Lúc này sát chiêu mạnh nhất tôi có thể sử dụng chính là ấn Phiên Thiên được Vương Lỗi dạy. Tôi không dám lơ là, cũng không dám thả lỏng, cơ thể bỗng rung lên, trong thoáng chốc chỉ cảm nhận được ba chỗ đan điền nối liền lại, một luồng chân khí vô hình nhắm thẳng đến huyệt Bách Hội.
Trong khoảng khắc, dường như tôi không cảm nhận được cơ thể của chính mình nữa, không có trọng lượng, giống như một luồng khí tức lúc ẩn lúc hiện giữa đất trời. Chỉ cần cử động nhẹ, linh khí trời đất xung quanh cũng sẽ chuyển động theo tôi.
Kỳ lạ hơn là, dường như tôi có thể tập trung được tất cả linh khí trời đất xung quanh, chỉ một mình mình có thể sử dụng chúng. Trong lúc tôi đang chìm đắm trong cảm giác kỳ diệu đó, Đại pháp sư cầm đầu bỗng nhiên hét lớn, đồng thời hai tay nhắm vào tôi đánh ra một chưởng, dường như khí tức xung quanh hơi xáo trộn một chút, nhưng lại không xuất hiện bất kỳ điều gì lạ thường.
Có điều một giây sau, khoảng không trước mắt bọn họ đột nhiên xuất hiện một cây quyền trượng trong suốt được ngưng tụ lại bằng âm khí. Cây quyền trượng đó vừa xuất hiện, tôi lập tức nghe thấy từng hồi tiếng động lạ vang lên ken két.
Còn chưa nhìn rõ đã trông thấy xung quanh cây quyền trượng nứt ra một khe hở màu đen. Khe hở đó gần bằng đầu ngón tay cái, xuất hiện chi chít trong không trung, giống như một bức tranh ngay trước mắt tôi, nhưng những đường kẽ hở mới xuất hiện ấy đã bị ai đó dùng dao cắt ra thành từng lỗ nhỏ.
"Đúng là sức mạnh đáng gờm, lại có thể xé rách được không gian!" Tôi nhìn cảnh tượng trước mặt, tặc lưỡi thầm thở dài một tiếng. Hai tay tôi cũng không dám ngừng lại, sau khi cảm nhận được uy lực của cây quyền trượng kia, lại càng không dám lãng phí quá nhiều thời gian để kết ấn Phiên Thiên nữa.
Lúc này trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ cực kỳ đơn giản, chính là dùng đạo thuật đơn giản nhất của Đạo giáo để đối kháng! Sau khi nảy ra ý tưởng đó, tôi liền chắp hai tay, tiếp đó mười đầu ngón tay đan vào nhau, nhanh chóng tạo thành đạo chỉ.
Sau khi mười ngón tay đan chéo lật một cái, hai tay lại lập tức tách rời. Ngay khi tách ra, lòng bàn tay tôi bất ngờ xuất hiện một thanh kiếm bằng tiền đồng màu vàng. Thanh kiếm bằng tiền đồng không lớn lắm, không khác gì mấy so với những thanh kiếm tiền đồng bình thường. Điểm khác biệt duy nhất là nó trong suốt, còn tỏa ra ánh vàng kim chói mắt.
Đây là đạo pháp đơn giản nhưng lại chứa đựng toàn bộ sức mạnh đạo thuật của tôi. Tôi vừa kết ra kiếm Kim Tiền, Đại pháp sư cầm đầu lại bật cười lần nữa, tay phải nhẹ nhàng đẩy một cái, cây quyền trượng to lớn lập tức hướng về phía tôi.
Tốc độ có vẻ rất chậm, nhưng nơi nó đi qua, không gian xung quanh cây quyền trượng bị xé rách thành từng vết nứt màu đen. Đặc biệt là những lưỡi dao màu đen bên trong khe hở không gian, vừa mới thành hình đã lập tức bị âm khí đóng băng thành từng lưỡi dao bằng băng sắc nhọn.
Ngay cả phần rìa của khe hở cũng xuất hiện hiện tượng đóng băng. Tôi thấy vậy, vẻ mặt hơi tái đi, bởi vì sức mạnh này quả thật quá sức kinh khủng! Cho dù là Vương Lỗi cũng không thể ngăn cản được.
Nói cách khác, ba ngày trước tôi cùng bọn họ giao đấu, căn bản bọn họ không dùng hết sức. Chiêu thức đang dùng lúc này mới là sát chiêu mạnh nhất của bọn họ! Sức mạnh không gian dữ dội vô cùng, nhưng bọn họ chỉ thiếu chút nữa đã đóng băng được khe hở không gian bị xé rách.
Lúc này lòng tôi có phần trùng xuống, chỉ đành bất chấp tất thảy để đối mặt. Bản thân tôi cũng không biết, rốt cuộc sức mạnh của mình bây giờ mạnh đến thế nào. Nhưng nếu tôi đã cảm nhận được nguy hiểm, vậy chứng tỏ sức mạnh của bọn họ chắc chắn vô cùng kinh khủng!
Tôi hít thở sâu một hơi, đồng thời hô lớn một tiếng, đạo chỉ mạnh mẽ tiến về phía bọn họ. Tôi vừa xuất chiêu, thanh kiếm bằng tiền đồng đang bay lượn trước mặt lập tức bay về phía cây quyền trượng.
Một lớn một nhỏ, một chính một tà, trông có vẻ vô cùng từ tốn, nhưng uy lực lại kinh thiên động địa. Đặc biệt là thanh kiếm tiền đồng mà tôi triệu hồi, nó từ từ xoay tròn trên không trung, xé rách không gian thành vô số vết nứt.
Từng đợt gió mạnh thổi ra từ vết nứt không gian, táp vào mặt đau đớn tựa như bị dao cứa.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, thanh kiếm tiền đồng với cây quyền trượng va chạm giữa không trung. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, hai luồng ánh sáng vàng chói mắt đột ngột bắn ra khiến tất cả không thể mở nổi mắt.
Tôi híp mắt nhìn, một luồng sóng xung kích từ nơi phát nổ đang dần dần lan ra xung quanh. Những nơi nó lan tới, bàn ghế đều bị vỡ vụn, những ngọn đèn và pho tượng bằng đá cũng đứt ngang.
Tôi và năm Đại pháp sư đứng gần chỗ nổ nhất, cũng là người đầu tiên bị ảnh hưởng bởi làn sóng xung kích đó. Tôi cảm nhận được sức mạnh nghìn cân đập lên người mình, lồng ngực cảm thấy bức bối, miệng phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ cơ thể trực tiếp bị đánh bật, bay ngược ra ngoài.
"Không muốn chết thì lập tức rời khỏi cung Trường Sinh ngay!" Lúc này Thanh Long cầm thủ cấp của tên hộ pháp nham hiểm kia, đứng trước cửa lớn, khí phách hô to, đồng thời mở cửa cung Trường Sinh ra.
Người tôi nặng nề va vào vách tường trong cung Trường Sinh, sau khi ngã xuống mặt đất, phải gắng gượng vài lần mới đứng lên được. Nhưng làn sóng xung kích kia cũng đã lan đến chỗ vách tường, một tiếng nổ đùng đoàng vang lên chấn động, toàn bộ cung Trường Sinh rung lên như muốn sụp đổ.
Tôi không nhìn thấy tình hình của năm Đại pháp sư, nhưng thanh kiếm tiền đồng và quyền trượng vẫn chưa tiêu tan, chúng vẫn đang giằng co với nhau, không bên nào chịu nhường nửa bước. Chỉ có điều chúng đang tiêu hao pháp lực của nhau, ánh sáng vàng kim trên thanh kiếm tiền đồng đang dần dần biến mất. Thanh quyền trượng được ngưng tụ bằng âm khí kia cũng đang từ từ mờ đi.
Cuối cùng sau khi giằng co thêm mấy chục giây nữa, hai luồng sức mạnh ngang ngửa nhau lần nữa phát nổ, sóng xung kích sinh ra từ vụ nổ hướng thẳng nóc nhà. Lại một tiếng nổ đùng đoàng cực lớn, đại điện lần nữa rung chuyển, nhất là trên đỉnh đại điện lại nứt ra một khe hở lớn bằng lòng bàn tay.
Bụi bay mịt mù, đại điện chìm trong khói bụi. Tôi đứng chỗ cửa lớn, không nhìn thấy năm Đại pháp sư còn sống hay đã chết. Nhưng chưa nhìn thấy xác của bọn họ, tôi vẫn chưa yên tâm.
Mặc dù đã bị thương nặng, nhưng tôi vẫn có thể liều mạng đấu một trận.
"Sơ Cửu, đi thôi, đại điện sắp sập rồi!" Đúng lúc này, Thanh Long đột nhiên xông tới, muốn kéo tôi ra ngoài. Tôi giằng ra khỏi tay hắn, lắc đầu nói: "Thanh Long, chuyện bên ngoài giao lại cho anh sắp xếp. Tôi phải chính mắt nhìn thấy xác của năm Đại pháp sư, chỉ khi nào bọn họ chết, chúng ta mới có cơ hội!"
"Hài!" Thanh Long thấy tôi không muốn rời đi, bất đắc dĩ thở dài, sau cùng vẫn ra khỏi cung Trường Sinh. Gần như chỉ suýt soát vài giây thôi, Thanh Long vừa đi khỏi, trên đỉnh đại điện đột nhiên vang lên tiếng lách cách.
Tôi ngửa đầu lên nhìn, những tảng đá trên đỉnh đại điện rơi xuống ầm ầm. Lúc đập xuống mặt đất, cung Trường Sinh lại lắc lư lần nữa. Ngay cả những vách tường còn nguyên vẹn cũng xuất hiện từng đường nứt như mạng nhện.
Sau khi cơn chấn động biến mất, một mảng lớn ở ngay chính giữa đỉnh đại điện đột nhiên rơi xuống. Ánh trăng theo lỗ hổng chiếu rọi vào bên trong, ngay cả bụi bặm trôi nổi cũng được chiếu sáng rõ ràng.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, tôi trông thấy năm bóng đen chầm chầm bước tới, chính là năm Đại pháp sư. Bọn họ mặc áo bào đen, lúc này toàn thân bám đầy bụi, mái tóc cũng rối tung, mặt mũi nhem nhuốc, trông rất thảm hại.
Bước đi của bọn họ cũng không vững, khóe miệng còn đang rỉ máu, sắc mặt tái nhợt. Trông thấy bọn họ vẫn còn sống, tôi thoáng chốc cảm thấy nặng nề.
Bọn họ đều đang nhìn tôi, giống như đang khoe khoang, chúng ta vẫn chưa chết. Tôi cũng tiến hai bước về phía bọn họ, nhưng còn chưa bước tới chỗ ánh trăng chiếu sáng mà vẫn ở ngoài ánh trăng. Còn năm người bọn họ vừa hay đứng dưới ánh trăng, cơ thể được ánh trăng chiếu rọi, khiến cho gương mặt lại càng trắng bệch, thậm chí từng cọng lông tơ trên mặt cũng được ánh trăng chiếu lên thành màu trắng.
"Ha ha, Lý Sơ Cửu, ngươi không giết được bọn ta đâu! Mặc dù ngươi tiến bộ thần tốc, nhưng cuối cùng ngươi vẫn phải chết thôi! Bên ngoài đều là người của bọn ta, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ lập tức xông vào đây, sẵn sàng băm vằm ngươi thành nghìn mảnh!" Đại pháp sư cầm đầu hướng về phía tôi cười đắc ý.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại: "Các ông còn chưa chết, sao tôi có thể chết trước được. Hơn nữa..."
Nói đến đây, tôi bỗng ngừng lại, đảo mắt nhìn năm người bọn họ một lượt, nhìn đến mức khiến cho bọn họ chau mày, có lẽ đang nghĩ xem tôi còn muốn giở trò gì nữa?
Thấy bọn họ tỏ vẻ khó chịu, trong lòng tôi tự nhiên cảm thấy sảng khoái, ngừng lại một lúc mới nghiêm giọng nói tiếp: "Các ông đã sử dụng hết toàn bộ sức mạnh, nhưng tôi thì chưa đâu. Vừa rồi mới chỉ sử dụng chân khí Huyền Chân thôi, tôi còn muốn thử xem, sức mạnh hiện giờ của mình có thể sử dụng được sức mạnh không gian hay không đây!"
Tôi vừa dứt lời, năm người bọn họ đều biến sắc, kinh ngạc nhìn tôi. Nhất là Đại pháp sư cầm đầu, ông ta lập tức hoài nghi nói: "Lý Sơ Cửu, ngươi đừng hòng lừa ta! Ta biết vừa rồi ngươi đã dùng hết toàn lực, ngươi bây giờ cũng suy yếu giống như bọn ta thôi, làm sao còn có thể sử dụng sức mạnh không gian được?"
Đòn tấn công sau cùng lúc nãy, tôi tưởng rằng mình sẽ bị phản phệ. Nhưng thần kỳ thay, dù vừa rồi đã tiêu hao kiệt quệ tu vi, thế mà bây giờ tôi lại không cảm thấy kiệt sức.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, tôi phát hiện chân khí trong cơ thể mình đã hồi phục lại, tốc độ hồi phục rất nhanh. Xuất hiện tình trạng bất thường này, có lẽ là do tôi đã đột phá được huyệt Bách Hội.
Khác hẳn với những lần chiến đấu trước, lúc trước, mỗi lần chiến đấu phải dùng hết tu vi, sau cùng đều sẽ bị kiệt sức, căn bản không thể tham chiến lần hai. Nhưng tình trạng bây giờ lại khác hoàn toàn, tôi cảm thấy bản thân vẫn có thể chiến đấu tiếp.
Năm Đại pháp sư không tin tôi còn có thể tấn công, tất cả đều nhìn tôi cười nhạo, ánh mắt giống như đang nhìn một thằng hề bày trò.
Tôi không để ý đến bọn họ, ngay khi cảm nhận được chân khí trong cơ thể dần đầy lại, tôi mới đột ngột ngẩng đầu lên, mỉm cười nham hiểm mà lạnh lùng: "Tôi nói rồi, chỉ có kẻ chiến thắng mới có thể sống sót ra khỏi cung Trường Sinh này. Còn về phần các ông... thì hãy bỏ mạng lại ở cung Trường Sinh này đi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận