Tôi vốn tưởng rằng bọn chúng sẽ không thể vượt qua Thiên Hà nhanh như vậy, ít nhất cũng bị trì hoãn mất một lúc! Nhưng khi chúng tôi tới được Thiên Hà, xung quanh đã không còn một bóng người.
Chỉ có mặt sông Thiên Hà bốn phía nổi sóng, mấy chục chiếc đèn pin cùng chiếu về phía chính giữa, toàn bộ mặt hồ loang loáng ánh nước. Từng ánh đèn pin chiếu sáng lên mặt hồ, tất cả cùng phản chiếu lên hai bên vách đá! Vòng sáng chuyển động giao thoa, rất đẹp!
Nhưng ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào vị trí trung tâm mặt hồ! Bởi vì chuông U Minh vừa hay đang úp lên trên chính giữa đó! Không sai, tất cả mọi người đều không nhìn nhầm, chuông U Minh đang che phủ trên mặt hồ!
Dường như chiếc chuông U Minh trông có vẻ nặng nề lại hoàn toàn không có trọng lượng! Nhưng điều kỳ lạ là, chuông U Minh lại không bị chìm xuống, cứ như vậy nằm bất động trên mặt hồ! Cho dù mặt nước hồ gợn sóng dập dềnh, vẫn không ảnh hưởng gì đến nó.
Lâm Tiêu phản ứng lại đầu tiên, ông ấy vội vàng hỏi tôi: "Sơ Cửu, có phải bọn chúng đã vượt qua Thiên Hà rồi không?"
"Ừm!" Tôi gật đầu đáp: "Người đầu tiên vượt qua có lẽ là Trình Tùng, sau đó mới đến người của Âm Dương đạo! Hiện giờ chắc chắn bọn chúng đều muốn mình là người tìm thấy núi Côn Lôn đầu tiên, chúng ta không thể chậm trễ, nhanh chóng tiến lên!"
Nhưng tôi hô xong, vẫn không có đệ tử nào dám xuống nước, bọn họ đều e sợ Thiên Hà này. Dù sao ngay cả cọng lông chim cũng không thể nổi trên Thiên Hà, xuống nước là chìm ngay lập tức. Đặc biệt trước đó đã có hai người chìm xuống đáy Thiên Hà, lại càng khiến cho bọn họ thêm phần ám ảnh.
"Sợ gì chứ, theo tôi!" Vương Kỳ Bằng tức giận hét "A" một tiếng, đồng thời nhảy vào trong Thiên Hà! Lúc cậu ta nhảy xuống không nghe thấy tiếng rơi xuống nước, mà cứ như vậy đứng thẳng trên mặt hồ!
Nhìn xuống chân cậu ta, đế giày không chìm vào trong nhược thủy, hoàn toàn không có hiện tượng bị chìm. Nhược thủy dưới chân cậu ta tựa như một vùng đất bằng phẳng, đủ để chịu được trọng lượng của bất kỳ ai!
Thiên Hà nhược thủy xuất hiện hiện tượng này, chắc chắn là nhờ chuông U Minh đang trấn áp thứ tà tính trong nhược thủy. Sau khi nhìn thấy Vương Kỳ Bằng bình an vô sự, những đệ tử khác cũng hô to rồi dồn dập nhảy vào trong Thiên Hà!
Không ai bị chìm xuống, đều giống như đang đứng trên đất bằng! Khi tôi nhảy xuống mới phát hiện ra dưới chân rất mềm, nhưng không thể chìm được, cảm giác mật độ nước dưới chân rất cao, cho dù dùng sức giẫm đạp thế nào, vẫn không chìm xuống nửa bước!
"Anh Cửu, xem này, trên mặt đất có dấu chân!" Vương Kỳ Bằng là người tới đầu tiên, phát hiện ra dấu chân trên mặt đất, cậu ta lập tức hô lớn về phía tôi.
Khi tôi đi tới đó, lúc này mới phát hiện ra trên mặt đất lưu lại vô số dấu chân! Các dấu chân trùng lên nhau, lộn xà lộn xộn. Nhưng từ số lượng dấu chân có thể thấy đội ngũ phía trước phải có ít nhất hơn hai mươi người.
Hơn nữa tất cả dấu chân lộn xộn này đều hướng về phía núi trọc ở phía xa nhất!
"Anh Cửu, phía núi trọc đằng kia có ánh đèn pin!" Lúc này lại có đệ tử hô lớn, vừa nghe thấy tiếng cậu ta, tôi lập tức nhìn về hướng ngọn núi đó.
Phía dưới chân núi xuất hiện một chuỗi ánh đèn pin nối dài! Tốc độ nhanh đến kinh người, họ đang nhanh chóng trèo lên đỉnh núi! Ở lưng chừng núi còn có vài ánh sáng đèn pin khác nữa.
Ánh đèn đó chắc chắn là Trình Tùng và đệ tử thân tín của ông ấy. Nhìn tình hình của bọn chúng thì chẳng mấy chốc nữa sẽ đi vào trong chỗ bị tầng mây bao phủ, tầng mây xám xịt đó trước nay chưa từng tan ra, dường như nó đã phân chia núi trọc thành hai phần trên và dưới!
Thẳng thắn mà nói thì, tôi đã chờ thời điểm này từ rất lâu rồi! Mặc dù có hơi đường đột, nhưng đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Hoa Hạ và Âm Dương đạo, cuối cùng chỉ một bên có thể sống sót và rời khỏi đây! Trận quyết chiến trên đỉnh Côn Lôn, chúng tôi không có quân tiếp viện, chỉ đành tử chiến đến cùng!
Tôi lặng lẽ hít thở sâu, rồi mới dặn dò lần cuối: "Mọi người, đỉnh Côn Lôn chính là đích cuối cùng của chúng ta, chúng ta có thể còn sống, cũng có thể chôn xác nơi đỉnh núi này! Giống như những tiền bối Đạo môn trước đây, chết nơi đất khách, vĩnh viễn không thể nào lá rụng về cội! Chúng ta không có quân tiếp viện, chỉ đành dựa vào chính mình mà thôi! Tôi nói rõ ràng cho mọi người biết, khả năng sống sót trở về của chúng ta rất thấp, có thể nói là lành ít dữ nhiều! Bây giờ tôi cho mọi người cơ hội lựa chọn, không đồng ý đi có thể lập tức quay về! Đồng ý theo tôi cùng đi, thì chúng ta tưới máu quê hương, dương uy đất nước! Cho tới khi người cuối cùng ngã xuống, quyết không để bọn giặc hoành hành!
Tôi vừa dứt lời, Lâm Tiêu, Mạnh Doanh, Vương Kỳ Bằng, và A Cẩu đều đứng ra trước tiên, đồng thanh hô to: "Tắm máu quê hương, dương uy đất nước! Đàn ông Hoa Hạ, quyết không lùi bước!"
Gần như là cùng lúc, khi bọn họ vừa mới tuyên thệ xong, mấy chục đệ tử phía sau cũng đứng ra! Bất kể là người của Đạo giáo, hay đạo sĩ mặc áo gai mà Trình Tùng đưa tới, tất cả đều rút kiếm tỏ lòng, quyết không lùi bước!
"Tốt lắm!" Tôi vui mừng gật đầu, sau đó hô to ra lệnh: "Tất cả nghe lệnh, toàn bộ xuất kích, nhất định phải tìm thấy Âm Dương đạo trước khi bọn chúng tìm ra long mạch! Đồng thời phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được tách nhau ra. Chỉ cần đội chúng ta đoàn kết cùng nhau, Thạch Minh Thánh Hàm sẽ không thể dùng huyễn thuật khống chế! Xuất phát!"
Cùng lúc mũi kiếm của tôi hướng lên trời, Lâm Tiêu và những người khác lập tức dẫn đầu, dốc toàn lực truy kích người của Âm Dương đạo! Chúng tôi lần theo dấu chân mà bọn chúng để lại! Đường núi thẳng đứng, dốc cực kỳ, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị rơi xuống vách núi hai bên sườn!
Tôi cũng không biết rốt cuộc độ cao hiện tại so với mực nước biển là bao nhiêu? Sau một hồi cùng với bọn họ băng băng trèo lên, tôi phát hiện mọi người đã thấm mệt, thở hồng hộc, ai nấy mặt đỏ bừng bừng.
Nhưng không ai mở lời dừng lại nghỉ ngơi, tất cả đều điên cuồng đuổi theo bọn giặc, tốc độ không hề giảm sút! Sau khi truy đuổi khoảng chừng hai dặm đường, xung quanh đột nhiên nổi lên gió lạnh, hơn nữa còn xen lẫn những bông tuyết lớn như lông ngỗng.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời tràn ngập bông tuyết! Trận mưa tuyết này thực sự tới quá bất ngờ!
Lâm Tiêu phụ trách dẫn đội, thấy tình hình có tuyết rơi lập tức hô lớn cổ vũ: "Tuyết rơi đúng lúc, đây chính là ông trời đang giúp chúng ta giết giặc! Đừng phụ ý trời, các anh em, cố lên! Đuổi theo quân giặc, đánh cho chúng không còn mảnh giáp!"
Trong lòng mỗi người đều rõ, tiếp theo chắc chắn là trận chiến sống còn, cơ hội sống sót vô cùng mong manh, tất cả đồng thanh cổ vũ đội ngũ, cũng như động viên tinh thần chính bản thân mình: "Bảo vệ Tổ quốc, giết chết quân giặc, dương uy đất nước! Bảo vệ Tổ quốc, giết chết quân giặc, dương uy đất nước!..."
Tôi đi sau cùng áp đội, trong lòng thực sự cảm động. Cả quãng đường không nói gì, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho bọn họ, cầu mong họ có thể sống sót!
Khoảng chừng mười lăm phút sau, chúng tôi đến được chân ngọn núi trọc! Ngẩng đầu nhìn lên đã không còn thấy bóng dáng của đám người Âm Dương đạo đâu nữa rồi, hình như tất cả đã đi vào tầng mây bao phủ ngọn núi!
Có thể thấy tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Dù gì lao điên cuồng đến nơi cao nhất so với mặt nước biển, lại thêm không khí lạnh lẽo, môi trường khắc nghiệt, có thể cầm cự đến bây giờ đã là điều không dễ dàng rồi.
Tôi cũng muốn bảo bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, nhưng chúng tôi còn gánh nặng đường xa, bây giờ vẫn chưa có tư cách bàn đến chuyện nghỉ ngơi!
Tôi nhìn lên ngọn núi cao ngất trong mây, cắn răng nói: "Các anh em, tôi biết bây giờ mọi người rất cực khổ, nhưng bọn giặc còn chưa ngã xuống, chúng ta tuyệt đối chưa thể nghỉ ngơi! Bọn chúng có thể chịu được, chúng ta nhất định cũng có thể chịu được! Các anh em, chạy nước rút lần cuối nào!"
"Lên!" Tôi nói xong, Lâm Tiêu bèn dẫn đầu hô to, đồng thời tiên phong xông lên phía ngọn núi trọc!
Núi trọc tựa như một ngọn núi thẳng đứng, không thể trực tiếp trèo lên, mà phải đi vòng quanh sườn núi để leo lên. Cũng may bọn chúng đã đi trước mở sẵn đường, như vậy chúng tôi có thể tiết kiệm được không ít thời gian!
Sau khi leo lên được một đoạn ngắn, tôi mới phát hiện ra xung quanh núi trọc đều là vách đá. Nếu ngã xuống dưới chắc chắn sẽ chết! Cả ngọn núi đều đã bị đóng băng, hơn nữa con đường lên núi vô cùng hẹp, sơ sẩy chút thôi là bị rơi xuống vách núi!
Vô hình chung, tốc độ của chúng tôi bị chậm lại! Nhưng lúc này tôi không vội vàng, chúng tôi chậm, bọn chúng chắc chắn cũng chậm! Ai cũng tranh thủ thời gian, so với chúng tôi, Âm Dương đạo còn gấp gáp hơn!
Bây giờ mọi người đều trong trạng thái đuổi bắt, bọn chúng cũng đang tranh thủ cắt đứt long mạch Hoa Hạ trước khi chúng tôi đuổi kịp! Vì thế, bọn chúng chắc chắn còn sốt ruột hơn chúng tôi!
Nhưng khi chúng tôi đã ngày càng lại gần tầng mây xám xịt bao phủ ngọn núi, Lâm Tiêu đi phía trước đột ngột hô dừng! Những người đi sau như chúng tôi không biết phía trước xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng Lâm Tiêu hầm hừ mắng chửi: "Khốn kiếp, còn dám dùng thủ đoạn bỉ ổi này!"
Tôi thấy có điều không ổn vội lên tiếng hỏi: "Lâm đại ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Lâm Tiêu nghe tiếng tôi hỏi, mới thở dài một hơi trả lời: "Sơ Cửu, cầu gỗ bị bọn chúng chém đứt rồi! Đoạn đường này dùng cầu gỗ nối liền, bây giờ không có cầu, chúng ta không cách nào đi tiếp!"
Lúc Lâm Tiêu nói, tôi cũng bắt đầu xem xét hoàn cảnh xung quanh. Địa hình chỗ chúng tôi bây giờ hầu như là thẳng đứng, trên vách núi đều là băng, căn bản không thể bám víu để leo lên. Chỉ có thể men theo đường mòn vòng quanh núi này để đi lên, ngoài ra không còn cách nào khác nữa!
Tôi thấy Lâm Tiêu có chút hoang mang vội hỏi thêm: "Lâm đại ca, có thể nhảy qua được không?"
"Không thể!" Lâm Tiêu trả lời chắc nịch: "Khoảng cách đứt đoạn của con đường mòn này ít nhất cũng tầm năm mét! Tôi có thể gắng gượng nhảy qua, nhưng qua rồi cũng không có điểm tựa. Như thế có thể bị trượt chân rơi xuống vách núi ngay!"
Âm Dương đạo dùng thủ đoạn này đơn giản là muốn ngăn cản chúng tôi đi lên núi Côn Lôn. Mà bọn chúng giở trò này thực sự đã gây ra khó khăn lớn cho chúng tôi rồi. Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng chúng tôi vẫn không nghĩ ra được cách nào khác!
Trong khi mọi người đã hết đường xoay xở, lại nóng lòng như lửa đốt, một đệ tử trẻ tuổi đột nhiên đứng ra mạnh dạn nói: "Mọi người, cứ trì hoãn thời gian thế này cũng không được, có khi đến lúc chúng ta nghĩ ra cách, thì Âm Dương đạo đã cắt đứt mất long mạch mất rồi! Thế nên... bốn anh em chúng tôi tự nguyện dùng thân mình bắc cầu, hộ tống các anh em lên đường giết giặc!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận