Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 869: Xét xử âm ty

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Câu sau cùng tôi gằn giọng nói gần như là quát mắng. Đồng thời người canh miếu cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, đôi mắt to như chiếc chuông đồng nhìn thẳng vào tôi.
Nhìn nhau khoảng mấy giây, mắt người canh miếu mới từ từ hạ xuống, lạnh giọng nói: "Lý Sơ Cửu, rốt cuộc cậu có ý gì?"
"Ha ha!" Tôi lạnh lùng cười đáp: "Hôm nay Lý Sơ Cửu không chỉ muốn đối phó với ông, mà còn muốn xét xử âm ty! Thân là âm ty của miếu Thành Hoàng lại dám câu kết với quỷ sai, làm việc cho phân thân của Ma Vương! Nếu không được tổ sư gia chiếu cố, e là thật sự đã bị các ngươi qua mặt rồi!"
Giọng nói của tôi rất lớn, vang vọng mãi xung quanh miếu Thành Hoàng! Tôi cố ý nói lớn tiếng như vậy là muốn để cho những âm thi kia nghe thấy.
Người canh miếu đầy tức giận trừng mắt nhìn tôi quát: "Lý Sơ Cửu, trước mặt thần linh cậu phát điên gì vậy? Cho dù cậu có đạo hạnh thế nào, đắc tội với thần linh cũng không thể có được kết cục tốt đẹp đâu!"
"Câm miệng!" Tôi lạnh lùng ngắt lời người canh miếu, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào ngôi miếu Thành Hoàng trước mặt, bắt đầu tỉ mỉ kể tội bọn chúng: "Âm thi Thành Hoàng, chức trách là phải đưa cô hồn dã quỷ xuống âm tào địa phủ, cai quản thủy thổ một phương, mục đích là duy trì sự cân bằng âm dương! Nhưng các ngươi thì hay rồi, không những không làm chuyện tốt, lại còn câu kết với phân thân của Ma Vương, điều động âm binh, nối giáo cho giặc, mở đường cho kẻ xấu làm loạn! Đây là tội chết, cho dù hôm nay Diêm Vương có tha cho các người, tôi cũng sẽ đốt sạch miếu Thành Hoàng này, để các người không thể ở lại dương gian!"
Lúc đầu mọi người còn chưa biết được rốt cuộc tôi đã đoán ra được điều gì, đến giờ sau khi nghe tôi nhắc đến âm binh mới hiểu ra tất thảy!
"Anh Cửu nói không sai, vừa rồi âm thanh đó đúng là tiếng của âm binh! Vậy sương quỷ kia chính là mở đường cho âm binh! Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!" A Cẩu lầm bầm, sau cùng đột nhiên hiểu ra một điều, kích động nói: "Sở dĩ Đoạt Phách lại biến mất không thấy tăm hơi đâu cả, còn cả những người và thi thể bị biến mất kia đều như bốc hơi khỏi trần gian, hoàn toàn không thể tìm được chút manh mối nào. Hóa ra bọn họ đều bị âm binh dẫn đi rồi!"
A Cẩu vừa nói xong, tôi lập tức tiếp lời, lạnh giọng trách mắng: "Các ngươi thật cả gan, lại dám lừa trên gạt dưới. Nếu bị Diêm Vương gia biết được, chắc chắn sẽ đày các ngươi xuống Mười tám tầng địa ngục, khiến các ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh! Hôm nay bổn đạo trưởng sẽ cho các ngươi một cơ hội, nhanh nhanh cút ra đây, nếu không ta sẽ đích thân bảo Diêm Vương gia tới gặp các ngươi!"
Thực ra lúc này trong lòng tôi cảm thấy phẫn nộ lạ thường, thậm chí có suy nghĩ ra tay tiêu diệt hết bọn chúng. Bọn chúng vốn là người duy trì sự cân bằng âm dương, nhưng hiện giờ lại âm thầm câu kết với phân thân của Ma Vương. Chuyện này nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ vô cùng nhục nhã!
Chuyện này cho dù là người tu đạo gặp phải cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn chúng!
Tiếng vọng của tôi vẫn chưa biến mất đã trông thấy từ bức tường bên trong miếu có mấy bóng đen chui ra. Nhìn cách ăn mặc của bọn chúng có lẽ là âm thi của âm tào địa phủ, ai nấy đều mặt mũi dữ tợn, trông rất đáng sợ.
Tôi đếm qua, tổng cộng có tám âm thi, nhưng duy nhất không thấy đức Thành Hoàng đâu! Tôi thấy tất cả bọn họ đứng cùng nhau, không hề có ý trốn chạy, đầu tiên tôi lạnh lùng đảo mắt nhìn bọn chúng một lượt, sau đó mới gằn giọng quát lớn: "Nói, đức Thành Hoàng đi đâu rồi?"
Đây là lần đầu tiên tôi uy hiếp âm thi, mấy chuyện này là sở trường của Vương Lỗi, nhưng lúc này anh ta không có ở đây, nếu không đám âm thi này chắc chắn sẽ bị anh ta hành hạ một phen.
Tôi vừa lên tiếng hỏi, một âm thi đứng ra rụt rè trả lời: "Đạo trưởng, đức Thành Hoàng bị người ta chặt mất đầu, đã hồn bay phách tán rồi!"
Giọng của người đó vốn dĩ trầm thấp, nhưng vì sợ hãi nên tiếng của hắn nghe có vẻ ai oán kỳ quái, giống như lời tố khổ của tiểu nương tử.
Nhưng lời hắn nói lại khiến tôi giật mình. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Đoạt Phách đã chặt đầu của đức Thành Hoàng rồi. Hắn làm như vậy nhất định là để khống chế tám âm thi này làm việc cho hắn!
Nghĩ đến điều này tôi lại hỏi: "Các ngươi thân là âm thi của âm tào địa phủ, Diêm Vương gia giao việc cho các ngươi đến nhân gian canh giữ miếu Thành Hoàng. Vậy mà các ngươi lại dám giấu Diêm Vương gia câu kết với phân thân của Ma Vương? Chuyện này nếu như bị Ma Vương biết được, mệnh quỷ của các ngươi khó mà giữ nổi!"
"Đạo trưởng, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi!" Tôi vừa quát lên như vậy, tám âm thi cùng đồng loạt quỳ xuống cầu xin tha thứ, vừa cầu xin vừa giải thích: "Đạo trưởng, không phải chúng tôi làm việc cho hắn, chúng tôi cũng bị ép bần cùng bất đắc dĩ mà thôi! Nếu chúng tôi không làm việc cho hắn, chúng tôi cũng sẽ bị hồn bay phách tán! Chúng tôi sao dám phản bội lại Diêm Vương gia chứ? Chúng tôi cũng đang đợi người của âm phủ đến giúp đây!"
Có lúc quỷ còn nhát gan hơn cả người, quỷ là do người chết biến thành, bọn chúng đã chết một lần, thế nên vô cùng sợ chết, cực kì yêu mạng. Chỉ cần uy hiếp bọn chúng, chuyện gì bọn chúng cũng có thể làm được.
Mặc dù tôi vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố gắng nén lại, tiếp tục hỏi: "Các ngươi đã không dám phản bội lại Diêm Vương gia, vậy tại sao không xuống địa phủ báo lại cho ngài ấy biết, để ngài ấy đến xử lý việc này? Nếu không phải bổn đạo trưởng phát hiện ra sớm, không biết các ngươi còn giúp con rối của Ma Vương làm ra bao nhiêu chuyện vô nhân tính nữa?"
"Đạo trưởng, cậu không biết đó thôi!" Âm thi kia sớm đã bị tôi mắng cho phát khóc, lắc đầu cười khổ nói: "Đạo trưởng, không phải chúng tôi không muốn về âm phủ cầu viện binh. Mà là chúng tôi hoàn toàn không thể về được, nếu có thể về âm tào địa phủ, chúng tôi cũng không đến nỗi bị bọn chúng khống chế!"
Tôi thấy âm thi này không nói dối, trong lòng sinh nghi, bèn hỏi: "Nói, tại sao lại không thể quay về âm tào địa phủ? Các ngươi vẫn là quỷ sai có thể đi lại giữa âm gian và dương thế, đừng hòng lừa ta!"
Lúc tôi quát lên câu cuối, hồn của âm thi kia bất giác run lên, vội vàng giải thích: "Đạo trưởng, miếu Thành Hoàng không còn là miếu Thành Hoàng nữa rồi. Ngay cả con đường nối liền âm phủ ở dưới miếu cũng đã bị... bị... bị..."
Nhưng âm thi kia còn chưa nói xong đột nhiên im bặt, lắp bắp lặp lại mấy lần cuối cùng vẫn không thể nào nói ra. Bởi vì tất cả mọi người đều đã phát giác ra, không biết từ lúc nào người canh miếu đã xuất hiện ngay bên cạnh, dùng một chưởng đánh tan linh hồn của hắn.
Cuối cùng chưa kịp thốt ra một câu trọn vẹn, âm thi kia đã biến thành vô số đốm sáng, lượn lờ bay lên, hoàn toàn tan thành tro bụi! Tôi muốn tới bảo vệ cho những âm thi còn lại nhưng không kịp nữa. Ngay cả cơ hội hô dừng tay cũng không có, người canh miếu đã đánh bay bảy âm thi còn lại!
Thực ra âm thi là quỷ sai, đạo hạnh bình thường, trừ phi là đức Thành Hoàng, những âm thi thông thường sao có thể là đối thủ của người canh miếu?
Một hơi giải quyết hết tám âm thi của Thành Hoàng, người canh miếu thong thả phủi tay, châm biếm nói: "Lý Sơ Cửu, chẳng phải cậu rất căm giận bọn chúng sao? Vừa hay tôi đã giúp cậu giải quyết bọn chúng rồi, đám âm thi này sợ chết, nhưng cũng đáng chết!"
"Khốn nạn, im miệng cho tôi!" Tôi lập tức nổi giận bừng bừng, chỉ vào người canh miếu quát lớn: "Ông thật to gan, lại dám giết âm thi! Cho dù bọn chúng phạm phải tội chết, ông cũng không có tư cách giết bọn chúng. Loại không phải người cũng chẳng phải yêu như ông, trật tự của hai giới âm dương không đến lượt ông nhúng tay vào!"
Nói thật ra, âm thi phạm phải tội nghiệp, tôi rất tức giận. Nhưng con rối của Ma Vương giết chết âm thi, trong lòng tôi lại càng phẫn nộ hơn. Âm tào địa phủ và địa ngục có mối quan hệ rất sâu sắc, con rối của Ma Vương bất kính với âm thi cũng chính là bất kính với Đạo giáo chúng tôi! Thế nên, tôi mới phẫn nộ đến vậy.
Những lời này của tôi cũng triệt để chọc giận người canh miếu! Gương mặt nhăn nheo đầy nếp nhăn hoàn toàn dúm dó lại giống như lớp vỏ cây. Đôi mắt sáng ngời có thần mang lại cho người ta cảm giác âm tà, tàn độc khôn tả.
Người canh miếu trừng mắt nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên cười lớn: "Lý Sơ Cửu, chủ nhân đã nói, ngươi thật sự rất khó chơi! Ngay cả kế hoạch bí mật của bọn ta cũng bị ngươi tìm ra. Nếu còn giữ ngươi lại, sau này ắt sẽ là uy hiếp đối với bọn ta! Có điều, hôm nay ta không muốn ra tay với ngươi, bởi vì có người sẽ làm điều đó. Ta muốn xem xem, Lý Sơ Cửu người đứng đầu Đạo giáo có thể ngăn cản kế hoạch của bọn ta được hay không! Ha ha..."
Tôi không để ý đến lời nói của ông ta, trong lòng sớm đã nổi sát ý, lạnh lùng hỏi: "Nói cho ta biết, việc giết đức Thành Hoàng, ngươi có phần không?"
Người canh miếu đắc ý cười, gật đầu nói: "Không sai, người chặt đầu đức Thành Hoàng chính là ta và Đoạt Phách! Đúng rồi, quên không nói cho ngươi biết một điều, người canh miếu cũng đã bị ta giết chết rồi!"
Tôi nghiến răng, cố gắng kìm nén cơn bộc phát, tiếp tục hỏi: "Tôi lại hỏi ông, có phải ông khống chế âm thi của miếu Thành Hoàng, bảo bọn chúng điều động âm binh mở đường, giúp Đoạt Phách đem người và thi thể ở bên ngoài về đây không?"
Người canh miếu vẫn đắc ý cười cợt, gật đầu trả lời: "Không sai, đây đúng là kế hoạch của bọn ta. Gì mà nữ quỷ ở lớp học ban đêm, gì mà người canh miếu ở miếu Thành Hoàng, đều là bàn đạp của bọn ta mà thôi. Bí mật thực sự của chủ nhân chính là ở bên dưới miếu Thành Hoàng này! Lý Sơ Cửu, ngươi nhất định sẽ nhìn thấy kiệt tác vĩ đại của chủ nhân! Ngay cả Diêm Vương gia của âm tào địa phủ cũng không có cách nào ngăn cản được bọn ta đâu! Kiếp nạn Ma Vương, đại loạn Tam giới, sẽ chính thức bắt đầu từ đêm nay! Nhất định chủ nhân của bọn ta sẽ trở thành người mạnh nhất Tam giới! Đến lúc đó, ma quỷ khống chế chúng sinh, cho dù là người hay thần, đều không thể ngăn cản được chủ nhân! Ha ha..."
Lời nói của người canh miếu cùng tiếng cười sảng khoái của ông ta lại khiến tôi chột dạ. Nhất là vẻ mặt điên cuồng và tự tin của ông ta, khiến tôi bất giác sợ hãi. Cảm giác sợ hãi này là không kiên định, bắt nguồn từ nỗi sợ hãi sâu thẳm từ đáy lòng..."
Dưới ngôi miếu Thành Hoàng này, nhất định chôn giấu bí mật động trời không thể cho ai biết. Bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ, phải giết được tên canh miếu đứng trước mặt đây!!!

Bình Luận

0 Thảo luận