Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 383: Người và yêu không giống nhau

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tôi nghe thấy có người gọi tên mình, vội dừng bước, đồng thời quay đầu lại nhìn. Vừa ngoảnh lại, tôi liền thấy hồn thức đang lơ lửng giữa không trung lại ngưng tụ một lần nữa!
Hơn nữa bây giờ ngưng tụ ra hình người còn rõ nét hơn lúc nãy. Mà hình người đó không phải đang trong trạng thái ngồi, mà đứng chắp tay, áo trắng tựa như tuyết, tóc dài không gió mà bay.
Lúc nhìn thấy hình người này, tôi cũng bị dọa sợ, thật sự quá giống. Người cũng đang nhìn tôi, nở nụ cười ôn hòa tựa như một vị công tử khiêm tốn.
Tôi nhìn mà choáng váng, trong lòng chỉ có một đáp án, đây chính là khai sơn tổ sư gia của Huyền Chân giáo, Thuần Phong! Còn cái gì Thuần Phong thì tôi cũng không biết, chỉ nghe thấy bạch hồ mắt xanh hô lên như vậy nên mới ghi tạc cái tên này vào lòng.
Còn bạch hồ mắt xanh vốn đang thoi thóp, sau khi nghe thấy giọng nói của tổ sư gia liền ngẩng đầu lên. Bạch hồ mắt xanh vừa nhìn thấy hình người của tổ sư gia, lập tức rơi nước mắt, nghẹn ngào thốt ra một câu: "Thuần Phong, là chàng thật sao?"
"Hồ Nhi, là ta, nàng chịu khổ rồi!" Giọng nói của tổ sư gia rất dịu dàng, giống như đang nỉ non với người yêu của mình vậy. Nghe thấy tổ sư gia gọi tên mình, thân thể của bạch hồ mắt xanh bất giác giật giật. Không biết cô ta lấy sức lực từ đâu mà đột nhiên nhảy lên, lao ngay về phía tổ sư gia.
Thế nhưng cô ta không biết lúc này tổ sư gia chỉ là hồn thức, cũng là một hơi thở cuối cùng mà người để lại trong trời đất này, chứ không phải là người sống. Cô ta vừa nhào đến, lập tức xuyên qua hồn thể của tổ sư gia.
Lúc rơi xuống đất, cô ta thấy hơi sợ, nhưng vẫn không cam lòng, còn muốn vồ tới, muốn để tổ sư gia ôm lấy mình.
Tổ sư gia chỉ cười bảo: "Hồ Nhi, bây giờ ta chỉ là hồn thể, cũng là ý thức sau cùng của ta! Ta để lại tia hồn thức này, ngoại trừ chờ người có duyên với Huyền Chân giáo thì hơn thế nữa chính là để chờ nàng!"
Bạch hồ mắt xanh đợi tổ sư gia mấy trăm năm, có thể tưởng tượng được lúc này tâm trạng của cô ta kích động đến nhường nào. Nhưng ngoài kích động, nhiều hơn thế chính là nỗi bi thương bao trùm. Cô ta khẽ lắc đầu, đau thương hỏi: "Thuần Phong, tại sao chàng không đến gặp ta? Chàng biết ta chờ chàng đau khổ đến cỡ nào không?"
"Haizz." Tổ sư gia thở dài một tiếng, đáp: "Hồ Nhi, ta có về tìm nàng, nhưng nàng đã bị Vô Căn đại sư trấn áp trong miếu Bồ Tát! Nếu ta thả nàng ra, không chỉ là ta, ngay cả nàng cũng sẽ bị Đạo môn thảo phạt! Năm đó ta cũng không muốn rời xa nàng, chỉ tại Đạo môn phân tranh quá hỗn loạn. Nếu ta không đứng ra, Đạo môn sẽ hoàn toàn bị chia năm rẽ bảy. Sau khi dẹp loạn, ta cũng nghĩ đến việc thống nhất Đạo môn. Nhưng ta không bỏ được Hồ Nhi của ta, cuối cùng mới từ bỏ Huyền Chân giáo mà mình lập nên, quay về tìm nàng! Thế nhưng không được như ước nguyện, người và yêu vốn không giống nhau, thanh danh của ta đã nổi lên trong Đạo môn từ lâu. Nếu ta dẫn theo nàng, những người khác trong Đạo giáo chắc chắn sẽ không buông tha cho ta. Ta không sợ phải đối địch với cả thế giới, chỉ sợ bọn họ sẽ làm tổn thương Hồ Nhi của ta!"
"Tại sao chàng lại nghĩ vậy? Tại sao chàng không hỏi ý ta? A!" Bạch hồ mắt xanh nói đến đây, tâm trạng bắt đầu kích động, nói một lúc thì khóc lớn. Sau khi khóc rống, cô ta lại cười to, nói: "Thuần Phong, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh chàng, cho dù muốn ta chết, cho dù muốn ta tan thành mây khói thì ta cũng bằng lòng! Ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng, cùng chàng già đi! Dù chỉ có thể ở cạnh chàng thêm một khắc, ta cũng mãn nguyện."
"Mẹ kiếp, gió lớn quá, cát bay vào mắt rồi!" Lúc này Hà thiên sư lại nói một câu chẳng đúng lúc chút nào. Lúc tôi quay đầu nhìn hắn, hắn lúng túng cười cười, không ngừng dụi mắt mình.
Không chỉ Hà thiên sư, tôi cũng khó chịu trong lòng. Thật ra tôi không hiểu nổi, chỉ cần thật lòng yêu nhau thì cần gì phải kiêng kỵ người và yêu chứ? Chỉ cần là người tôi yêu, cho dù cô ấy là ma thì tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy.
"Hồ Nhi, ta biết nàng chịu khổ. Nhưng chẳng phải ta cũng vậy đó sao?" Giọng điệu của tổ sư gia Thuần Phong cũng trở nên đau thương: "Kể từ khi biết nàng bị Vô Căn đại sư trấn áp ở miếu Bồ Tát, ta liền ở lại trong sơn động chúng ta từng sống này. Là nàng đã bầu bạn với ta ở đây để ta giác ngộ đắc đạo, ta đã coi nơi này là nhà của chúng ta từ lâu. Vì luôn bận lòng về nàng nên ta không có tâm tình tu đạo, cuối cùng vẫn không thể được vào hàng tiên, ngay cả tư cách tiến vào bảy mươi hai tiên động cũng không có. Thật ra cũng không phải là không có cơ hội, chỉ là ta đã từ bỏ nó. Ta chỉ muốn ở lại đây, bảo vệ hồi ức giữa ta và Hồ Nhi cho đến lúc chết già. Ta biết mình có lỗi với Huyền Chân giáo nên lúc sắp chết đã chia hồn phách của mình thành ba, một phần quy thiên, một phần đưa vào Âm tào Địa phủ để chuyển thế, muốn để người chuyển thế thay ta hoàn thành thiếu sót mà ta đã gây ra cho Huyền Chân giáo. Mà còn một phần để lại bên trong sơn động này. Ta hy vọng một ngày nào đó nàng có thể hóa giải lệ khí trên người mình, lúc đó ta có thể gặp được nàng lần cuối!"
"Thuần Phong, lúc nào ta cũng nghĩ về chàng, yêu hận đan xen thì sao có thể hóa giải lệ khí trên người được. Nếu chàng là một người bình thường thì tốt biết bao nhiêu, thật là tốt biết bao nhiêu!" Lúc này bạch hồ mắt xanh đã khóc không thành tiếng.
"Hồ Nhi, có thể nhìn thấy nàng lần cuối, ta đã hoàn thành tâm nguyện rồi!" Tổ sư gia Thuần Phong nở nụ cười, sau đó mới nhìn về phía tôi: "Lý Sơ Cửu, trong ba hồn bảy vía của ngươi có một hồn là chuyển thế của ta. Trước kia ta thấy hổ thẹn với Huyền Chân giáo, hy vọng ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện của ta, xây dựng lại Huyền Chân giáo, chân chính thống nhất Đạo môn! Nếu như Đạo môn không thống nhất thì ắt sẽ đại loạn! Tu vi của ta đủ để nghịch thiên, nhưng đệ tử ta thu nhận lại không có tư chất cao, chỉ học chưa được ba phần. Cho đến bây giờ, đạo thuật Huyền Chân của các ngươi càng ngày càng kém. Số mệnh luân hồi, ngươi chính là hy vọng cuối cùng. Hôm nay ta sẽ truyền thừa hồn thức của mình cho ngươi, chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện thì mười năm sau sẽ có thể hành tẩu âm dương, thoát khỏi sổ sinh tử! Sau trăm tuổi thì càng có cơ hội được vào hàng tiên. Nhưng có một điều ta phải nhắc nhở ngươi, muốn được vào hàng tiên, nhảy ra khỏi tam giới thì không được động tình. Chữ "tình" này chính là kiếp nạn cả đời của người tu đạo. Muốn độ kiếp thì khó như lên trời!"
Sau khi nghe xong, tôi vẫn không tỏ thái độ gì. Tôi hiểu rõ ý trong lời nói của tổ sư gia, người muốn tôi nhận truyền thừa hồn thức của người, xây dựng lại Huyền Chân giáo, thống nhất Đạo môn. Đây cũng là lý tưởng của tôi, còn việc được vào hàng tiên, nếu muốn tôi từ bỏ người mình yêu thì tôi bằng lòng làm một phàm phu tục tử.
Tôi kính trọng gật đầu, hứa hẹn: "Kể từ ngày nhập môn, cả đời Lý Sơ Cửu tôi đã định sẽ là người của Huyền Chân giáo. Tổ sư gia cứ việc yên tâm, chỉ cần là trách nhiệm của tôi thì tôi nhất định sẽ không chối từ, cũng sẽ bảo vệ trật tự của Đạo môn!"
"Tốt lắm!" Tổ sư gia hài lòng gật đầu, nói: "Muốn hoàn toàn thống nhất được Đạo môn, không chỉ cần tập hợp đệ tử tu đạo của Đạo môn mà còn phải diệt trừ sức mạnh xấu xa bên ngoài Đạo môn! Trước hết có Linh tộc, sau lại có Cửu U! Đường rất dài, cũng rất gian nan, có lẽ cả đời này của ngươi cũng không thể hoàn thành ý nguyện vĩ đại này! Ta cũng biết mình rất ích kỷ, dùng cách như vậy để đẩy trách nhiệm lên người ngươi. Nhưng nhiều khi chúng ta không thể nắm giữ vận mệnh của mình. Mấy trăm năm sau khi chết, cuối cùng ta mới hiểu ra một đạo lý! Muốn nắm giữ vận mệnh của mình, muốn bảo vệ người mình yêu thì chỉ còn cách phá vỡ bánh xe vận mệnh tiên ban! Nhưng tất cả những điều này đều là huyền cơ, trong lịch sử hơn một nghìn năm của Đạo môn, chưa có ai có thể đạt được đến trình độ này! Lượng sức mà đi, đừng nghịch thiên!"
Câu nói này của tổ sư gia là đang nhắc nhở tôi, người muốn nói nếu sau này tôi cũng gặp phải lựa chọn như vậy, muốn bảo vệ người yêu của mình mà cũng muốn thoát khỏi sự trói buộc của Đạo môn, cách duy nhất là phá vỡ bánh xe vận mệnh. Đây cũng là phương pháp phá giải mà người tìm ra được sau khi chết được mấy trăm năm.
Những chuyện này quá xa xôi, tôi không dám nghĩ đến nên chỉ ừ một tiếng rồi gật đầu.
Tiếp đó, tổ sư gia lại nhìn về phía bạch hồ mắt xanh, nói: "Hồ Nhi, nàng có thiên tư cao, lại là nữ hoàng của bạch hồ. Sau khi ta tan biến, nàng hãy chuyên tâm tu luyện, chưa biết chừng sẽ có cơ hội biến thành người thật. Dãy núi Tề Vân đan xen nhau, trải dài liên miên, trong núi lại có nhiều sơn tinh quỷ quái! Nàng phải thống nhất chúng, ngày sau nếu như Lý Sơ Cửu muốn tiêu diệt Địa ngục Cửu U, nàng phải dẫn thế lực của mình đi giúp cậu ta! Đây là thời cơ của nàng, cũng là cơ duyên để tu luyện thành người!"
Tôi không ngờ rằng tổ sư gia lại có thể nhìn rõ nhiều chuyện như vậy. Tôi chưa từng nghĩ đến việc phải đối kháng với Địa ngục Cửu U, nhưng nếu thật sự có ngày đó thì bạch hồ mắt xanh nhất định sẽ là một nguồn thế lực rất mạnh! Bởi vì tôi nhớ ra bên cạnh Minh Vương có cáo chín đuôi, không biết là cáo chín đuôi lợi hại hay là bạch hồ mắt xanh lợi hại hơn?
Tôi còn đang suy tư, tổ sư gia bỗng nhiên vung tay lên, một cơn gió mát bay vào người bạch hồ mắt xanh. Trong phút chốc, vết máu trên người bạch hồ mắt xanh liền biến mất.
Một luồng sáng vàng hiện ra, bạch hồ mắt xanh lại biến thành hình người. Mặt mày đẹp như tiên trên trời, nghiêng nước nghiêng thành!
"Hồ Nhi, cho ta nhìn nàng thêm một chút. Đời này từ biệt, chắc chắn sẽ không thể gặp lại nữa. Nhớ kỹ lời ta nói, ngày sau nhất định phải trợ giúp Lý Sơ Cửu, đây là cơ duyên của nàng, tuyệt đối không nên bỏ qua! Trong thân thể Lý Sơ Cửu cũng có một phần của ta!"
Tổ sư gia vừa dứt tiếng, bạch hồ mắt xanh liền bay lên, dùng yêu thuật ổn định hồn thể của tổ sư gia, sau đó mới ôm chặt lấy người: "Thuần Phong, khúc mắc của ta cũng đã được hóa giải! Đời này nhân duyên giữa chàng với ta đã dứt, ta sẽ nghe lời chàng, cố gắng vào núi sâu tu luyện, thống nhất yêu tinh sơn quái ở vùng này! Ta sẽ coi Lý Sơ Cửu là chàng, giúp đỡ cậu ta đến khi cậu ta thống nhất Đạo môn! Đến lúc đó, Hồ Nhi sẽ đến sơn động này bầu bạn với chàng mãi mãi!"
"Hồ Nhi, sau mười kiếp thì hồn phách của ta sẽ lại đầu thai chuyển thế! Nàng hãy chờ ta ngàn năm, ta sẽ bầu bạn bên cạnh nàng mãi mãi! Hồ Nhi, tạm biệt!" Tổ sư gia vừa dứt lời, thân hình của người cũng biến mất, hóa thành từng luồng gió mát, từ từ bay vào trong cơ thể của tôi!
Trong phút chốc, tôi đã tiến vào cảnh giới không minh, không nghe thấy âm thanh nào xung quanh nữa, chỉ nghe thấy tiếng khóc đau lòng của bạch hồ mắt xanh...

Bình Luận

0 Thảo luận