Khoảng khắc chúng tôi bước ra khỏi căn phòng thứ ba đó, cả làng chài đều sáng lên.
Ở phía đầu làng phải có đến hơn trăm người. Họ đứng tách ra thành vài ba nhóm, chặn kín con đường đi vào đầu làng.
Cô gái Âm Dương Sư tên Thạch Minh Thánh Hàm cũng đã nói, đây là lễ số tam thỉnh tam giáo, tức hoàn toàn dựa theo quy tắc khiêu chiến của Đạo môn chúng tôi.
Ba cửa ải vừa rồi, trừ ảo thuật tà môn của Thạch Minh Thánh Hàm ra, hai cửa ải còn lại chỉ là dùng để thử dao mà thôi.
Bọn họ muốn thử xem chúng tôi có thực lực để khiêu chiến với họ hay không. Nếu như chúng tôi còn chẳng đối phó nổi với hai cái xác và hai tên tiểu quỷ kia, vậy họ chắc chắn sẽ không ra mặt gặp chúng tôi.
Đây là lễ nghi khi khiêu chiến, và cũng là quy củ.
Chúng tôi vừa mới xông qua ba cửa ải, giờ lại phải đối mặt với tất cả các pháp sư của khu vực Z! Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Tử Long và Mạnh Doanh.
Hai người họ mỉm cười, gật đầu với tôi, mắt sáng như sao, trông kiên định vô cùng. Ba người chúng tôi cùng bước nhanh về phía đầu làng.
Bọn họ ăn mặc không giống nhau, nhóm ở chính giữa là đông nhất, trông có vẻ giống người của Vu Giáo.
Đặc biệt là ông lão ngồi ở giữa, tuổi tác tầm năm mươi, mình trần, xăm kín mặt và người. Trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền sọ rắn, khiến cho người khác có cảm giác ma quái khó tả.
Ông ta đang nhìn chúng tôi, từ xa đã có thể thấy có thứ gì đó thoáng qua trong đôi mắt, đó chính là sát ý!
Tôi đi đầu tiên, Tử Long và Mạnh Doanh đứng chếch hai bên. Tôi vừa đi về phía họ vừa hét lên: "Tôi - chưởng môn phái Huyền Chân - Lý Sơ Cửu, đến ứng chiến!"
"Tôi - Triệu Tử Long - đệ tử phái Phù Lục, ứng chiến!"
"Tôi - thợ cản thi Mạnh Doanh, đại diện cho thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa, ứng chiến!"
Bọn họ có quy củ của họ, chúng tôi có lễ nghi của chúng tôi. Sau khi báo danh, tôi lại hét lên: "Năm xưa, nước M xâm phạm lãnh thổ nước tôi! Nước tôi phản kích chiến đấu, người Vu Giáo các người lại dùng tà thuật giết hại vô số binh lính của chúng tôi! Sau đó, Đạo sĩ Hoa Hạ tự mình tham chiến, vây khốn tất cả đám người Quỷ vương và Vu Giáo các người vào trong núi! Nay các người đã quay trở lại, cấu kết với một đám pháp sư, sát hại vô số bách tính nơi đây. Huynh đệ ba người chúng tôi, chắc chắn sẽ quyết chiến, vì dân vì nước."
Giọng tôi có mang thêm chân khí, vừa vang vừa rõ, truyền đi rất xa, cứ vọng đi vọng lại trong làng chài Tiểu Ngư này, mãi không biến mất.
Mà vừa dứt lời, tôi đã nhìn thấy có chừng mười người xông về phía chúng tôi, chặn thẳng đường đi của chúng tôi.
Họ mặc áo vải bố, trên tay không hề cầm pháp khí gì. Sau khi chạy tới gần, họ nhanh chóng bao vây ba người chúng tôi lại.
Chúng tôi đứng tựa lưng vào nhau, còn chưa kịp đợi họ ra chiêu thì đã thấy họ ngồi bệt xuống đất. Mà họ vẫn còn chưa ra tay, tôi đã trông thấy người Vu Giáo áp tải chừng mười người dân làng đi tới, đứng cách chúng tôi có vài mét.
Người Vu Giáo quát nạt một tiếng, những người dân đó sợ đến mức quỳ sụp xuống đất, phụ nữ và trẻ em trong số đó thì đã khóc òa lên.
"Đạo sĩ Trung Hoa các người tự cho rằng trong lòng mình có đạo, chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội. Hôm nay, những người dân làng này và các ngươi hòa làm một thể, các ngươi bại, bọn chúng phải chết! Các ngươi thắng, bọn chúng sẽ được sống! Ta sẽ khiến cho Đạo sĩ Hoa Hạ các người biết, trước mặt Vu Giáo chúng ta, các ngươi cũng chỉ giống như bọn chúng, chẳng khác gì một đám giun dế. Bất luận là đám Đạo sĩ ngu xuẩn của năm đó, hay là đám các ngươi hiện tại! Muốn giết các ngươi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!" Người Vu Giáo đắc ý giễu cợt.
Gã hừ một tiếng, đám thôn dân quỳ trên đất lại càng sợ hãi, khóc toáng lên, rồi gào thét với chúng tôi: "Cầu xin các cậu cứu lấy chúng tôi! Chúng tôi không muốn chết, chúng tôi còn muốn sống tiếp!"
Người Vu Giáo dùng tính mạng của những người này để chèn ép chúng tôi, đây chính là thủ đoạn của chúng. Chúng có thể lạm sát kẻ vô tội, nhưng chúng tôi thì không thể.
Chúng tôi phải bảo vệ bọn họ, đây chính là trách nhiệm của chúng tôi!
Tôi nhìn bọn họ, nghiến răng đáp: "Mọi người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ liều mạng để bảo vệ mọi người! Nhưng mọi người cần phải nhớ kỹ, chúng ta là truyền nhân của rồng, quỳ trời quỳ đất quỳ trước cha mẹ, tuyệt đối không được quỳ trước đám người này! Đứng hết lên cho tôi, đứng hết lên!"
Câu cuối cùng tôi nói rất nặng nề, gần như là gầm lên. Bởi vì bọn họ quỳ như thế cũng tức là đang dày vò tôn nghiêm của chúng tôi.
Cho dù chúng tôi đấu pháp thắng bọn chúng, thì cũng chẳng giữ lại được tôn nghiêm nữa.
Thôn dân đều là những người bình thường, vốn đã sợ hãi nên lại càng không dám đứng lên. Tôi nghiến răng, hô lại lần nữa: "Người Hoa Hạ, tuyệt không khuất phục, đứng hết lên!"
Giọng tôi đã mang theo lửa giận, ánh mắt nhìn về phía họ nóng cháy, họ cũng đang nhìn tôi, ánh mắt kia cũng dần dần kiên định hẳn lên.
Mà người Vu Giáo lại cười lạnh một tiếng, buông lời nhục mạ: "Bọn Hoa Hạ các người từ trước đến giờ đều kém hơn người ta một bậc, chúng mày là một chủng tộc đê hèn, đẻ ra đã nhu nhược yếu ớt. Đứa nào dám đứng lên, tao sẽ giết đứa đấy! Ha ha ha..."
Tôi nắm chặt tay, cắn răng, giận dữ hét lên: "Đứng lên!"
Lúc này, có một người đàn ông trung niên đứng phắt dậy, cất giọng hét lớn: "Chúng ta không thể bị bọn họ ức hiếp nữa, mọi người đều đứng lên đi, đây là lãnh thổ của chúng ta. Hự..."
Ông ấy còn chưa nói hết, gã Vu Giáo kia đã thụi vào bụng ông ấy liên tục. Ông ấy kêu gào thảm thiết, thân thể cuộn tròn lại vì đau đớn.
"A!" Ngay lúc tôi còn cho rằng ông ấy sẽ thỏa hiệp rồi quỳ xuống, ông ấy đột nhiên hét lên một tiếng, đứng thẳng người dậy, nghiến răng nghiến lợi hô: "Chúng ta có tôn nghiêm, chúng ta không thể quỳ trước đám oắt con này!"
Ông ta hô xong, bầu không khí bỗng chốc sôi sục hẳn lên. Những người dân còn đang sợ hãi kia, sau khi chần chừ giây lát cũng đã đứng dậy.
Nhìn thấy bọn họ đều đã đứng cả lên, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nở nụ cười. Mà gã Vu Giáo kia lại càng phẫn nộ, rút con dao găm ra định giết người.
Tôi thấy có biến, bèn lập tức hô lên: "Oắt con, nếu như mày giết họ, vậy bọn mày thua rồi! Muốn dùng cách này để đấu pháp với chúng ta sao, bọn mày không có tư cách!"
"Lui xuống!" Gã kia hằm hè nhìn tôi, song còn chưa kịp ra tay, ông lão ngồi ở giữa cổng làng đã lạnh lùng quát một tiếng.
Đám người Vu Giáo lập tức cung kính lui sang một bên. Dân làng đã an toàn, giờ phải xem chúng tôi rồi.
Những pháp sư đang ngồi bao vây chúng tôi bắt đầu hành động. Bọn họ tay kết ấn Kim Cang, miệng niệm những lời chú ngữ mà chúng tôi nghe không hiểu.
Ba người chúng tôi tựa lưng vào nhau, nhìn chằm chằm bọn họ, sẵn sàng gặp chiêu thì tiếp chiêu. Sau khi bọn họ niệm chú xong, tôi thấy họ đều ngẩng đầu lên, rồi đột ngột phun máu ra.
Máu rơi xuống đất, bốc ra mùi tanh hôi nồng nặc. Mà ngay sau đó, họ lại bắt đầu niệm chú, nhưng tiếng niệm chú vừa vội vàng vừa nặng nề. Mà tay họ đều chỉ thẳng xuống phía dưới đất, nơi chúng tôi đang đứng.
Khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên phát hiện ra mặt đất dưới chân chúng tôi chấn động liên hồi, y như có động đất.
Nhưng ngay sau đó, tôi lại nhìn thấy mặt đất bắt đầu độn lên như có thứ gì đó đang chui ra. Chúng tôi vội vàng lùi về sau mấy bước, tức thì mặt đất đã mịt mù bụi đất.
Ầm!
Tôi còn chưa nhìn rõ được thứ bò từ trong đất ra là thứ gì thì đã nghe thấy một tiếng nổ tung trời.
Mặt đất nổ tung thành một cái hố, sau đó có một cánh tay máu thịt be bét thò lên từ dưới lòng đất.
Cánh tay kia không có da, chỉ toàn máu với thịt lẫn lộn. Mà sau khi cánh tay đó thò ra ngoài, một cái đầu không có da bao phủ cũng chui ra theo. Rồi sau đó là nửa người dưới cũng bắt đầu bò ra.
Đến khi con quái vật này hoàn toàn chui lên khỏi mặt đất, chúng tôi mới nhìn thấy rõ được dáng vẻ của nó.
Trên người nó không có tý da nào, chỉ là một thi thể be bét toàn máu với thịt. Nhưng máu thịt trên người vẫn còn đỏ tươi, không có dấu hiệu bị thối rữa.
Đặc biệt là đôi mắt của nó, không có mí mắt, nên mắt chỉ còn sót lại hai hốc mắt trắng dã, xung quanh cũng không ít dây thần kinh màu trắng.
Con ngươi trắng dã kia đảo một lượt nhìn chúng tôi, rồi cái xác không có da này bỗng giận dữ gào lên: "Grừ..."
Tiếng gào của nó khiến thần kinh chúng tôi bị chấn động, còn khiến cho máu thịt trên người nó rung lên rồi rơi xuống. Máu tươi vừa chạm đất, cỏ xanh lập tức khô héo như bị tạt axit.
Mạnh Doanh nhìn thấy cảnh này bèn hốt hoảng kêu lên: "Là huyết thi, là huyết thi kịch độc mà vu sư nước M thường nuôi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận