Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 394: Đại trận Huyền Minh

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Điều đáng mừng là bọn họ đều là người có thể chịu được khổ nhọc. Không một ai oán thán kể khổ, cũng không có một người nào yêu cầu rời khỏi! Có lẽ cách thức của tôi quá khắc nghiệt, thế nhưng nếu tôi không làm vậy thì ngày sau khi đối diện với Linh tộc, bọn họ hoàn toàn không có phần thắng!
Tôi đã từng thấy được thế lực của Linh tộc. Từ hộ pháp đến đệ tử bình thường, tất cả đều được huấn luyện nghiêm khắc, tuân theo quy tắc nghiêm ngặt. Muốn sống sót thì nhất định phải huấn luyện gian khổ hơn bọn họ.
Sau khi cho mười phút để ăn uống thì hoàn toàn không có thời gian để bọn họ nghỉ ngơi nữa, tôi dẫn bọn họ xuống đầm rồng. Trước hết là rèn luyện thân thể, sau đó mới dạy bọn họ tĩnh tâm.
Năm đó lúc mới vừa dẫn tôi về Miêu Vương quan, sư phụ Tiêu Dao Tử vẫn chưa dạy tôi đạo thuật mà để tôi quét lá rụng trong sân, quét mãi đến khi tim mình tĩnh lặng mới thôi.
Bây giờ tôi huấn luyện bọn họ cũng theo một nguyên lý đó. Huyền Chân giáo chủ yếu tu luyện khí, chỉ khi tâm lặng như nước thì mới có thể cảm nhận được linh khí trời đất xung quanh một cách tốt nhất.
Tôi chỉ vào vị trí dưới thác nước kia, nước từ trên giội xuống vách núi, đập xuống khiến bọt nước văng tung toé. Tôi lại chỉ vào những tảng đá kia, nói: "Hiện tại tôi dạy mọi người luyện khí, điểm quan trọng nhất của luyện khí là lòng phải tĩnh. Lòng yên tĩnh mới cảm nhận được đan điền trong cơ thể, sau đó dồn hơi thở mà mình cảm nhận được vào trong đan điền, lúc này mới xem như nhập môn! Mọi người ngồi lên trên những tảng đá kia, cho dù nước ở trên giội xuống mạnh thế nào cũng tuyệt đối không được rời đi, đến khi lòng hoàn toàn yên tĩnh mới thôi. Đi đi!"
Tôi vừa nói như vậy, tất cả bọn họ đều nhảy vào đầm rồng, đồng loạt bơi qua. Bọn họ ngồi xếp thành một hàng ở dưới thác nước. Dòng nước giội xuống dưới rất mạnh, lúc vừa ngồi lên thì bọn họ đã bị hất xuống.
Dòng nước giội xuống đập mạnh vào người bọn họ, khiến bọn họ đau đến nhe răng nhếch miệng. Thế nhưng bọn họ kiên cường hơn tôi tưởng, chẳng hề phát ra một tiếng kêu rên nào.
Trước kia bọn họ ở trong gia tộc Đạo môn thì rất lười nhác, không hề trải qua tu luyện gian khổ thế này. Sau khi trải qua huấn luyện lần này, nếu ngày sau bọn họ có thể sống sót thì chính là trụ cột của Huyền Chân giáo. Hơn nữa sau này tôi cũng cần bọn họ huấn luyện ra nhiều đệ tử Huyền Chân giáo hơn!
Ngày đầu tiên tu luyện cũng không có hiệu quả gì. Nước sông rất mạnh, hơn nữa bọn họ chưa từng được tu luyện như vậy. Ngoại trừ mệt mỏi khắp người thì vẫn chưa thể khiến lòng mình yên tĩnh.
Tôi cũng không nôn nóng, còn đến tám chín tháng nữa mới đến ước hẹn mười năm ở thôn Ma Câu. Lúc gần tối, tôi về trước để làm cơm cho bọn họ, bảo bọn họ tu luyện tới khi mặt trăng ló dạng hẵng về.
Bây giờ đã vào mùa thu, trời vừa tối thì không khí bắt đầu mát lạnh. Đợi đến lúc trở về, trên người và trên mặt bọn họ đều đã bị đông lạnh đến đỏ bừng, môi còn tái xanh.
Tôi đốt lửa ở trong nhà, lại bảo bọn họ thay quần áo mà người dân bỏ lại. Ăn cơm tối xong, tôi bảo bọn họ bắt đầu luyện tập kết ấn và một số loại đạo thuật đơn giản.
Sau khi dẫn dắt bọn họ tu luyện, tôi phát hiện ngoại trừ Vương Kỳ Bằng có thiên phú cao nhất thì chính là bốn anh em họ Dương không nổi bật. Chỉ là trước kia bọn họ ở nhà họ Diệp không được huấn luyện gì, luôn bị coi là người hầu nên cũng không biết nhiều đạo thuật, chỉ biết một vài cái cơ bản.
Hiện tại cơ sở của bọn họ còn chưa đủ, đợi đến lúc bọn họ vững rồi thì tôi mới định dạy cho bọn họ Ngũ Lôi thuật và một số đại trận đơn giản của Đạo môn. Tuy rằng uy lực của đại trận không lớn, thế nhưng đại trận do nhiều người kết ra thì thực lực cũng không thể khinh thường.
Sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, tôi cho bọn họ nghỉ ngơi sớm, sáng sớm hôm sau lại tiếp tục. Tôi thì không buồn ngủ chút nào, bắt đầu ngồi tĩnh tọa, lục lọi ký ức trong hồn thức của tổ sư gia.
Lúc tìm tòi, tôi phát hiện ra đại trận của Huyền Chân giáo, đại trận Huyền Minh! Loại trận pháp này không giống với đại trận của các đạo giáo khác. Thường thì đại trận của bọn họ đều là đại trận Thất Tinh hoặc là đại trận Thái Cực. Thế nhưng đại trận Huyền Minh thì khác, nó được dùng chú pháp và chân khí kết thành, đương nhiên thực lực cũng sẽ mạnh hơn đại trận Thất Tinh và đại trận Thái Cực nhiều.
Đây là đại trận cơ sở của Huyền Chân giáo, cũng đã thất truyền từ lâu, giờ chính là lúc để nó được thấy ánh mặt trời lần nữa rồi.
Ngày thứ hai vẫn huấn luyện như cũ, sáng sớm huấn luyện thân thể, buổi chiều luyện khí, buổi tối lại luyện tập đạo thuật. Thời gian còn qua nhanh hơn tưởng tượng, trong vô thức đã trôi qua một tuần.
Tôi dẫn dắt mười lăm đệ tử Huyền Chân giáo là bọn họ huấn luyện đi huấn luyện lại. Đây là sự yên tĩnh chưa bao giờ có, dường như đã ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Người dân ở Bồ Tát Man cũng không trở về nữa. Chắc hẳn trải qua chuyện vừa rồi, có lẽ còn phải qua một khoảng thời gian nữa bọn họ mới có thể yên tâm trở về!
Thông qua huấn luyện cả tuần nay, người tiến bộ nhanh nhất chắc chắn là Vương Kỳ Bằng. Cậu ta còn trẻ, hơn nữa thiên phú cũng không tệ, bắt đầu học thì nhanh hơn những người khác. Tiếp đó là bốn anh em họ Dương, trước kia bọn họ không tiếp xúc với đạo thuật lợi hại, thế nhưng bắt đầu học thì cũng chẳng thua kém ai.
Điểm quan trọng nhất là trong lúc đánh nhau, tôi đã phát hiện ra một điều rất thú vị. Bốn anh em bọn họ phối hợp rất ăn ý, chắc là do máu mủ tình thâm nên vô cùng hiểu ý nhau.
Tôi cho Vương Kỳ Bằng dẫn dắt ba đệ tử lợi hại khác đánh nhau với bọn họ, mỗi một người đều có bản lĩnh vượt xa bốn anh em, thế nhưng kết cục cuối cùng lại là hoà nhau!
Lúc nhìn thấy bọn họ huấn luyện, trong lòng tôi đã có ý, Vương Kỳ Bằng và bốn anh em bọn họ chính là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm.
Trong những buổi huấn luyện sau đó, tôi lại tăng cường độ lên. Mãi đến một tháng sau, khi đã huấn luyện xong thì thân thể, tốc độ, sức mạnh của bọn họ đều đã được tăng lên mấy lần. Cả đạo thuật của bọn họ cũng được tăng lên so với trước kia.
Vương Kỳ Bằng đã tu luyện ra được một tia chân khí, thế nhưng vẫn còn cần huấn luyện không ngừng. Chỉ có điều thế lực bây giờ của bọn họ đã đủ để chống lại một đội quân tinh nhuệ của Linh tộc. Đây là kết quả từ nỗ lực của tất cả mọi người. Nếu gặp phải gấp đôi đệ tử nhà họ Diệp hoặc Thần Tiêu môn, chỉ cần không có cao nhân ra tay thì bọn họ tuyệt đối có thể toàn thắng!
Sau khi ăn xong cơm tối, tôi gọi bọn họ ra ngoài. Trời đã dần mát lạnh, sang đầu xuân năm sau là đến ước hẹn mười năm ở thôn Ma Câu rồi. Nhân khoảng thời gian này tôi phải về thôn Ma Câu kịp lúc.
Nhưng mười mấy đệ tử này chỉ vừa bái vào Huyền Chân giáo. Tôi cần thế lực, không chỉ là bọn họ mà còn là những đệ tử Huyền Chân giáo chân chính đã ẩn náu.
"Qua lần huấn luyện này, thực lực của mọi người có thể nói đã tăng nhanh như gió! Thực lực càng mạnh thì tỷ lệ sống sót của mọi người lại càng lớn!" Tôi nhìn bọn họ, nói: "Thế nhưng sau này tôi không thể dẫn dắt huấn luyện mọi người nữa. Có điều cho dù không có tôi ở bên cạnh, mọi người cũng phải kiên trì tập luyện."
Tôi vừa nói hết, Vương Kỳ Bằng liền tiếp lời, cười nói: "Anh Cửu, ý của anh là bọn em sắp phải đối đầu với Linh tộc rồi à?"
Tôi khẽ lắc đầu, đáp: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Mùa xuân năm sau nhất định sẽ là một trận đại chiến! Có điều tôi có một chuyện muốn giao cho mọi người làm!"
"Anh Cửu, anh nói đi!"
Ừ, tôi cười gật đầu, nói: "Tôi và tôn chủ Linh tộc có ước hẹn mười năm ở quê hương của tôi, thôn Ma Câu. Đợi đến ước hẹn mười năm, tôn chủ Linh tộc sẽ đến thôn Ma Câu! Mà hiện tại thế lực của chúng ta vẫn còn chưa đủ, vì vậy..."
Lúc nói đến đây, tôi bèn nhìn về phía Vương Kỳ Bằng: "Bằng, cậu dẫn theo mười đệ tử còn lại, cầm đại ấn Huyền Chân của tôi âm thầm tụ tập các đệ tử Huyền Chân đang rải rác ở các nơi lại. Sau khi Huyền Chân giáo sa sút, có rất nhiều đệ tử Huyền Chân giáo đã bắt đầu lánh đi. Có người quy ẩn núi rừng, có người ẩn nấp trong Đạo quan. Chỉ cần thấy được đại ấn Huyền Chân thì bọn họ sẽ đi theo các cậu. Trước khi sang năm mới, cậu cần phải dẫn bọn họ đến thôn Ma Câu trợ giúp tôi. Nhiệm vụ này rất quan trọng, tôi tin rằng cậu có thể hoàn thành!"
Sau khi nghe xong, Vương Kỳ Bằng mang ánh mắt kiên định, bảo đảm nói: "Anh Cửu cứ việc yên tâm, chúng em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Được!" Sau khi sắp xếp nhiệm vụ xong, tôi lại bố trí nhiệm vụ cho bốn anh em họ Dương, nói: "Dương lão tam, bốn anh em các anh đi theo tôi đến thôn Ma Câu, chờ bọn họ quay về!"
Tôi sắp xếp mọi chuyện như vậy là có ý định của riêng mình. Bây giờ bọn họ đã học được khá nhiều thứ nhưng kinh nghiệm vẫn còn quá ít. Mà đường về thôn Ma Câu xa xôi, khó tránh khỏi việc trên đường sẽ gặp phải một số chuyện kỳ quái. Đến lúc đó tôi sẽ để bọn họ ra tay, tăng thêm kinh nghiệm thực chiến cho bọn họ!
"Vâng, anh Cửu!"
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, tôi bảo bọn họ nghỉ ngơi sớm. Mấy người chúng tôi đều nghèo, gần như không có tiền bạc gì nên tôi cũng chẳng thể cho bọn họ được. Vì vậy dọc theo đường đi này chỉ có thể dựa vào bọn họ mà thôi!
Đợi đến sáng hôm sau, tôi đưa đại ấn Huyền Chân cho Vương Kỳ Bằng. Vương Kỳ Bằng dẫn theo mười đệ tử. Lúc gần đi, bọn họ cúi chào tôi, cùng kêu lên: "Chưởng giáo, chúng tôi nhất định sẽ không để hổ thẹn với sứ mệnh. Kính xin chưởng giáo chăm sóc tốt bản thân, chúng tôi sẽ mau chóng quay về, bảo trọng!"
Nói thật ra, sớm chiều ở chung suốt một tháng này, chúng tôi đã có tình cảm và luyến tiếc nhau.
Trong lòng tôi cũng cảm thấy không nỡ, thế nhưng cuối cùng tôi vẫn gật đầu cười nói: "Mọi người cũng vậy, bảo trọng!"
Tiễn bọn họ xong, tôi dẫn dắt bốn anh em họ Dương thu dọn đơn giản một vài thứ, đóng chặt tất cả cửa nhà ở Bồ Tát Man. Lo lắng thời gian dài không có ai ở sẽ có cô hồn dã quỷ đến chiếm chỗ, thế nên tôi lại dán bùa trấn tà ở trước sau mỗi căn nhà!
Sau khi làm xong tất cả những điều này, chúng tôi mới rời khỏi Bồ Tát Man, đi thẳng đến thôn Ma Câu...

Bình Luận

0 Thảo luận