Còn chưa bước tới phía trước cầu thang bằng băng, tôi đã lấy hơi hô ầm lên: "Thạch Minh Thánh Hàm, đây là tài phú của Đạo giáo Hoa Hạ chúng tôi, các người không có tư cách động vào đâu! Cô tính toán rất kỹ càng, sau cùng vẫn phải dừng chân tại chỗ! Chỉ cần chúng tôi ở đây, các người đừng hòng động tới hốc Côn Lôn dù chỉ một viên gạch!"
Âm thanh của tôi vọng đi rất xa, vang vọng xung quanh đỉnh Côn Lôn như tiếng sấm dậy, triệt để phá vỡ sự tĩnh lặng của nơi này.
Mà khi tôi vừa lên tiếng, mấy chục Âm Dương sư đang chặn trên đầu cầu thang lập tức rút vũ khí ra. Vũ khí của họ không ai giống ai, phản chiếu ánh sáng kim loại lạnh lẽo.
Người dẫn đầu của chúng chính là sứ giả ngũ hành của Âm Đương Đạo. Thấy tôi chậm rãi bước tới, sứ giả hệ kim kia bỗng cười khẩy một tiếng và châm chọc: "Hờ hờ, tôi còn tưởng là ai cơ, hóa ra là bại tướng trong tay chúng tôi! Lần trước ở địa cung của phố Miếu, nếu không nhờ Bách Hiểu Sinh hi sinh thân mình để cậu chạy thoát, cậu đã biến thành vong hồn dưới lưỡi đao của chúng tôi rồi. Cho cậu một cơ hội sống sót, thế mà cậu vẫn không sợ chết mà tìm tới đây! Hôm nay tôi muốn xem thử, còn ai cứu thứ giun dế như cậu nữa không? Ha ha..."
Nghe những lời chế nhạo của hắn ta, tôi không giận mà còn cười: "Kể ra thì cũng phải trách các cậu không có bản lĩnh giết tôi. Lúc đó tôi đã nói rồi, đừng để tôi còn sống! Nếu không, tôi nhất định sẽ chặt đầu năm người các cậu! Lý Sơ Cửu này trước nay nói được làm được, bây giờ tôi sẽ thực hiện lời hứa, lấy đầu của các cậu tới cúng vong hồn anh hùng phố Miếu, Bách Hiểu Sinh!"
"Ha ha!" Sứ giả ngũ hành hệ kim lập tức bật cười ha hả với vẻ khinh miệt: "Lý Sơ Cửu, hôm đó ở địa cung, cậu đã là bại tướng trong tay chúng tôi rồi. Bây giờ trên đỉnh Côn Lôn, ngũ hành có đủ, linh khí dồi dào! Đừng nói là cậu, dù cho tất cả các cậu cùng xông lên, năm người chúng tôi cũng có thể giết sạch các cậu! Đạo giáo Hoa Hạ cũng chỉ đến thế mà thôi. Trên người các cậu chưa từng tiêu tan bớt bản tính thấp hèn của nô lệ. Mấy chục năm trước, chúng tôi có thể chinh phục các cậu. Mấy chục năm sau, chúng tôi vẫn có thể chinh phục các cậu!"
"Hờ hờ!" Tôi lạnh lùng cười nhạt một tiếng rồi đáp: "Bọn đạo chích mà cũng dám trâng trâng tráo tráo trên thánh địa của Hoa Hạ. Mượn lời của các cậu để nói nhé, năm đó các tiền bối Đạo giáo Hoa Hạ có thể giết sạch người của Âm Dương đạo, lịch sử tái hiện, chúng tôi cũng có thể giết sạch các cậu! Không cần nhiều lời, cứ việc xông lên đi! Tôi sẽ dùng hành động để nói cho các cậu biết, phổ thiên pháp thuật, Đạo pháp vi tôn!"
"Thích chết hả! Tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện cho các cậu!" Sứ giả hệ kim kia đột nhiên giận dữ quát lên, bàn tay của hắn ta vung một cái, mấy chục Âm Dương sư sau lưng đồng loạt tiến về phía trước. Chúng đồng loạt ngồi khoanh chân xuống, đặt pháp khí trong tay xuống đất, hai tay nhanh chóng tạo kết ấn, dường như định sử dụng âm dương thuật của chúng để đối phó với chúng tôi!
Thấy vậy, tôi lập tức nhìn về phía Lâm Tiêu: "Lâm đại ca, đối trận!"
Lâm Tiêu gật gật đầu, cầm đầu hô lên: "Mọi người nghe lệnh, hôm nay Lâm Tiêu này lâm trận! Tôi muốn xem thử, rốt cuộc là âm dương thuật của chúng lợi hại hay Đạo thuật của Hoa Hạ chúng ta hơn hẳn!"
Lâm Tiêu vừa dứt lời đã tiên phong xách kiếm thất tinh tiến về phía trước. Ông ấy vừa ra tay, khoảng ba mươi đệ tử Đạo giáo phía sau đều xông lên trước một bước. Lâm Tiêu dẫn đầu, cả nhóm đồng loạt vung kiếm thất tinh.
Kiếm pháp thất tinh của ba mươi người này có khí thế ngút trời, mỗi bước một kiếm pháp. Lấy Lâm Tiêu làm trung tâm, họ đồng loạt tản sang hai bên. Đợi khi vung hết một bộ kiếm pháp thất tinh, đội ngũ lập tức dàn hàng thành trận thái cực bát quái!
Lâm Tiêu đứng trong cá âm dương ở phía bên trái, Vương Kỳ Bằng bổ trợ ông ấy dàn trận, khoanh chân ngồi ở cá âm dương bên phải. Mà vòng thái cực xung quanh vừa vặn được bao vây bởi ba mươi đệ tử.
"Lạc!" Sau khi Lâm Tiêu hạ lệnh, các đệ tử còn lại cũng khoanh chân ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, một tay cầm kiếm phép, một tay chập thành đạo chỉ. Sau đó, Vương Kỳ Bằng mới hô to: "Trận pháp cơ bản nhất của Đạo giáo Hoa Hạ chính là trận pháp thái cực, hôm nay chúng ta sử dụng trận pháp này để đối phó với chúng! Nghe lệnh của tôi, khởi trận!"
"Nhật xuất Đông phương, hách hách đại quang; linh thần vệ ngã, khánh môn lập chương; nghịch ngô giả tử, cảm hữu xung đương; hoàng lão luật lệnh, cấp li viễn phương; Bắc thần thống lục, thất tinh giáng lâm! Thiên thanh địa linh, trận tùy ấn chuyển, tương trục lệnh hành, đệ tử Vương Kỳ Bằng phụng sắc lệnh của Tam Thanh tổ sư gia, trảm tà ác, giết giặc khấu!"
Vương Kỳ Bằng dẫn đầu niệm chú, theo sau cậu ta, các đệ tử khác cũng lập tức mời thần: "Đệ tử Lâm Tiêu phụng sắc lệnh của Tam Thanh tổ sư gia, trảm tà ác, giết giặc khấu!"
"Đệ tử Dương lão tam phụng sắc lệnh của Tam Thanh tổ sư gia, trảm tà ác, giết giặc khấu!"
"Đệ tử Khổng Xuân Thu..."
"Đệ tử Hà Xiển Minh..."
"Đệ tử..."
Vương Kỳ Bằng vừa dứt lời, tại nơi tu đạo của cung Ngọc Hư bỗng chốc liên tiếp vang lên những chú ngữ mời thần. Từng cái tên của người tu đạo được đọc hết lên chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Đợi khi đệ tử cuối cùng trong số họ mời tổ sư gia, kiếm phép của mấy chục người lập tức chỉ về phía ngôi sao. Mà trong khoảnh khắc ấy, từng làn gió ấm áp và ôn hòa từ bốn phương tám hướng đột ngột thổi qua đỉnh Côn Lôn vốn được bao phủ bởi băng tuyết.
Gió mát ập vào mặt như cơn gió ngày xuân, khiến người ta cảm thấy ấm áp và khoan khoái không sao nói thành lời. Tôi nhắm mắt tận hưởng cơn gió ấm nồng và sảng khoái, trong lòng chỉ thấy tự hào và cảm động không gì diễn tả được. Đây chính là sức mạnh của Đạo giáo Hoa Hạ!
Gió mát thổi tới chứng minh rằng tổ sư gia đã hiển linh.
Gần như đồng thời, khi trận pháp bằng kiếm thất tinh của chúng tôi vừa hình thành ở bên này thì các Âm Dương sư trên cầu thang băng cũng bắt đầu sử dụng âm dương thuật của chúng. Không một ai có thể hiểu được chú ngữ của chúng, chỉ thấy được thủ ấn "lâm binh đấu giả..." của chúng.
Thủ ấn của chúng khác với thủ ấn của Đạo giáo Hoa Hạ chúng tôi, chúng tôi chụm ngón trỏ và ngón giữa, gọi là kiếm chỉ, cũng gọi là đạo chỉ. Mà thủ ấn của chúng là hai tay đan vào nhau và nắm chặt, đồng thời hai ngón cái của hai bàn tay dựng thẳng và kề sát với nhau.
Khi ngón trỏ của chúng chĩa về phía chúng tôi, cơn gió mát mẻ xung quanh chúng tôi bỗng chốc rối loạn, thay vào đó là gió giật lạnh lẽo và hung hãn. Cơn gió đó từ trên cầu thang băng thổi xuống, tới khi chỉ còn cách chúng tôi khoảng mười mét.
Những cơn gió giật này nhanh chóng biến thành từng lưỡi đao sắc bén, dồn dập bắn về phía chúng tôi. Đây là âm dương thuật mà mấy chục Âm Dương sư sử dụng cùng lúc, uy lực đương nhiên không cần phải kể nhiều.
Cho dù là tôi cũng không dám đối đầu.
Lâm Tiêu nhìn thấy cảnh này mà không hề hoảng hốt, chỉ thoáng nhíu mày đã hô lên: "Bày trận, nghênh địch!"
Ông ấy vừa hạ lệnh, mấy chục đệ tử đồng thời thu kiếm phép về, đột ngột chỉ về phía các Âm Dương sư trên cầu thang băng. Động tác của họ rất chỉnh tề, không hề rề rà.
Nhờ động tác này của họ mà cơn gió mát lành vốn đã bị tiêu tán lại lần nữa xuất hiện, nhưng đã biến thành những luồng kiếm khí sắc sảo, đồng loạt nghênh đón lưỡi đao gió đang lao tới trước mặt.
Đùng... đùng...
Trong thoáng chốc chỉ còn nghe được những tiếng nổ "đùng đùng" của không khí, đao gió và kiếm khí va chạm với nhau vô số lần, cả hai đều hóa thành hư không.
Không có khói thuốc súng nào nổi lên, ngoài tiếng nổ của không khí ra thì không còn bất kỳ động tĩnh nào khác, tất cả tiêu tán trong không trung. Theo kết quả của ván đấu đầu tiên thì hiển nhiên đôi bên hòa nhau, không ai chiếm được thế thượng phong.
Tôi vừa quan sát tình hình đấu pháp vừa đánh giá tình trạng cung Ngọc Hư trước mặt. Người của Âm Dương đạo chắn hết vị trí đầu của cầu thang băng, tôi không thấy Thạch Minh Thánh Hàm.
Nhưng cửa của cung Ngọc Hư không hề mở ra, chắc hẳn cô ta đang bắt đám người này câu kéo thời giờ cho cô ta. Bây giờ đang là giai đoạn đấu pháp, tôi không thể nào xông lên được, chỉ có thể đợi khi họ đấu xong thôi.
Thế nhưng, lúc này tôi cũng không vội vàng. Không cần biết Thạch Minh Thánh Hàm có thể mở được cửa lớn của cung Ngọc Hư hay không, hôm nay chúng tôi chỉ có một kết cục. Chỉ có người chiến thắng mới có thể sống sót mà rời khỏi hốc Côn Lôn.
Mà ván đầu thứ hai, Lâm Tiêu dẫn đầu phát động tấn công, vừa bày trận vừa hô: "Đạo giáo của Hoa Hạ ta rất giỏi thuật hô mưa gọi gió. Đỉnh Côn Lôn này chính là nơi gần thiên giới nhất, hôm nay chúng ta sẽ mượn cơn giận của thiên lôi, xem xem có thể đánh chết đám giặc cỏ kia không. Thuật ngũ lôi, bày trận!"
Sau khi Lâm Tiêu ra lệnh, những đệ tử trước mặt lại một lần nữa thay đổi thủ thế. Một tay múa kiếm trong không trung, tay còn lại dùng đạo chỉ chỉ chỉ vào sao trời, miệng đồng thanh đọc chú ngũ lôi: "Ngũ bách lôi thần chưởng trung tồn, thôi khai địa liệt thiên dã băng! Tinh tà quỷ quái nhược phùng thử, khoảnh khắc chi gian hóa khôi trần! Đông khởi Thái sơn lôi, Nam khởi Hằng sơn lôi, Tây khởi Hoa sơn lôi, Bắc khởi Hằng sơn lôi, trung khởi Tung sơn lôi! Ngô phụng lôi công điện mẫu cấp lệnh, chưởng tâm vi phù, chỉ lệnh vi dẫn, tốc giáng ngũ lôi! Thái!"
Đợi khi họ niệm xong chú ngữ của chú ngũ lôi, tất cả cắm kiếm phép vào vỏ kiếm giắt sau lưng, đồng thời cắn đầu ngón trỏ, nhanh chóng vẽ thành bùa ngũ lôi trong lòng bàn tay còn lại.
Tốc độ gần như đồng loạt, cảnh tượng mấy chục đệ tử cùng nhau niệm chú vẽ bùa đúng là hùng tráng. Vả lại, những đệ tử này toàn là đệ tử nòng cốt của Đạo giáo Hoa Hạ. Cũng có nghĩa là đạo hạnh của những người này đại diện cho thực lực của thế hệ người tu đạo mới.
Các tiền bối Đạo môn năm đó đã mượn sát quỷ kiếp long để đánh bại người của Âm Dương đạo, tôi tin rằng các đệ tử trước mặt mình, dù không có sát quỷ kiếp long, cho dù không có hung khí hắc long, cũng có thể đánh bại đối thủ.
Mà ngay khi họ vẽ bùa ngũ lôi bằng máu, nền trời đen như mực đột nhiên xuất hiện từng tia sét chói mắt. Nơi này cách mực nước biển rất cao, tia sét vừa xuất hiện đã chiếu sáng cả cung Ngọc Hư.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, ở nơi trung tâm, mây đen nhanh chóng tụ lại, chỉ trong thoáng chốc đã hình thành nên một xoáy lốc màu đen khổng lồ, mà giữa xoáy lốc, sấm sét lượn quanh, thiên lôi nổ đùng đùng.
Uỳnh!
Chỉ nghe thấy một tiếng sét đinh tai nhức óc giống như nổ ngay trên đỉnh đầu chúng tôi, chấn động đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt, hai tai ù ù.
Mấy chục cao thủ cùng sử dụng chú ngũ lôi, tôi cũng tò mò không biết sức mạnh của nó sẽ khủng khiếp đến mức nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận