Kế sách tốt nhất hiện giờ là chúng tôi phải khống chế bọn họ, hơn nữa còn không được làm hỏng thân thể của họ. Nếu không, mọi nỗ lực của chúng tôi đều sẽ thành công cốc!
Những thi thể kia không hung hãn lắm, không giống như huyết thi kịch độc, cũng không giống với cương thi sức mạnh vô hạn, bất khả xâm phạm, bọn họ chỉ bị nỗi oán hận khống chế mà thôi.
Nguy hiểm lớn nhất chắc chắn là trên cơ thể bọn họ có thi độc! Nhưng chúng tôi cũng không thể lơ là, mấy trăm thi thể cùng lúc xông tới, cho dù không chết cũng phải quần cho chúng tôi một trận tơi tả.
Thế nên, kế sách đầu tiên tôi nghĩ tới chính là vây hãm bọn họ lại trước đã! Sau đó Mạnh Doanh sẽ dùng thuật cản thi khống chế, Mạnh Doanh là thầy cản thi, bản lĩnh khống chế xác chết đương nhiên không cần phải nói nhiều.
Mạnh Doanh nghe xong ý kiến của tôi thì đồng ý ngay: "Sơ Cửu, cậu dẫn dụ bọn họ ra trước, balo của tôi vẫn còn ở dưới chân bọn họ."
Mạnh Doanh nói vậy tôi mới để ý, balo đựng các loại pháp khí của anh ta đúng là đang bị bầy xác giẫm đạp dưới chân. Cũng có nghĩa là tôi phải dẫn những thi thể kia đi về phía sau, như vậy anh ta mới có thể lấy được pháp khí cản thi!
Mặc dù có hơi khó, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.
Tôi gật đầu đáp: "Được, cứ giao cho tôi!"
Vừa nói xong, bầy xác chỉ còn cách chúng tôi chưa đầy hai mét nữa. Đáy thung lũng này cũng hẹp, hiện giờ tất cả bọn họ đều đã bò lên, vừa vặn lấp đầy toàn bộ vùng đáy.
Ngay lúc tôi đang định ra tay, Mạnh Doanh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, níu tôi lại dặn dò: "Sơ Cửu, cẩn thận tia sáng màu máu kia nhé!"
Nghe lời dặn dò của Mạnh Doanh, tôi mới nhớ ra, suýt chút nữa đã quên mất chi tiết chí mạng. Ánh sáng màu máu mờ ảo kia vừa vặn bao phủ bên trên bầy xác, nếu tôi đi lôi kéo bọn họ chắc chắn sẽ bị ánh sáng đó bao trùm!
Ánh sáng máu đó là tà khí do Sát Quỷ Kiếp Long Tàng Phong Châu phát ra, cũng là nơi nguy hiểm nhất. Tôi không dám mạo hiểm thử thách, sợ rằng bản thân cũng bị tà khí khống chế!
Ý thức được điều này, tôi mới nhanh chóng lùi lại phía sau, cùng lúc cởi áo ngoài ra. Lúc này không còn để ý tới cái lạnh nữa rồi, tôi vội cắn vào ngón trỏ và ngón giữa, vừa lùi lại vừa vẽ lên trên áo một trận đồ Thái Cực Bát Quái.
Cũng may vừa đủ thời gian, khi chúng tôi lùi lại chỗ khe vực hẹp nhất phía sau, Thái Cực Bát Quái đồ cũng hoàn thành. Tôi lật ngược áo lại đội lên đầu, quay sang phía Mạnh Doanh hét lớn: "Ra tay!"
Dứt lời, tôi bật nhảy lên giẫm vào đầu của mấy thi thể đằng trước. Mũi chân vừa giẫm lên, máu trên đầu ngón tay chưa kịp khô đã bắn thẳng vào bọn họ.
Mặc dù hiện giờ cơ thể tôi không còn là đồng tử nữa, nhưng trong cơ thể vẫn có chân khí Huyền Chân thuần dương nên uy lực không bị ảnh hưởng nhiều. Những giọt máu vừa rơi xuống thi thể, chỗ bị rơi trúng lập tức bốc lên khói đen.
Chỉ có điều không nghe thấy tiếng bọn họ gào thét, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại vô cùng oán hận. Tôi không dám dừng lại, tiếp tục giẫm lên đầu bọn họ nhảy về phía đằng sau.
Tôi khoác lên người chiếc áo có Thái Cực Bát Quái đồ, vừa hay có thể ngăn cản ánh sáng máu kia. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được uy lực của nó, chiếc áo nóng lên lạ thường, còn tỏa ra khói đen, có lẽ ánh sáng màu máu đang làm tiêu hao pháp lực của Thái Cực Bát Quái đồ!
Sau khi nhảy một mạch tới phía sau bầy xác, tôi lại tiếp tục tiến lên trước vài bước, cho tới khi hoàn toàn ra khỏi khu vực bị ánh sáng máu bao phủ, lúc đó mới vội vàng bỏ chiếc áo nóng bỏng trên người xuống.
Lúc này tôi mới để ý, trận đồ Thái Cực Bát Quái vẽ trên áo đã biến thành màu đen từ lâu. Nơi nghiêm trọng nhất đã có vết tích cháy xém.
Trông thấy vậy, tôi cũng thở dài, không ngờ ánh sáng màu máu của Sát Quỷ Kiếp Long lại đáng sợ đến thế?
Nhưng đây vẫn chưa phải chuyện xấu nhất, điều tồi tệ hơn là bầy xác kia hoàn toàn không bị tôi dẫn dụ, ngược lại bọn họ vẫn tiếp tục hướng về phía Mạnh Doanh, vây quanh anh ta! Lúc này Mạnh Doanh đã lùi về chỗ hẹp nhất của vực núi, nơi phải lách người mới qua được.
Mạnh Doanh rất thông minh, bây giờ đã lùi vào tận phía sâu trong khe hở. Khi thi thể đầu tiên chen vào trong thì anh ta lấy bùa trấn thi ra dán lên trán nó.
Bùa trấn thi vừa được dán lên, thi thể kia không động đậy được nữa, mắc kẹt ngay giữa kẽ nứt, vừa vặn ngăn chặn những thi thể phía sau muốn nhào lên. Nhưng bầy xác kia chỉ muốn tấn công Mạnh Doanh, điên cuồng chen vào trong.
Những thi thể đó vốn dĩ không có linh hồn, bọn họ chen chúc nhau như vậy làm cho khe đá hoàn toàn bị chặn lại. Nhưng thi thể đầu tiên kẹt lại bên trong cũng bị những thi thể phía sau chèn ra ngoài.
Mạnh Doanh mau chóng lấy ra mấy tờ bùa trấn thi, sau khi trấn lên thi thể trong khe đá xong, lúc này khe đá mới hoàn toàn bị chặn lại. Ở xa như vậy tôi vẫn có thể nhìn thấy anh ta thở dài một hơi!
Điều kỳ lạ là những thi thể kia không có ý định từ bỏ, tất cả cứ mắc lại ở chỗ khe nứt, không để cho Mạnh Doanh chui ra!
Tôi ở phía sau cũng sốt ruột, không nghĩ ra được lý do tại sao, đành chuẩn bị thử thăm dò xem thế nào. Tôi lập tức vẽ vào lòng bàn tay một hình bùa trấn tà, thôi thúc chân khí Huyền Chân trong cơ thể, đánh mạnh một chưởng về phía bọn họ!
Khi tung chưởng, trong nháy mắt chân khí từ lòng bàn tay bắn ra, vừa rời khỏi tay đã hình thành một lá bùa trấn tà được ngưng tụ từ chân khí. Chỉ có điều, bùa trấn tà này không được vẽ bằng mực đỏ giấy vàng, mà là một lá bùa trấn tà bằng chân khí ngưng tụ trong suốt, giống y hệt như một lá bùa thật!
Đây chính là cảnh giới hóa khí thành hình, trước đây tôi chưa đạt được đến cảnh giới này, chỉ có thể đánh ra chân khí, không thể ngưng tụ lại thành hình được!
Sau khi mấy thi thể kia bị chưởng đó của tôi đánh trúng vào phía sau lưng. Cơ thể bọn họ kêu lên khực khực rồi ngã quỵ xuống đất, theo đà đổ rạp vào những thi thể đứng phía trước. Ngay cả giãy cũng không giãy nổi, cứ vậy mà chết đi.
Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn là, dù tôi có giải quyết mấy thi thể đó đi chăng nữa, những thi thể khác vẫn không có bất kỳ phản ứng gì. Tất cả vẫn chắn ở ngay chỗ khe nứt kia, cảm giác còn không buồn quay đầu lại nhìn tôi, tất cả đều nhìn chằm chặp vào Mạnh Doanh.
Không chỉ mình tôi, Mạnh Doanh cũng hoang mang nhìn sang phía tôi! Anh ta đứng phía trên khe nứt, vẻ mặt đầy hoài nghi và bất lực.
Tôi cũng cảm thấy bực bội, tại sao bầy xác đó chỉ tấn công một mình Mạnh Doanh mà không tấn công tôi. Khi tôi đang chăm chú nhìn bầy xác kia, đột nhiên phát hiện ra một gương mặt quen thuộc, đó không phải ai khác mà chính là Ca Đóa và cái người được gọi là chú Châu!
Bọn họ là hai người cuối cùng nhảy xuống vách núi, có lẽ lúc nhảy xuống đã rơi lên cơ thể những người khác nên cơ thể bọn họ vẫn còn nguyên vẹn.
Trước đây khi tôi và A Cẩu vào trong không gian của bọn họ, còn cùng trò chuyện với nhau. Những gì tôi nhìn thấy lần đầu tiên là ảo ảnh cách đây nhiều thập kỷ, còn bây giờ tôi đã nhìn thấy cơ thể của họ trong cuộc sống thực.
Khi tôi đang dán mắt nhìn bọn họ thì Ca Đóa đột nhiên quay lại nhìn tôi. Ánh mắt nhìn tôi có phần mơ màng và hoài nghi, tựa như cậu ta nhận ra tôi vậy!
Nhưng không biết đó có phải ảo giác của tôi hay không, Ca Đóa chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi lại quay đầu nhìn về phía Mạnh Doanh.
Mạnh Doanh ở bên đó rất sốt ruột, balo pháp khí bị bầy xác giẫm đạp dưới chân. Không có pháp khí lợi hại, anh ta cũng không thể khống chế nhiều thi thể như vậy. Hơn nữa, ánh sáng màu máu phía trên bầy xác cũng không biến mất, anh ta lại càng không dám mạo hiểm.
Lúc này ngay cả người luôn bình tĩnh như Mạnh Doanh cũng luống cuống, anh ta gào to về phía tôi: "Sơ Cửu, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Anh ta vừa gào lên, trong đầu tôi chợt nghĩ ra một cách, tôi mỉm cười đáp lời: "Mạnh đại ca, tôi biết rồi! Tại sao bầy xác này lại chỉ tấn công một mình anh, là bởi vì máu của anh đã đánh thức bọn họ, hay nói cách khác là kích động bọn họ!"
Trước đó không nghĩ tới điều này là vì tình hình quá nguy cấp, đầu óc lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn, nên bỏ sót mất điểm này. Tôi vừa nói vậy, Mạnh Doanh cũng hiểu ra, bất lực cười nói: "Xem ra bọn họ muốn vây chết chúng ta rồi!"
Nụ cười trên gương mặt Mạnh Doanh rất thoải mái, nhưng trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ, tình hình hiện giờ rất nguy khó! Ánh sáng màu máu bên trên không biến mất, chúng tôi cũng không cách nào leo lên được.
Điều hy vọng duy nhất trong lúc này chính là chờ xem A Cẩu có thể phá được phong thủy Sát Quỷ Kiếp Long hay không. Chỉ cần phá được, ánh sáng màu máu biến mất, chúng tôi mới có cơ hội nghĩ cách khống chế những thi thể này.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tôi bắt đầu an ủi Mạnh Doanh: "Mạnh đại ca đừng lo. Tôi tin tưởng A Cẩu, với thực lực của cậu ta, nhất định có thể phá được phong thủy Sát Quỷ Kiếp Long này! Bây giờ bọn họ chưa xuống đây, chắc chắn là đang nghĩ cách phá trận! Chờ khi ánh sáng màu máu kia biến mất, chúng ta sẽ có cách thoát khỏi vòng vây!"
"Ừm!" Mạnh Doanh gật đầu, anh ta ngửa cổ lên nhìn trời, vẻ mặt chăm chú lầm bầm: "Bây giờ đã là buổi chiều rồi, không biết nhóm A Cẩu có thể phá giải trận pháp phong thủy Sát Quỷ Kiếp Long trước khi trời tối hay không! Điều tôi lo nhất là đêm đến sẽ còn xảy ra chuyện xấu khác nữa!"
Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ. Sau khi chờ đợi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, trời bắt đầu tối dần. Nhất là vực núi nơi chúng tôi đang đứng sâu cả trăm mét, bóng tối có thể bao trùm bất kỳ lúc nào.
Đến lúc đó, chắc chắn tình hình càng bất lợi với chúng tôi!
Lại chờ hơn một tiếng nữa, Mạnh Doanh như đã âm thầm ra quyết định, anh ta hướng về phía tôi hét lên: "Sơ Cửu, cậu đi đi! Với đạo hạnh của cậu, có lẽ sẽ ngăn chặn được tà khí của ánh sáng màu máu này! Cậu lên trên trước, sau đó nghĩ cách cứu tôi!"
Mạnh Doanh nói như vậy là để an ủi tôi, tôi và anh ta đều hiểu rõ. Nếu tôi đi khỏi, anh ta nhất định sẽ không chống chọi được qua đêm nay. Tôi không nói gì, tôi tin A Cẩu, nên tiếp tục ngồi đợi kỳ tích xuất hiện!
Nhưng nào ngờ, khi tôi đang khích lệ Mạnh Doanh, bầu trời phía trên vực đột nhiên xuất hiện vầng trăng bán nguyệt sáng ngời. Ngay khi ánh trăng lạnh lẽo xuất hiện, ánh sáng màu máu bao phủ các thi thể cũng sáng hơn, đỏ sẫm u ám và quỷ dị!
Chết tiệt! Tôi trông thấy vậy thầm hô không ổn rồi! Còn chưa kịp hoàn hồn tôi lại nhận ra, những xác chết trước mặt đã trở nên điên cuồng hơn!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận