Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 873: Thiếu niên bạc đầu

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Tôi không biết tại sao lối đi này dài đến thế, có lẽ bởi vì chúng tôi là người sống, hoặc cũng có thể nói rằng chúng tôi chưa tìm ra phương thức đúng đắn, nhưng bây giờ chúng tôi không thể quay đầu được nữa.
Tôi có thể nhận thấy sức sống của mình đang mất dần, cảm giác suy kiệt ấy dần dần trào lên. Chúng tôi làm người dẫn đường cho đoàn người và thi thể có tâm thuật không ngay thẳng, đương nhiên sẽ tiêu hao rất nhiều pháp lực, thọ nguyên cũng hao hụt rất nhanh.
Phía trước vẫn là vực sâu không thấy được tận cùng, giống như một cái động không đáy, liên tục chạy dài xuống phía dưới. Khi tôi quay đầu nhìn Tử Long, anh ấy cũng đang nhìn tôi, toét miệng cười dù trông khá mệt mỏi, nhưng vì sợ tôi lo lắng nên lập tức hỏi: "Sơ Cửu, em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"
Tôi biết Tử Long đang tìm đề tài để gợi chuyện, bởi vì cảm giác này thực sự quá tồi tệ, mà chúng tôi cũng thấy chán rồi. Tôi "ừm" một tiếng, mỉm cười đáp lại: "Em nhớ rõ lắm chứ, ở ngọn núi sau thôn Ma Câu, anh xuất hiện cùng với sư phụ Tiêu Dao. Nghĩ kỹ lại thì thời gian trôi nhanh thật, mười mấy năm cứ thế trôi qua mất rồi, mà hai anh em ta vẫn đang phiêu bạt."
"Đúng thế. Thời gian trôi nhanh thật, như bóng câu qua khe cửa." Tử Long lắc đầu đầy cảm khái, anh cũng mỉm cười, "Anh nhớ lần đầu gặp em, em đang bị oan hồn quấn thân, sợ đến mức không còn hồn vía. Bao nhiêu năm qua đi, không ai có thể ngờ rằng em lại trở thành người đứng đầu Đạo môn."
Tôi lắc đầu và đáp: "Tử Long à, cái gì mà người đứng đầu Đạo môn, cái gì mà Lý chưởng môn chứ, em đâu có hứng thú. Việc em muốn làm là tuân theo di nguyện của sư phụ và ông nội, diệt cái ác, nhốt lệ quỷ, suốt đời vì Đạo."
"Ừm." Tử Long ậm ừ đáp rồi nói: "Nếu sư phụ vẫn còn sống, nhìn thấy anh em ta lúc này, chắc ông ấy cũng sẽ rất vui. Tiếc rằng sư phụ số khổ, sau cùng vẫn phải chết trong tay Chu Bát Tự."
Tôi sợ bầu không khí sẽ càng lúc càng trầm trọng nên lập tức đổi đề tài, "Tử Long, hai chúng ta lớn lên cùng nhau, nhưng trước nay em không biết, sau này anh muốn làm gì thế? Anh cũng chưa từng nhắc đến bao giờ. Trước kia chúng ta không có thời gian, bây giờ nhân dịp này có thể tán gẫu rồi."
Tôi hỏi như thế, Tử Long bỗng nhíu mày, anh lặng người suy nghĩ mất mấy giây rồi lắc đầu, "Nói thật lòng, anh chưa từng nghĩ đến cuộc sống sau này của mình. Trước kia anh chỉ muốn em và sư phụ được sống tốt. Sau này em rời khỏi núi Miêu Vương, anh chỉ muốn bảo vệ em, cho đến khi anh ngã xuống mới thôi. Bây giờ đạo hạnh của em cao hơn cả anh, em cũng lớn rồi, không cần anh bảo vệ nữa. Không giấu gì em, bây giờ anh cũng không biết mình nên làm gì, ha ha..."
Nói đến sau cùng, Tử Long cười khổ, nụ cười cô đơn ấy khiến tôi cực kỳ khó chịu.
Tôi ngừng lại trong chốc lát rồi mới mỉm cười bông đùa, "Tử Long, anh không nghĩ đến việc lấy vợ sinh con à?"
Tôi vừa hỏi đến chuyện tình cảm, Tử Long lập tức cười khổ đầy bất lực, "Trước kia khi gặp Diệp Chu Tinh, anh cũng từng có ý nghĩ này chứ. Thực ra anh cũng không biết rốt cuộc mình có thích người ta hay không, nhưng cô ấy nói với anh rằng, anh không có nhà, cô ấy có thể cho anh một mái nhà. Có lẽ vì câu nói này mà anh cảm thấy ấm áp. Nhưng cô ấy là người của Sư Tư Triết, phản bội Đạo môn. Kể ra thì, có lẽ anh với cô ấy có duyên mà không có phận. Anh không giết cô ấy, để cô ấy rời đi. Anh nghĩ, điều này là kết cục tốt nhất đối với cả anh và cô ấy rồi."
Tử Long giống tôi, cả hai là những kẻ lỗ mãng, về cơ bản là đờ đẫn trong chuyện tình cảm. Thực ra tôi rất muốn nói với anh ấy, Diệp Chu Tinh đã chết, lại còn chết vì anh ấy. Nếu không có Diệp Chu Tinh, Tử Long đã biến thành con rối từ lâu rồi.
Nhưng trước khi chết, Diệp Chu Tinh đã dặn chúng tôi không được tiết lộ chân tướng cho Tử Long, bởi vì như thế thì cô ấy có thể sống mãi trong tim anh ấy.
Đến bây giờ Tử Long vẫn tưởng rằng Diệp Chu Tinh còn sống, có lẽ với cách này, cô ấy sẽ sống mãi trong tim Tử Long.
Biểu cảm trên gương mặt Tử Long lúc này thoáng qua nét buồn thương, e là đang nhớ tới Diệp Chu Tinh. Tôi vội vàng mỉm cười và bông đùa, "À phải rồi, Tử Long, anh cảm thấy Lý Tiêu Vũ thế nào? Thực ra em thấy người ta hợp với anh lắm đấy, dịu dàng, hào sảng, đối nhân xử thế cũng chu đáo. Nếu anh ở bên cạnh cô ấy, sau này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
"Ôi." Tử Long thở dài một tiếng, "Bây giờ anh sắp hết đời rồi, có tư cách gì để yêu với đương? Thứ dằn vặt nhất trên thế gian này chính là một chữ "tình". Thôi thì đừng đụng tới sẽ tốt hơn, khỏi phải đau đứt ruột đứt gan. À phải rồi, thằng nhóc này..."
Nói đến đây, Tử Long bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, "Thằng nhóc này, em giới thiệu người kia cho anh vì sợ anh liên lụy em cả đời hả?"
Tôi cười hề hề, "Tử Long, em tin hai đứa mình có thể đánh bại Ma Vương. Em từng thề trước mộ sư phụ, sau này chúng ta sẽ dẫn theo vợ con tới thăm ông ấy. Nếu có thể giải quyết được kiếp nạn Ma Vương thì không còn chuyện gì cần đến chúng ta nữa. Sau cùng, chúng ta sẽ lùi ra khỏi dòng chảy lịch sử của Đạo giáo, nhưng em không muốn sống nửa đời sau trong cô độc đâu. Kiếp này chúng ta chưa từng tách ra, cho dù già đi, chúng ta cũng phải sống cùng nhau."
"Được thôi!" Tử Long gật đầu chắc nịch, "Chúng ta có thể làm anh em đã là duyên phận cực lớn mà ông trời ban tặng. Chí ít thì khi chúng ta già đi cũng có người để trò chuyện và nhắm rượu. Sơ Cửu..."
Tử Long còn chưa nói dứt câu, đôi mắt của anh ấy đột nhiên trợn tròn, biểu cảm trên gương mặt chỉ toàn chấn động. Mà ánh mắt của anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi hoàn toàn mờ mịt vì biểu cảm này nên vội vàng hỏi: "Tử Long, anh sao thế?"
"Ha ha... ha ha..." Nào ngờ, Tử Long bỗng bật cười thành tiếng. Nụ cười ấy không hề có chút thương cảm và sợ hãi nào, chỉ có nhẹ nhõm và giải thoát. Tôi hoàn toàn đờ đẫn vì thái độ của Tử Long, đang ngờ vực thì thấy anh ấy rút thanh chủy thủ đang giắt ngang hông, một luồng sáng lạnh hắt lên gương mặt.
Thanh chủy thủ cầm ngang của Tử Long đang phản chiếu mái tóc của anh ấy. Nhìn thấy hành động này, tôi mới bất giác hiểu ra: Mái tóc của Tử Long bắt đầu chuyển bạc rồi.
Tôi cũng rút ra một thanh chủy thủ, soi lên mái tóc mình. Tóc của tôi cũng bắt đầu điểm bạc, ở hai bên mai mọc ra không ít tóc trắng. Vả lại, tốc độ mà tóc trắng mọc ra hoàn toàn có thể quan sát được bằng mắt thường.
Tôi và Tử Long soi mình mất mấy giây rồi đồng thời bật cười ha hả. Không thấy sợ hãi, không thấy kinh ngạc, ngược lại chỉ thấy nhẹ lòng như được giải thoát. Bây giờ trong đầu chúng tôi chỉ có một ý nghĩ: nhất định phải đưa những người và thi thể này tới âm tào địa phủ.
Chỉ cần giao họ vào tay Diêm Vương, kế hoạch của Đoạt Phách sẽ thất bại. Việc duy nhất chúng tôi làm được là ngăn cản các phân thân của Ma Vương cắn nuốt lẫn nhau.
Thấy mái tóc trắng đang nhanh chóng mọc ra của Tử Long, tôi lắc đầu cười to, "Tử Long, khi chúng ta gặp nhau lần đầu, anh và em đều là thiếu niên, áo trắng, tóc đen. Bây giờ chúng ta cùng lao xuống Hoàng Tuyền, không ngờ còn cùng nhau bạc đầu. Ông trời chiếu cố cho hai anh em ta quá, muốn để chúng ta chết đi cũng có bạn. Ha ha..."
Nghe được câu nói của tôi, Tử Long cũng bật cười ha hả. Vang vọng khắp thông đạo là tiếng cười như trút được gánh nặng của chúng ta, qua rất lâu vẫn không chấm dứt.
Giữa những tiếng cười hào phóng, tôi đột nhiên nhìn thấy luồng sáng màu xám xuất hiện ở phía trước, ngay tận cùng của thông đạo. Nhìn thấy ánh sáng này, tôi vội vàng hô lên với Tử Long: "Tử Long, chúng ta đến nơi rồi."
Khi gọi tên Tử Long, tôi mới phát hiện ra mái tóc của anh ấy đã bạc trắng hết. Không riêng gì anh ấy, đến cả tóc của tôi cũng bạc cả rồi. Hai thiếu niên bạc đầu nhìn nhau chằm chằm, ban đầu chỉ mỉm cười, sau đó cùng đi về phía tận cùng.
Tôi không biết chúng tôi đã hao hụt bao nhiêu thọ nguyên, cũng không biết cả hai còn sống được bao lâu. Nhưng chí ít, đến giờ chúng tôi vẫn sống.
Đợi khi tôi tiến vào khoảng sáng màu xám đó, thứ xuất hiện tiếp theo chính là cổng lớn của Quỷ Môn quan. Đoàn thi thể và những kẻ tâm thuật bất chính ở phía sau cũng theo đến bên ngoài Quỷ Môn quan, đội ngũ không phân tán, xếp thành mấy hàng liền, giống như một đội quân hùng hậu.
Tử Long nhìn Quỷ Môn quan trước mặt mà kích động vỗ vai tôi, "Sơ Cửu, chúng ta tới âm tào địa phủ rồi, nhiệm vụ của chúng ta kết thúc rồi."
Lòng tôi cũng rất kích động, vừa "ừm ừm" vừa gật đầu. Ngoảnh đầu nhìn lại đội ngũ sau lưng chúng tôi, không một ai có dấu hiệu thức tỉnh. Tôi âm thầm thở phào một hơi, mỉm cười nói: "Bây giờ chúng ta chỉ cần đi thông báo với Diêm Vương là có thể quay về rồi. Tử Long, không biết hai ta còn sống được bao lâu nữa, nhưng chúng ta sống rồi."
"Sơ Cửu à, không ổn! Không ổn lắm em ơi!" Đúng lúc này, Tử Long bỗng sa sầm mặt mũi, miệng lầm bầm hai lần "không ổn".
Thấy cảm xúc của anh ấy có vẻ khác lạ, tôi vội vã hỏi: "Tử Long, cái gì không ổn?"
Tử Long nheo mắt hướng về phía con đường Hoàng Tuyền, "Sơ Cửu à, Quỷ Môn quan không có quỷ sai, cũng không có chó dữ địa ngục canh cửa. Thậm chí trên đường Hoàng Tuyền cũng không thấy âm binh đi tuần tra. Em có phát hiện ra không, âm tào địa phủ quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người ta không yên lòng."
Tử Long vừa giải thích, tôi cũng nhận ra tình hình của âm tào địa phủ không ổn lắm. Bên ngoài Quỷ Môn quan không có bóng dáng của quỷ sai hay âm binh canh cửa. Vả lại, xung quanh cũng không có âm binh đi tuần tiễu.
Thủ vệ của âm tào địa phủ trước nay rất nghiêm ngặt, chỉ cần có người hoặc tà vật xuất hiện ở Quỷ Môn quan, âm binh lập tức có mặt, đồng thời xông tới bắt giữ. Nhưng Quỷ Môn quan trước mặt họ, giống như Tử Long mới nói, yên tĩnh đến đáng sợ, cũng yên tĩnh đến mức khiến người ta không yên lòng.

Bình Luận

0 Thảo luận