Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 662: Càng ngày càng phức tạp

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Cứu tôi!
Hai chữ để lại trên mảnh giấy được viết bằng máu tươi. Vả lại, hai chữ này được viết rất vội vàng, nhất là chữ "tôi" ở phía sau, cũng chỉ viết được một nửa bộ thủ, vẫn còn một nửa nữa chưa được viết ra.
Nhưng vì là từ ngữ nối liền nhau nên vừa liếc mắt đã đoán ra được người đó viết "cứu tôi"!
Tôi nhìn lại chất liệu của tờ giấy, mảnh giấy này dùng giấy vàng của lá bùa, chắc hẳn là nhặt tiền vàng được rải ra dưới đất. Ngoài hai chữ cứu tôi thì trên mảnh giấy này có khá nhiều vết máu đã khô.
Mảnh giấy rất nhàu, chắc hẳn lúc đó tình thế cấp bách, nó bị người ta siết chặt trong tay nên mới để lại nhiều vết máu loang lổ!
Tôi nhìn vào nó phải tới hai ba phút nhưng vẫn không có ấn tượng nào với bút tích này. Những người tu đạo như chúng tôi rất mẫn cảm với nét chữ, vì thường xuyên phải vẽ bùa và chép kinh.
Chỉ cần là nét chữ mà tôi từng thấy, chắc chắn tôi chỉ cần nhìn một lần là nhận ra ngay. Nhưng tôi nhìn một lúc lâu, vẫn không nhìn ra được manh mối nào.
Nhưng mảnh giấy này hiển nhiên được để lại cho tôi, cô bé bán mặt nạ âm dương từng nói rằng tôi nhất định sẽ giúp cô bé thực hiện nguyện vọng. Hiển nhiên người này rất thông minh, vả lại còn rất hiểu tính cách của tôi.
Bởi vì cô bé bán mặt nạ âm dương, từ khi được sinh ra đến nay, chưa từng rời khỏi chợ quỷ! Dù sao cũng là con gái, thích váy vóc xinh đẹp cũng là chuyện thường tình.
Nhưng bởi vì nguyên do bản thân đang ở địa phủ nên nó biến thành ước mơ của cô bé từ đó đến nay. Thế nên, cô bé dùng mặt nạ âm dương để giao dịch với những người sống tiến vào chợ quỷ, hi vọng họ có thể thực hiện nguyện vọng giúp cô bé.
Thế nhưng chợ quỷ không phải nơi muốn đến là đến, thêm vào đó, họ thường không để tâm tới chuyện nhỏ nhặt này. Thế nên trước giờ không ai thực sự giúp cô bé thực hiện nguyện vọng này!
Trùng hợp rằng người để lại mảnh giấy này cho tôi biết tôi chắc chắn sẽ giúp cô bé, thế nên mới đưa mảnh giấy cho bé gái! Chứng tỏ người này rất quen thuộc với tôi, biết rõ tính cách của tôi, vả lại còn biết được hành tung của tôi.
Nghĩ đến đây, tôi thấy hơi lo lắng nên vội vàng hỏi cô bé bán mặt nạ âm dương: "Em gái, em có nhớ người đó trông như thế nào không? Vả lại, tại sao người đó lại đưa mảnh giấy này cho em? Lúc đó người này còn nói gì nữa không?"
Tôi hỏi liền tù tì mấy câu, cô bé không biết được nội dung trên mảnh giấy, bây giờ tâm trí chỉ chú ý tới bốn bộ váy xinh đẹp kia. Thế nhưng cô bé này rất lịch sự, cũng không vồn vã trả lời tôi mà nghiêm túc thuật lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
"Hôm qua lúc phiên đấu giá ở chợ quỷ đóng cửa, các anh lục tục rời khỏi chợ quỷ! Đúng vào lúc sau cùng, có một anh trai đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện! À phải rồi, em nhớ ra rồi, anh ấy đeo mặt nạ Địa Tạng Vương Bồ Tát! Anh ấy đi rất vội vàng, đằng sau có mấy người đi theo, dường như muốn làm hại anh ấy!"
Cô bé này vừa nhắc đến mặt nạ Địa Tạng Vương Bồ Tát, tôi lập tức nghĩ ngay tới chàng thanh niên đấu giá mua hài nhi oán niệm Quỷ Vương với giá cao. Tôi nhớ rất rõ, anh ta đeo mặt nạ Địa Tạng Vương Bồ Tát!
Nói như vậy thì mảnh giấy này là do anh ta để lại cho tôi. Nói cách khác, anh ta biết tôi đến chợ quỷ!
Cô bé ngập ngừng trong thoáng chốc rồi nói tiếp: "Anh trai kia bước tới chỗ sạp hàng của em, giả bộ muốn mua mặt nạ âm dương rồi lặng lẽ đưa cho em mảnh giấy này! Anh ấy còn nói với em, nếu có người tới giúp em hoàn thành tâm nguyện thì em hãy đưa mảnh giấy này cho người đó. Nếu không có ai đến thì nhờ em vứt mảnh giấy này xuống dưới cầu!"
Cô bé nói đến đây, tôi lập tức truy hỏi một câu: "Em gái à, lúc đó anh ta còn nói gì nữa không?"
"Vâng?" Cô bé lầm bầm một tiếng, nghiêng đầu, chu miệng, bắt đầu hồi tưởng lại. Hồi tưởng mất khoảng một phút gì đó, trên mặt cô bé đột nhiên hiện ra một nụ cười vui vẻ: "Anh trai à, em nhớ ra rồi! Trước khi đi, anh trai kia từng chỉ vào mặt nạ này mà nói mấy câu kỳ lạ lắm!"
Bé gái chỉ vào chiếc mặt nạ treo ở giữa sạp hàng, tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay, nó là chiếc mặt nạ phán quan địa phủ. Chiếc mặt nạ này chỉ được làm theo dáng vẻ đại khái của phán quan chứ không quá chân thật.
Chỉ có thể nhìn từ màu da và hình dáng khuôn mặt mà đoán ra rằng đây là diện mạo của phán quan.
Tôi đang định hỏi người đó nói gì, cô bé kia đã thuật lại: "Anh trai kia chỉ vào mặt nạ của ông phán quan, nói rằng chẳng phải người chẳng phải quỷ, cũng dám đi ngược đạo trời? Ngũ hành tam giới, đều có hằng số, há có thể mượn xác hoàn hồn!"
Cô bé nói rất nghiêm túc, tôi cũng nghiêm túc lắng nghe, dường như ghi nhớ trong lòng không sót một chữ. Sau đó tôi hỏi cô bé, còn manh mối nào mà người đó để lại hay không, cô bé lắc đầu đáp hết rồi!
Tôi cũng không dám tiếp tục ở lại chợ quỷ, cứ cảm thấy sự việc không ổn lắm, bèn đứng dậy rời khỏi chợ quỷ. Khi tôi rời đi, cô bé kia kéo tay cô, không ngừng nói cảm ơn.
Tôi cười cười, vuốt ve mái tóc mềm mại rủ trước trán của cô ấy, cười bảo: "Em gái à, nếu có cơ hội, anh sẽ đưa em tới dương gian một chuyến! Nhưng không phải bây giờ..."
Nghe được câu nói phía trước của tôi, gương mặt cô bé bỗng chốc rạng rỡ như một bông hoa. Nhưng nghe thấy câu nói phía sau, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên thất vọng. Nhưng cô bé rất hiểu chuyện, sợ tôi thấy cô bé không vui nên lập tức cười hì hì: "Anh trai, cảm ơn bộ váy của anh, anh là người sống giữ lời hứa nhất mà em từng gặp!"
Cô bé không nhắc đến chuyện tới dương gian, tôi nhìn cảnh ấy mà lòng dạ rất xót xa. Nhưng bây giờ quả thực không có thời gian, cũng không thể nhắc đến chuyện này nữa, tôi đành vẫy tay cáo từ rồi rời khỏi chợ quỷ.
Tài xế lái xe tang vẫn còn đang đợi tôi, sau khi lên xe, tôi bắt đầu hồi tưởng lại ngọn nguồn sự việc. Mảnh giấy kia là do người thanh niên thần bí đã đấu giá hài nhi oán niệm Quỷ Vương để lại cho tôi, tối qua khi anh ta rời đi, có người đi theo anh ta, cũng chính là đối thủ đấu giá của anh ta, tôi gần như có thể dám chắc đó là Diệp Đường.
Mà anh ta chỉ vào mặt nạ phán quan rồi nói mấy câu đó, dường như cũng đang ám chỉ điều gì đó với tôi. Không phải người không phải quỷ, chắc hẳn đang nói về Diệp Đường. Trước kia Diệp Đường bị lão tổ Diệp gia đâm một kiếm, gần như không còn hơi thở sự sống nào nữa.
Tin tức mà Diệp Thiếu Khanh nghe ngóng được nói rằng chắc hẳn cô ta đã làm giao dịch với người bí ẩn kia nên mới sống được. Cũng có nghĩa là, cô ta không có tim nhưng vẫn sống được như người bình thường: "không phải người chẳng phải quỷ" chắc chắn là đang nói đến cô ta.
Mà "Ngũ hành tam giới đều có hằng số, há có thể mượn xác hoàn hồn" ở phía sau, tôi âm thầm lẩm nhẩm vài lần, đột nhiên nghĩ ra một điều, chẳng lẽ anh ta đang nói rằng Diệp Đường muốn mượn xác hoàn hồn?
Tôi nghĩ trong chốc lát, suy cho cùng cũng chỉ suy đoán, từ đầu đến cuối không có một điểm đột phá nào để liên kết toàn bộ sự việc.
"Đợi đã, không đúng, không đúng!" Ngay khi tôi đang định hồi tưởng lại toàn bộ sự việc thì đột nhiên nghĩ tới một người mà tôi vừa nghĩ thoáng qua, Diệp Thiếu Khanh!
Loại thủ đoạn không một kẽ hở, lại là người hiểu tính cách của tôi, rất có khả năng là Diệp Thiếu Khanh. Hắn biết tính cách của tôi, cũng biết tin tôi đã thống nhất Đạo môn phía Bắc, chắc chắn sẽ tới phía Nam tìm lão tổ Diệp gia.
Nhưng nếu muốn đối phó với lão tổ Diệp gia thì điểm mấu chốt là Diệp Đường đang giả chết. Lâm Y Y đang ở trong tay Diệp Đường, cũng chính hắn nói với tôi, trùng hợp rằng hắn phát hiện ra Diệp Đường ở chợ quỷ.
Thế nên, chắc chắn là hắn, không thể sai được.
Vả lại, cũng chỉ có kiểu tính toán khủng khiếp của hắn mới dám điên cuồng nghĩ tới việc nhờ cô bé bán mặt nạ âm dương chuyển mảnh giấy cho tôi! Bởi vì hắn biết rằng, nếu tôi hứa với cô bé ấy, nhất định sẽ giúp cô bé thực hiện.
Còn một điều quan trọng nhất là hắn rất giàu!
Tôi càng nghĩ càng thấy sợ, nếu thực sự là hắn, vậy rốt cuộc hắn muốn làm gì? Tại sao lại tham gia phiên đấu giá của chợ quỷ? Vả lại, hắn để lại mảnh giấy cho tôi, hiển nhiên vì Diệp Đường đã biết thân phận của hắn!
Hắn giết bao nhiêu người của Diệp gia, Diệp Đường đâu thể tha cho hắn được? Nói cách khác, lẽ nào Diệp Thiếu Khanh đã lọt vào tay Diệp Đường?
"Đại ca, anh sao thế? Sắc mặt anh tệ lắm, có phải đã gặp rắc rối gì ở chợ quỷ không! Anh có ơn với tôi, anh cứ việc nói với tôi, chỉ cần tiểu đệ có thể làm được, nhất định dù chết cũng không từ!" Tài xế lái xe tang thấy sắc mặt tôi không ổn lắm nên lo lắng hỏi.
Anh ta cũng là một người biết ơn, trước kia thái độ của anh ta với tôi cũng không tốt đến thế! Ban nãy anh ta đưa tôi tới chợ quỷ, tôi cho anh ta thêm một viên đan dược nữa, anh ta mới gọi tôi là đại ca.
Tôi cũng lười so đo chuyện xưng hô, người trong giang hồ, cũng chỉ để đối phó tình huống thôi.
Tôi lắc lắc đầu đáp: "Tôi không sao đâu, đừng lo lắng! À phải rồi, cậu biết tình hình của tiệm cầm đồ Âm Dương không?"
Xe tang cũng do tiệm cầm đồ Âm Dương quản lý, Diệp Đường có thể ẩn thân ở chợ quỷ, chắc chắn có liên quan tới tiệm cầm đồ Âm Dương! Vốn dĩ chợ quỷ này là sản nghiệp của họ, sau này mới rơi vào tay Linh tộc.
Nhưng sau này tôi đánh bại được Linh tộc, lão tổ Diệp gia âm thầm cướp mất, bây giờ lại biến thành sản nghiệp của Diệp gia.
Trước kia tôi chưa từng nghĩ đến việc nghe ngóng tin tức từ tài xế xe tang, vì ban nãy anh ta hỏi tôi nên tôi mới nghĩ đến điều này.
Nhưng khi tôi hỏi chuyện, vị tài xế xe tang này tỏ ra rất khó xử, cũng không lập tức trả lời tôi ngay, ngược lại còn mỉm cười rất ngại ngùng. Tôi thấy cảm xúc của anh ta không ổn lắm nên hỏi anh ta một câu: "Có phải có chỗ nào khó nói không?"
"Ừm!" Tài xế xe tang gật gật đầu rồi nói: "Anh là ân nhân của tôi, đáng lý ra tôi nên nói với anh mọi tin tức mà tôi biết về tiệm cầm đồ Âm Dương. Nhưng tôi là người của tiệm cầm đồ Âm Dương, họ đặt lời nguyền lên người tôi. Nếu tôi nói ra tin tức của tiệm cầm đồ, họ sẽ không buông tha cho tôi và người thân của tôi! Tôi không sợ chết, nhưng tôi không muốn liên lụy đến vợ con người nhà! Đại ca, mong anh thông cảm!"
Về điều này, tôi đã đoán được từ lâu rồi. Tiệm cầm đồ Âm Dương có thể chọn được họ, chắc chắn không dễ gì thả họ đi, càng không thể để họ nói ra bí mật của tiệm cầm đồ Âm Dương và chợ quỷ!
Tôi hiểu được anh ta nên cũng không ép buộc, chỉ cười: "Không sao đâu, tôi không trách anh! Người đàn ông có thể bất chấp mọi thứ để bảo vệ người nhà mới là người đàn ông đích thực!"
Tài xế xe tang này khá ngượng ngùng, anh ta mỉm cười cứng ngắc rồi đột nhiên nói một câu rất kỳ quặc: "Đại ca, chuyện trong thiên hạ, bất kể cơ mật đến đâu, suy cho cùng vẫn có người đi nghe ngóng, đi điều tra! Thế nên, đại ca đừng lo!"
Tôi đâu thể nghe không ra ý đồ của anh ta trong câu nói này? Anh ta đang nhắc nhở tôi một cách biến tướng, bảo tôi tới tìm Bách Hiểu Sinh ở phố Miếu!

Bình Luận

0 Thảo luận