Từ ngày tôi bái sư gia nhập Đạo môn, sư phụ từng trịnh trọng nói với tôi rằng, đã vào Đạo môn rồi là sẽ không còn đường lui nữa, cả đời này chỉ có thể dò dẫm đi về phía trước, không thể nào quay đầu lại, cho dù chết thì cũng chỉ có thể chết trên con đường vấn đạo và cầu đạo mà thôi.
Sau khi thành công thì lui về, ngang qua cuộc sống đời thường của người phàm, đây là nguyện vọng của Lý Tiêu Vũ sau khi thấy chán chường với Đạo môn. Nếu như cô ta không gặp Tử Long thì e là cô ta đã thực hiện được nguyện vọng của mình.
Nhưng cô ta đã gặp Tử Long, nên chắc chắn không thể sống một cuộc sống bình thường được.
Tôi không nhắc đến tên Tử Long, sau khi trò chuyện một lúc, Lý Tiêu Vũ bỗng hỏi tôi sẽ đối phó với lão tổ Diệp gia như thế nào.
Thú thật là tôi vẫn chưa có kế hoạch nào cụ thể trong đầu, bởi vì tôi vẫn chưa biết được tình hình Đạo môn phía Nam hiện giờ ra sao.
Tôi lắc đầu nói: "Tiêu Vũ, có lẽ tôi sẽ mau chóng đi đến núi Miêu Vương một chuyến. Một là để nghe ngóng tình hình Đạo môn phía Nam, hai là để tiện đường cứu vợ tôi. Nhưng sau khi tôi đi, cô nhất định phải tăng cường phòng vệ. Nếu như lão tổ Diệp gia đánh lén thì cô cũng đừng phản kháng, hãy bỏ luôn phái Luyện Đan mà đi đến Thần Tiên Trai. Người của tôi đều ở Thần Tiên Trai, hơn nữa địa hình ở đó phức tạp, lão tổ Diệp gia muốn tấn công cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Được." Lý Tiêu Vũ gật đầu: "Chị đây còn chưa sống đủ đâu, cũng không muốn chết dễ như thế. Chính bản thân cậu cũng phải cẩn thận một chút, vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay, không thể chắp tay dâng cho người khác được!"
"Yên tâm đi!" Tôi bật cười: "Không chỉ riêng chuyện của Đạo môn, còn có cả mối thù của cha mẹ tôi nữa, tôi đều phải bắt lão tổ Diệp gia và bộ phận Đặc Biệt cho tôi một câu trả lời xác đáng!"
Đêm nay tôi và Lý Tiêu Vũ hàn huyên với nhau không ít chuyện, nhưng không hề nhắc đến Tử Long. Mãi cho đến tận đêm khuya, chúng tôi mới lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy từ rất sớm. Lúc tôi ngủ dậy, Lý Tiêu Vũ vẫn còn chưa tỉnh, tôi cũng không bảo người thông báo cho cô ta, một mình rời khỏi phái Luyện Đan.
Nơi tôi muốn đến chính là Kiềm Thành, cách đây rất xa. Phải gần đến tối ngày hôm sau tôi mới đặt chân được đến Kiềm Thành. Giờ đang là mùa xuân, nhiệt độ ở phương Nam ấm hơn nhiều so với là phương Bắc.
Ở phương Bắc cách đây không lâu vẫn còn phải mặc áo bông dày, giờ xuống phía Nam rồi thì chỉ cần một cái áo khoác mỏng là được. Sau khi lên đến tỉnh, tôi không đến huyện Miêu Vương vội mà đến phố Miếu trên tỉnh trước.
Phố Miếu là lối duy nhất để đi đến chợ quỷ, mà lúc mới đầu chợ quỷ đều do Diệp gia nắm giữ, về sau Diệp gia đầu quân cho Linh tộc, nhưng Diệp Thiếu Khanh vẫn là người phụ trách.
Muốn vào chợ quỷ thì nhất định phải đến tiệm cầm đồ Âm Dương ở phố Miếu. Chỉ khi nào có được giấy thông hành ở tiệm cầm đồ Âm Dương thì mới có tư cách vào chợ quỷ. Thế nhưng tôi đã quen với nơi này lắm rồi.
Lúc trước Diệp Thiếu Khanh từng nói anh ta phát hiện ra Diệp Đường ở chợ quỷ. Thân phận hiện giờ của Diệp Đường là giả chết, e là ngay cả người của bộ phận Đặc Biệt cũng không biết cô ta còn sống.
Cô ta muốn lén lút trốn đi, âm thầm đối phó bộ phận Đặc Biệt thì rõ ràng chợ quỷ chính là một nơi ẩn náu rất tốt.
Tuy tôi chưa có kế hoạch cụ thể nào để đối phó với lão tổ Diệp gia, nhưng điều tôi hiện giờ cần phải làm đó chính là tìm được Diệp Đường, cứu Lâm Y Y ra, nếu không sau này cô ta chắc chắn sẽ lấy Lâm Y Y ra để đối phó tôi.
Diệp Đường hận tôi thấu xương, nên tôi không nghĩ cô ta sẽ tha cho Lâm Y Y. Hơn nữa, nếu như tìm được Diệp Đường rồi thì tôi sẽ có thể lật ngược tình thế, lấy đó để đối phó lão tổ Diệp gia.
Cho nên, việc xuống tay từ chỗ Diệp Đường chắc chắn sẽ là một điều đúng đắn.
Mới vào đêm, phố Miếu vẫn còn rất náo nhiệt, có người đến mua nến nhang tiền giấy, có người đơn giản chỉ là đi dạo phố, ngoài ra còn một số ít nhà hàng tiệm cơm ở lầu hai.
Tôi biết vị trí của tiệm cầm đồ Âm Dương, nhưng không dám trực tiếp đi vào tìm chưởng quầy của tiệm cầm đồ vì sợ ở phố Miếu này có người của lão tổ Diệp gia. Thay vào đó, tôi đến một nhà hàng ở lầu hai, đối diện với tiệm cầm đồ Âm Dương để đề phòng bất trắc.
Vừa hay chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ lại không có ai, tôi gọi bừa hai món, rồi bắt đầu vừa uống trà vừa tìm hiểu tình hình bên tiệm cầm đồ Âm Dương.
Tiệm cầm đồ Âm Dương sẽ không mở cửa vào giờ này, ít nhất cũng phải vào giờ Tý, cũng chính là sau mười một giờ đêm. Mà giờ mở cửa của chợ quỷ lại là mười hai giờ khuya, nên vừa hay cho người ở dương gian một tiếng đồng hồ để chuẩn bị trước.
Từ góc của tôi, tiệm cầm đồ Âm Dương vẫn còn đang trong cảnh tối lửa tắt đèn, không thắp đèn mà cũng không có đèn điện. Còn hai gian hàng ở hai bên trái phải tiệm cầm đồ Âm Dương cũng đóng chặt cửa, đèn đóm tối thui.
Thế nhưng có thể thấy được từ bảng hiệu treo dưới mái hiên của họ, một gian là tiệm quan tài, một bên là sạp hàng của thầy bói.
Tôi ngồi bên cửa sổ, tập trung tinh thần đánh giá tình hình bên tiệm cầm đồ Âm Dương. Thời gian trôi qua từng giây một, khách hàng xung quanh càng ngày càng thưa dần.
Mười giờ hơn, trong nhà hàng chỉ còn sót lại mỗi bàn của tôi. Tất cả nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều đang nhìn tôi, nhưng không ai dám thúc giục, thế nhưng tôi vẫn có thể nhận ra ánh mắt bất mãn của họ, như thể đang muốn nói ước gì tôi có thể cuốn xéo ngay lập tức vậy.
Chỉ cần tôi đi rồi là họ có thể tan làm, nhà hàng này cũng có thể đóng cửa nghỉ ngơi. Bao nhiêu đôi mắt oán hận đang nhìn mình thế này khiến tôi không được thoải mái lắm. Bất đắc dĩ, tôi đành phải tính tiền rồi rời đi.
Tiệm cầm đồ Âm Dương ở phía đối diện vẫn còn chưa mở cửa, nên tôi đành phải nấp vào chỗ tối để quan sát. Khoảng chừng mười phút sau, những cửa tiệm xung quanh gần như đều đã đóng cửa hết cả.
Lúc này tôi mới để ý thấy trong tiệm cầm đồ Âm Dương đã sáng đèn. Đèn bên trong là đèn dầu màu trắng, như để cố tình chỉ rõ thân phận của tiệm cầm đồ Âm Dương.
Thế nhưng bất ngờ thay, khi tiệm cầm đồ Âm Dương vừa mới mở cửa, xung quanh bỗng có vô số bóng người xông ra. Những người kia đều treo các pháp khí như kiếm gỗ đào hay kiếm tiền đồng trên lưng, ở chỗ eo của họ cũng có buộc một chiếc túi càn khôn bằng vải bố.
Trông cách ăn mặc có vẻ là người tu đạo, nhưng tôi nghĩ mãi và vẫn không nghĩ ra, sao có nhiều người tu đạo muốn vào chợ quỷ như vậy?
Tôi nhớ là những người tu đạo đi chợ quỷ thường là đi mượn âm thọ hoặc là nuôi tiểu quỷ giúp người sống. Nói chung là người tu đạo mà cần đi chợ quỷ thì phần lớn đều là làm những chuyện trái với việc chính nghĩa của Đạo môn.
Nhưng giờ có tận mười mấy người tu đạo tự nhiên tụ tập lại, mà không chỉ có thế, chỉ trong chốc lát mà đã lại có bao nhiêu người tu đạo đều đổ dồn về đây.
Sau khi lấy được giấy thông hành, bọn họ đi thẳng đến đầu phố Miếu để đợi xe tang đi chợ quỷ. Trước đây chúng tôi bởi vì đi chung với người của Diệp gia nên chưa từng phải đi lấy giấy thông hành bao giờ, đều toàn được ngồi thẳng lên xe tang đến chợ quỷ luôn.
Nhưng giờ thì khác, vì không muốn bọn họ sinh nghi, tôi bèn đến đầu phố Miếu trước. Lúc tôi đi, đã có vài chiếc xe tang chờ sẵn ở đó.
Nghề tài xế lái xe tang này đều là được tổ tiên truyền từ đời này sang đời khác, công việc cả đời của họ là lái xe tang cho chợ quỷ. Những người này rất ít khi lộ mặt, nên cũng không nhận ra tôi, thế nên tôi cũng không nhất thiết phải che che giấu giấu.
Tôi tìm một tài xế lái xe tang, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi ngoắc tay như muốn bảo tôi đưa giấy thông hành ra.
Tôi không có giấy thông hành, nên lấy một viên đan dược mà Lý Tiêu Vũ chuẩn bị cho tôi ra khỏi túi, lẳng lặng đặt lên trên tay vị tài xế xe tang kia. Người đó lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, đến khi tôi rút tay về rồi anh ta mới trợn trừng mắt to như cái chuông đồng, cả người run lên tựa như đang không tin rằng tôi lại cho anh ta một viên đan dược thượng hạng đến vậy.
Tôi bật cười: "Tôi có thể đi đến chợ quỷ không?"
"Mời đạo huynh lên xe, xuất phát ngay bây giờ đây!" Vị tài xế xe tang kia vội vã cất đan dược đi, rồi đích thân mở cửa xe cho tôi. Tôi ngồi vào trong xe, nói một câu mang tính chất thăm dò: "Đạo hữu này, tôi đây không thích chen chúc với người khác trên cùng một chiếc xe đâu nhé."
Thật ra tôi chỉ thăm dò anh ta thôi, xem xem có thể thoát khỏi đám người tu đạo ở phía sau hay không, nhưng nào ngờ viên đan dược kia quá được việc, vị tài xế này không nói hai lời, ngay lập tức khởi động xe tang rồi đưa một mình tôi đến chợ quỷ.
Dọc đường đi, vị tài xế xe tang này vẫn cứ len lén cười trộm suốt. Tuy tôi không biết giá trị của viên đan dược kia, nhưng đại khái cũng có thể đoán được món đồ đó chắc chắn rất đáng giá.
Có điều, Lý Tiêu Vũ là kiểu nhà không có gì ngoài đan dược, cho nên tôi cũng không xót của thay cô ta. Vị tài xế xe tang này cầm đồ tôi hối lộ rồi, nên tôi cũng có thể tiện đường tìm hiểu một chút tình hình ở chợ quỷ.
Tôi cất giọng: "Đạo hữu, hình như gần đây chợ quỷ náo nhiệt lắm thì phải? Khá nhiều bạn bè mà tôi quen đều đến chợ quỷ để tham gia, còn bảo tôi là nơi này hay ho lắm."
Tôi vừa mới giả đò hỏi một câu như vậy, vị tài xế xe tang này bèn tò mò nhìn tôi và hỏi: "Đạo huynh, anh không biết tình hình của chợ quỷ thật đấy à?"
"Ừ!" Tôi gật đầu: "Thì cũng bởi vì tò mò nên tôi mới cố tình đến để hóng chuyện đấy chứ."
"Hê hê hê!" Tài xế bật cười: "Đạo huynh, vậy thì anh đến đúng lúc rồi. Dạo gần đây chợ quỷ đang có buổi đấu giá, năm năm mới có một lần đấy! Đấu giá sẽ kéo dài trong vòng bảy ngày, anh đến cũng chưa muộn lắm, hôm nay vừa hay là ngày thứ ba. Trong bảy ngày đấu giá này sẽ có vô số đạo hữu tề tựu, có người cầm bảo bối đến để đấu giá, cũng có người đến để đấu giá tranh mua bảo vật. Tất nhiên cũng có không ít những người nghèo rớt mùng tơi như tôi đến để xem vui. Mà không chỉ riêng người dương gian chúng tôi, ngay cả quỷ sai của âm gian cũng đến tham dự bán đấu giá cơ đấy. Nhưng quỷ sai bình thường thì không tới được, phải làm quan mới có tư cách đến. Có điều buổi đấu giá năm này của chợ quỷ đúng là rất thú vị, khác hẳn năm xưa!"
"Ồ?" Nghe tài xế lái xe tang nói vậy, tôi liền nổi hứng hỏi: "Vậy xin nhờ đạo hữu chia sẻ một chút, tôi đây càng ngày càng hiếu kỳ rồi!"
Anh ta gật đầu, vẻ mặt có chút âm trầm, ngay cả ngữ điệu cũng đổi thành giọng cực kỳ nghiêm túc: "Đạo hữu, tôi nói thật cho anh biết nhé, chợ quỷ năm nay sở dĩ khác lạ là bởi vì chủ đề bán đấu giá lần này chính là bán quỷ!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận