Ngây người mất dăm ba phút sau tôi mới hoàn hồn hoàn toàn.
Có đánh chết tôi cũng không tin được rằng người nằm trong quan tài thái tuế này lại là người đó. Lúc đầu tôi còn tưởng mình gặp phải ảo giác, tôi dụi mắt mình, rồi lại tự véo đùi một cái, nhưng sau khi cơn đau nhói qua đi, cảnh tượng vẫn y nguyên như cũ.
"Sao có thể như thế được? Sao lại là anh ấy? Rốt cuộc chuyện này là sao?" Tôi sững sờ đến mức loạng choạng, ngã phịch xuống dưới đất, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Mái ngói hơi cộm mông, nhưng lúc này tôi đã chẳng còn cảm giác gì nữa. Trong đầu tôi giờ chỉ còn lại nỗi khiếp sợ và hoảng loạn ngập tràn.
Bởi vì có đánh chết tôi cũng không ngờ rằng người nằm trong quan tài thái tuế lại chính là anh ấy!
Ngay khi tôi đang chìm vào trong nỗi khiếp sợ và kinh hoảng thì kiếm Long Uyên trong tay tôi bỗng lóe lên một tia sáng lạnh đầy sắc bén.
Lúc đầu tôi tưởng có người đến gần, kiếm Long Uyên cảm nhận được sự nguy hiểm nên mới như thế. Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, tôi mới phát hiện ra trên bầu trời đêm của thôn quỷ lúc bấy giờ bỗng xuất hiện một vầng trăng tàn.
Trăng tàn như lưỡi móc nhỏ xíu, trông gần giống như hình dạng của trăng non.
Tôi nhớ rất rõ rằng từ khi tôi bắt đầu vào trong thôn quỷ, bầu trời đêm nơi đây đã đen sì như một tấm màn đen, ngoại trừ cảm giác kín mít đến mức gió cũng thổi không lọt ra thì còn thêm cả chuyện không hề nhìn thấy bất kỳ ngôi sao hay tia sáng nào.
Sự xuất hiện của mảnh trăng tàn này bỗng dưng trở nên thật khác thường.
Thôn quỷ không có sự thay đổi về thời gian, lại càng không có chuyện trăng mờ tỏ tròn khuyết. Nơi duy nhất có động tĩnh đó chính là đều đặn vào giờ Thìn mỗi ngày sẽ có tiếng gà gáy. Tiếng gà gáy vang lên chính là để báo cho oan hồn của thôn quỷ rằng đã đến lúc phải về nhà.
Mảnh trăng tàn này cũng tà ma thật.
Mà quái lạ, không biết có phải do tôi xuất hiện ảo giác hay không mà tôi cảm thấy ánh trăng này không được bình thường.
Ánh trăng hình như chỉ soi sáng mỗi chỗ nóc nhà này, cũng chính là phạm vi một mét xung quanh quan tài thái tuế, vừa hay chiếu rọi lên đỉnh tháp.
Ngoài chỗ đó ra thì xung quanh vẫn cứ đen thùi lùi.
Tôi tưởng mình xuất hiện ảo giác, nên đi đến ranh giới của ánh trăng, từ từ vươn tay hướng ra bên ngoài. Lúc tay tôi còn chưa duỗi ra ngoài, ánh trăng đã chiếu sáng rực cả cánh tay tôi, ngay cả lông tơ trên tay cũng có thể nhìn được rõ ràng.
Thế nhưng khi ngón tay tôi vươn ra khỏi ranh giới, bóng tối đã ngay lập tức bao trùm lên, trên cánh tay chia ra làm hai cảnh trắng và đen rõ rệt.
"Ánh trăng này tà ma quá, chỉ chiếu rọi mỗi trên nóc nhà!" Tôi âm thầm tặc lưỡi một câu, nhưng lo mình đang ở trong ảo giác, bèn vội vàng gọi Lâm Tiêu một câu: "Lâm đại ca, anh xem xem bên ngoài có phải có ánh trăng rồi không?"
"Hình như không có? Trong phòng này vẫn tối om ấy, có nhìn thấy ánh trăng nào đâu. Ấy khoan đã..." Lâm Tiêu đi về phía bên cửa sổ, có lẽ là đã trông thấy mảnh trăng tàn trên bầu trời đêm kia, nên lúc này mới bật thốt lên: "Sơ Cửu, đúng là có mặt trăng thật này! Có hơi ma quái, ánh trăng trong mà không sáng, không thể nào chiếu rọi được đến mặt đất, đây là điềm báo sắp xảy ra chuyện lớn đấy!"
Nghe Lâm Tiêu nói vậy là tôi có thể xác định được mình không phải đang gặp ảo giác, đây chính là cảnh thật. Nói cách khác, ánh trăng đột nhiên xuất hiện này có lẽ là bởi vì tôi đã rạch nát mất cái màng bọc của quan tài thái tuế.
Nhưng ánh trăng này chỉ chiếu rọi trên nóc nhà, cũng chính là xung quanh quan tài thái tuế. Hiển nhiên là nó chỉ nhằm vào chiếc quan tài đó thôi.
Mặt trời là dương, mặt trăng là âm, quan tài thái tuế này hấp thu âm hàn của mặt trăng, dễ biến thành xác chết vùng dậy, cũng dễ biến thành cương thi. Thế nhưng người nằm trong quan tài thái tuế là một người đang sống sờ sờ mà!
Rốt cuộc đó là tà thuật gì vậy? Còn cả Lý Tiêu Vũ nữa, cô ta muốn làm gì?
Đúng lúc này, cái màng thái tuế bị tôi cắt ra một miếng bỗng nhiên mọc lên từng đóa linh chi to bằng ngón tay cái.
Đúng thế, chính là linh chi thịt đích thực. Tôi chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, linh chi thịt toàn thân trắng bóc, nguyên vật liệu giống y như thịt của thái tuế.
Ánh trăng chiếu rọi bên trên, gần như đang chiếu sáng cho từng đóa linh chi một. Sau đó, trên từng đóa linh chi thịt đều toát ra một luồng khí lạnh mỏng.
Chỉ trong một thoáng đó, trong phạm vi mà tôi có thể nhìn thấy, cũng chính là nơi mà quan tài thái tuế lộ ra, có vô số đóa linh chi thịt đua nhau mọc lên chi chít.
Thoạt nhìn thì có vẻ đáng yêu, nhưng nếu nhìn thêm lần nữa sẽ cảm thấy cực kì kinh dị.
Tôi lo cho người đang nằm trong quan tài thái tuế, bèn vội vã tới xem. Anh ấy vẫn đang trong tình trạng hôn mê, nhưng nhìn màu da có vẻ hồng hào hơn lúc trước nhiều.
Tôi không định đi đánh thức anh ấy, bởi vì tôi đã lờ mờ đoán ra được vài thứ. Thôn quỷ này chính là một trận pháp kì quái, có người dùng thái tuế để nuôi anh ấy.
Nếu như anh ấy tỉnh táo, chắc chắc sẽ gọi tôi đầu tiên. Tôi không dám manh động, bởi vì tất cả những thứ này đều đã vượt xa trí tưởng tưởng của tôi.
"Sơ Cửu, sao thế?" Lâm Tiêu cũng coi như giữ được bình tĩnh, đến giờ mới mở miệng hỏi tôi.
"Lâm đại ca, tôi không sao." Tôi đáp lại ông ta một câu. Giờ tôi vẫn chưa nhìn ra được điều ma quái của chiếc quan tài thái tuế này, nên muốn nhờ Lâm Tiêu đến nghiên cứu giúp.
Nhưng tôi còn chưa kịp gọi ông ta thì bỗng cảm giác nóc nhà chợt rung lên. Cường độ rung rất mạnh, hai chân không thể đứng vững được, cũng may tôi phản ứng nhanh, vội vàng nằm nhoài xuống nóc nhà nên mới không bị ngã xuống.
Tôi cũng rầu rĩ không thôi, đang yên đang lành sao tự dưng cái tháp này lại rung lắc lên chứ!
"Thiên phùng môn hạ, hàng ma đại tiên, đánh ma diệt ác, ưng khuyển đứng đầu; nhị tướng nghe triệu, đến ngay tức khắc; phụng mệnh theo luật, thần công đế tuyên, yêu ma vạn quỷ, giết chết không tha; thái thượng thánh lực, cuồn cuộn vô biên, mau mau nghe lệnh, phá vỡ tà ma!"
Nơi đầu thôn bỗng truyền đến tiếng niệm thần chú vừa gãy gọn vừa vang dội. Tôi biết thần chú này, là thần chú Phá Tà, chuyên dùng để đối phó với mấy trò vặt kiểu quỷ che mắt với quỷ đánh tường.
Tôi đưa mắt trông về phía lối vào thôn, vừa hay trông thấy tất cả đám người bên ngoài đang chuẩn bị bước vào trong. Người đi đầu là đệ tử của Thiên Tự môn, họ cầm pháp khí trong tay, vừa rải tiền giấy vừa từ từ đi vào.
Mà ngay sau khi họ vào trong thôn quỷ đã xảy ra một cảnh tượng vô cùng khó tin.
Bắt đầu từ căn nhà ở đầu thôn, vốn dĩ còn đang là một căn nhà cổ đẹp đẽ, sạch sẽ, trong chớp mắt đã biến thành một ngôi nhà cũ đã bị mục nát tiêu điều. Sự biến hóa này quả thật quá nhanh, chỉ trong chớp mắt thôi, cứ như đang có người làm phép vậy!
Nhà cửa vốn còn đang sạch sẽ, trong nháy mắt bỗng trở nên tan hoang, khắp nơi đều giăng đầy mạng nhện và tro bụi, trông đến là xập xệ. Cứ như nơi này đã bị bỏ hoang đến hơn cả trăm năm, chỉ còn mỗi nước chưa sụp thôi vậy.
Mà điều quái dị hơn nữa đó là lúc trước có rất nhiều căn nhà cũ, tôi nhớ là như thế. Nhưng bây giờ chỉ còn sót lại chín ngôi nhà xập xệ, cứ như tất cả những gì tôi nhìn thấy trước đây đều là trò quỷ che mắt.
Không chỉ có vậy, ngay cả cái tháp dưới chân tôi cũng đã biến thành một cái tháp vừa tan hoang vừa cũ kĩ. Ngói trên nóc nhà đã bị thủng không ít, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy mạng nhện.
Chỉ có nơi ở chính giữa là còn đang treo cỗ quan tài thái tuế, mà người nằm trong đó vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
"Sơ Cửu, bọn họ đã vào đến đây rồi!" Lâm Tiêu lo tôi không nhìn thấy, bèn vội vã hô lên.
Nghe tiếng ông ta gọi, tôi lập tức hoàn hồn, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu đó là phải bảo vệ người trong quan tài. Chắc chắn đây là một loại tà thuật nào đó, nhưng có lẽ không phải để hại anh ấy.
Nếu không, trên quan tài thái tuế chắc chắn sẽ không có linh chi thịt mọc lên. Quan tài nở hoa, có nghĩa là trùng sinh. Tôi chắc chắn điều đó.
Chắc chắn bọn họ muốn diệt trừ Lâm Tiêu, mà đệ tử đi vào đều chết sạch cả rồi, thế nên chắc chắn họ sẽ nghi ngờ ông ta. Lâm Tiêu là người chính trực, không chơi trò mưu mô. Thấy vậy, tôi tức thì nghĩ cách giúp ông ta: "Lâm đại ca, anh đi xuống trước đi, nói là ban nãy chúng ta bị thái tuế hình người công kích, trốn vào trong tháp mới vớt về được một cái mạng. Còn nữa, anh giúp tôi chuyện này với, anh tìm hiểu giúp tôi xem đám bà ba Hoàng sao lại đến thôn quỷ, tại sao họ lại biết đại bản doanh của phái Luyện Đan lại ở ngay phía sau thôn quỷ này, phiền anh giúp tôi nhé."
"Được, yên tâm đi!" Nói xong, Lâm Tiêu liền chạy bình bịch xuống lầu.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, có lẽ đây không phải đại bản doanh của phái Luyện Đan. Nếu như đây là đại bản doanh thật thì họ đã ra tay từ lâu rồi, chứ không đến nỗi chọn lẩn trốn mà không chiến đấu.
Lý Tiêu Vũ tuy bề ngoài có vẻ duyên dáng của phụ nữ, nhưng chắc chắn cô ta là một cô gái cứng cỏi. Đã bị ức hiếp đến thế rồi, nếu bảo phái Luyện Đan của cô ta làm con rùa rụt cổ thì chắc chắn cô ta sẽ không làm được.
Bởi thế, chuyện này chắc chắn còn có điều bất thường. Còn cả người đang nằm trong quan tài thái tuế này nữa, chắc chắn phải có bí mật nào đó không thể nói cho người khác biết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận