môn của bà ta, nên bà ta ngay lập tức bày tỏ thái độ: "Lý chưởng môn, khu vực Đông Bắc quả thật là do Đại Thần môn của chúng tôi dẫn đầu. Nhưng ngày thường chúng tôi chưa bao giờ đi cướp giật địa bàn, cũng chưa từng nghĩ muốn thống nhất phía Bắc. Thế lực phía Bắc quá rải rác, không dễ dàng thống nhất. Hơn nữa bà già tôi cũng đã tỏ rõ thái độ, chính thức quy thận Huyền Chân giáo các cậu, cho nên tuyệt đối không dám có ý đồ không an phận!"
Tôi bật cười: "Bà ba Hoàng, bà đa nghi rồi. Đến lúc đó nếu như phải thống nhất thế lực Đạo môn phía Bắc, khéo tôi còn phải mượn sức mạnh của bà ấy chứ! Mọi người cũng biết tình hình phía Nam rồi đấy, quá nhiều môn phái, sau rồi bị Linh tộc khống chế, nên cuối cùng mới xảy ra trận đại chiến lúc trước. Tôi làm như vậy là vì hi vọng phía Bắc cũng có thể thống nhất. Hiện giờ tuy phía Bắc an ổn không có chuyện gì, nhưng chưa biết chừng một ngày nào đó có một giáo phái nào đó đột nhiên quật khởi, sau khi khống chế thế lực Đạo môn phía Bắc xong sẽ khai chiến với Đạo môn phía Nam chúng tôi. Đến lúc đó chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận ác chiến."
Có vài lời tôi không thể nói rõ được cho họ, rằng hiện giờ người của bộ phận Đặc Biệt đã qua lại với phái Luyện Đan. Chưa biết chân tướng ra sao, nhưng chỉ sợ lỡ nếu như bộ phận Đặc Biệt thật sự muốn nâng đỡ phái Luyện Đan, để họ khống chế thế lực phía Bắc đàn áp chúng tôi, chắc chắn đến lúc đó sẽ lại có chiến tranh!
Thật lòng tôi cũng không muốn tham gia vào chuyện Đạo môn của phía Bắc, chỉ cần họ duy trì thái độ hòa bình, không can thiệp gì lẫn nhau là đã tốt lắm rồi!
Sau khi hiểu ý tôi, bà ba Hoàng cũng lựa lời nói: "Lý chưởng môn nói cũng có lý, môn phái lớn nhất của phía Bắc không phải Đại Thần môn chúng tôi mà là phái Luyện Đan thần bí kia. Bọn họ không tu luyện đạo thuật, và cũng là môn phái duy nhất có thể luyện đan. Nhưng sở dĩ bọn họ có thể trở thành thế lực đứng đầu Đạo môn phía Bắc là bởi vì người tu đạo muốn cầu cạnh họ. Người tu đạo thường hay gặp phải nguy hiểm, hoặc là độc thi, hoặc là bị quỷ khí nhập thể. Mà tiên đan của phái Luyện Đan vừa hay có thể cứu bọn họ một mạng. Lâu dần, người tu đạo phía Bắc gần như đều nợ ân tình của họ. Cho nên phái Luyện Đan chính là nỗi uy hiếp lớn nhất ở phía Bắc. Nếu như Lý chưởng môn có thể thu phục họ là xem như đã có thể khống chế thế lực của Đạo môn phía Bắc!"
Bà ba Hoàng nói trúng ý tôi, làm tôi bật cười: "Đúng là đang có ý này!"
Mọi người bên phía họ nghe xong đều ăn ý mỉm cười không nói gì, thoạt nhìn có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, người của phái Đạo Mộ mới hỏi tôi: "Lý chưởng môn, lần này cậu đi Tần Lĩnh là vì thần mộ của Thái Ất Chân Nhân đúng không?"
"Không sai!" Tôi cũng không giấu họ, trực tiếp gật đầu thừa nhận: "Cho nên tôi mời các vị cao thủ trộm mộ đến cũng là vì muốn tìm hiểu tình hình ở vùng núi Tần Lĩnh này!"
"Lý chưởng môn hỏi đúng người rồi đó." Một người trong số đó mỉm cười, đoạn nói: "Địa thế Tần Lĩnh vô cùng hiểm trở, từng chôn không ít mộ của đế vương, cũng là nơi phái Đạo Mộ chúng tôi thường xuyên ghé thăm. Ngoại trừ những ngôi mộ lớn ở rừng sâu núi thẳm, những huyệt mộ bình thường đã bị họ đào xới đến không còn gì nữa rồi. Còn về thần mộ mà các cậu muốn tìm, đó cũng là nơi các môn phái trộm mộ chúng tôi muốn tìm kiếm. Chỉ tiếc là chúng tôi gần như đã lật cả núi Tần Lĩnh lên rồi mà vẫn chẳng có bất kỳ manh mối nào cả!"
Một người khác tiếp lời: "Năm ngoái Linh tộc đi tìm thần mộ, gần như là đã vận động tất cả cao nhân phong thủy của Đạo môn với cao thủ trộm mộ rồi, nhưng cũng chẳng có đầu mối nào! Theo tình hình chúng tôi được biết, thần mộ chắc chắn nằm ở núi Chung Nam. Bên dưới núi Chung Nam có cung Thái Ất, tương truyền năm đó Thái Ất Chân Nhân từng tu đạo ở núi Chung Nam. Không chỉ có vậy, còn có cả Khương tử Nha, Lã Động Tân cũng đã tu đạo ở nơi đó, núi Chung Nam là nơi thích hợp nhất để tu đạo. Nghe đồn có vô số cao nhân từng đắc đạo thành tiên ở núi Chung Nam. Tất cả các hầm mộ có thể phát hiện được ở núi Chung Nam đều đã bị đến thăm hết lượt, nhưng vẫn không thể nào tìm được thần mộ. Lý chưởng môn, có câu này tôi không biết có nên nói hay không nữa."
Người đó đưa mắt nhìn về phía tôi, tôi mỉm cười đáp: "Có gì mời các anh cứ việc nói, không việc gì phải ngại."
"Được!" Người này gật đầu rồi nói tiếp: "Lý chưởng môn, tôi nghi ngờ rằng không hề có thần mộ! Nếu không thì cũng không thể không tìm được bất kỳ manh mối nào như thế này! Chúng tôi từng hoài nghi, sau khi Thái Ất Chân Nhân đắc đạo thành tiên, thân xác còn lưu lại có lẽ đã bị mai táng ở ngay chỗ đó rồi. Ngài ấy là cao nhân đắc đạo, sao có thể quan tâm cách hậu táng chứ?"
Điều người này nhắc đến cũng chính là mối hoài nghi trong lòng tôi. Anh ta nói không sai, Thái Ất Chân Nhân là cao nhân, chắc chắn sẽ không sai bảo nhiều người xây hầm mộ cho mình. Hơn nữa, Linh tộc tiêu tốn sức người sức của nhiều như vậy cũng đâu có tìm được manh mối nào.
Điều này rất dễ khiến người ta nảy sinh ý nghĩ Tần Lĩnh vốn dĩ không hề có thần mộ.
Thế nhưng chuyện này là do Minh vương nói ra. Nếu như ông ta nói có, vậy thì nhất định là có. Không phát hiện ra không đồng nghĩa với việc nó không hề tồn tại!

Bình Luận

0 Thảo luận