Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 728: Ma nữ lại xuất hiện

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Tôi vừa mới gọi dứt câu đã trông thấy ánh đèn pin của Mạnh Doanh lia tới, và di chuyển rất nhanh về hướng tôi. Xung quanh đây đều đã bị bầy xác chặn lại cả, nên tôi không có chỗ để đứng thẳng người.
Nhưng may là họ không công kích tôi, cho dù tôi đứng trong đội ngũ thì họ cũng chẳng thèm để tâm đến tôi. Tôi nhanh chóng đánh giá tình hình xung quanh, phía trước phía sau đều là thi thể, nơi duy nhất có thể cho Mạnh Doanh thi triển chỉ có mỗi đỉnh khe đá.
Tôi đề khí nhảy bật lên đỉnh khe đá, rồi vội vàng cởi áo khoác trùm trên đầu ra.
Tuy hiện giờ tôi đã rời khỏi phạm vị bao phủ của huyết quang, nhưng cảm giác nóng như thiêu như đốt trên quần áo vẫn không hoàn toàn biến mất. Thân thể vừa mới thả lỏng, phía sau lưng lập tức cảm nhận được sự đau rát.
Tôi cởi áo ra, phát hiện Thái Cực Bát Quái đồ trên áo đã biến thành màu đen từ bao giờ. Những nơi nghiêm trọng còn bắt đầu bốc khói đen. Nhưng tôi vẫn mặc lại áo lên người, nhiệt độ ngày và đêm ở hoang mạc có sự chênh lệch rất lớn, dù sao thì có vẫn còn hơn không.
Lúc này, Mạnh Doanh đã chạy về phía tôi nhanh như một con báo, phía sau lưng anh ta một hàng thi thể, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng không thể nào đuổi kịp Mạnh Doanh.
Lúc cách tôi còn khoảng hơn ba mét, Mạnh Doanh đột ngột nhảy bật lên. Tôi vội vàng lùi sang bên cạnh, nhường cho anh ta một chỗ trống, đồng thời đưa tay kéo lấy anh ta, phòng trường hợp anh ta lao xuống theo quán tính.
Ngay khi Mạnh Doanh vừa mới đứng vững, những thi thể kia đã ngẩng hết đầu lên nhìn chúng tôi. Từng đôi mắt đỏ rực màu máu, nhìn đến là dữ tợn.
Thấy Mạnh Doanh đang lấy pháp khí ra, tôi vội vàng hỏi: "Mạnh đại ca, hiện giờ có cơ hội để khống chế những thi thể này không?"
Có vẻ Mạnh Doanh cũng không chắc chắn lắm nên lắc đầu: "Sơ Cửu, nói thật thì tôi cũng không biết, nhưng mà cứ thử xem sao đã! Dù sao họ cũng là thi thể, mà tôi là thợ cản thi thực thụ! Cản thi cũng là khống chế thi thể, tương sinh tương khắc, có lẽ là có cơ hội thật đấy."
"Được!" Tôi gật đầu, đoạn nói: "Mạnh đại ca, cứ yên tâm thi triển pháp thuật đi, tôi sẽ yểm trợ cho anh!"
"Được." Mạnh Doanh đáp lại, rồi lấy pháp khí bình thường hay dùng để cản thi ra. Anh ta tung tiền giấy xuống, hai tay kẹp chặt ba nén nhang, không ngừng chuyển động thủ ấn, miệng cũng lẩm nhẩm thần chú.
Lúc Mạnh Doanh niệm chú, tôi phát hiện ra một cảnh tượng rất thú vị. Ấy là ba nén nhang trong tay anh ta cháy rất nhanh, như thể có thứ gì đó đang hút lấy nhang vậy.
Càng thú vị hơn là nén nhang cũng không tan theo gió, cũng không trôi ra giữa không trung mà lại từ từ lắng xuống, cứ như làn khói tỏa ra từ ba bén nhang này có trọng lượng vậy.
Bầy xác đang ở ngay phía dưới chúng tôi, nên ngay tức khắc làn khói nhang bị họ hít vào, sau đó cơ thể họ run lên như rùng mình vì lạnh.
Tôi đang tò mò đứng xem thì Mạnh Doanh bỗng đứng dậy, tay cầm một cây cờ phướn chiêu hồn màu trắng theo kiểu cờ đuôi nhọn rồi phất qua phất lại trên không trung mấy vòng, đồng thời lắc chuông Âm Dương, sau đó mới ngâm bài ca của thợ cản thi: "Người âm ra đi, người dương mau tránh! Nếu như không tránh, các hạ tự chịu! Giờ lành đã đến, lên đường thôi các vị!"
Hét xong, Mạnh Doanh đột ngột vung mạnh lá phướn chiêu hồn về phía trước. Theo hướng chỉ của lá phướn, mấy trăm thi thể ở phía dưới bỗng nhiên thay đổi phương hướng, đồng loạt quay về hướng mà Mạnh Doanh đang chỉ. Tôi nhìn mắt của họ, đôi đồng tử màu đỏ rực nay đã trở về màu đen trắng của người chết.
"Tuyệt!" Chứng kiến xong chiêu thức của Mạnh Doanh, tôi không nhịn được phải bật ngón cái khen ngợi một tiếng.
Mạnh Doanh được tôi khen, nhất thời đỏ cả mặt, không biết nên nói gì, chỉ cười khì rồi nhanh chóng chuyển đề tài: "Sơ Cửu, hiện tại tôi đã dùng thuật cản thi để khống chế họ, nhưng chỉ có thể tạm thời ngăn chặn oán khí bên trong cơ thể họ mà thôi. Nếu như huyết quang của Sát Quỷ Kiếp Long không biến mất thì tôi e không thể nào dẫn họ đi ra khỏi phạm vi bao phủ của huyết quang được!"
Điều mà Mạnh Doanh lo lắng cũng chính là điều mà tôi sợ nhất. Huyết quang của Sát Quỷ Kiếp Long rõ ràng đã mạnh hơn nhiều so với ban nãy. Mà sở dĩ những thi thể này biến hóa kì dị như vậy cũng chính là do huyết quang kia.
Nếu như cố gắng dẫn họ xông qua thì tôi lo họ sẽ phá vỡ mất thuật cản thi của Mạnh Doanh. Đến lúc đó, không chỉ không thể giúp họ được giải thoát mà ngay cả Mạnh Doanh cũng sẽ bị phản phệ.
Bởi vậy cho nên tôi không dám mạo hiểm, dù sao thì so ra, tính mạng của Mạnh Doanh vẫn quan trọng hơn những thi thể kia.
Tôi suy nghĩ một chốc rồi hỏi: "Mạnh đại ca, thuật cản thi của anh có thể khống chế họ trong vòng bao lâu?"
"Cực hạn là nửa nén nhang!" Mạnh Doanh híp mắt đáp.
Tôi hiểu ý anh ta, anh ta nói ra hai chữ "cực hạn" là vì muốn cố gắng tranh thủ thời gian cho tôi. Nhưng anh ta không hiểu, điều tôi hiện giờ muốn làm cũng là để tranh thủ thời gian cho anh ta.
Tôi không nói gì nữa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía trên đầu chúng tôi. Huyết quang vẫn còn chưa biến mất, vẫn bay lững thững trên đỉnh đầu chúng tôi như những đám mây, vừa khéo bao phủ lên tuyến đường mà chúng tôi nhất định phải băng qua nếu muốn ra ngoài.
Nhẩm tính thời gian thì giờ có lẽ đã vào đêm. Tầm nhìn xung quanh chúng tôi càng ngày càng kém, nhiệt độ cũng ngày càng thấp, xung quanh lại yên tĩnh đến đáng sợ. Ngoại trừ tiếng hít thở của tôi và Mạnh Doanh ra thì trong ngọn núi này chỉ còn vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Mạnh Doanh thấy tôi không lên tiếng, bèn cắn răng nói: "Sơ Cửu, đây là ý trời rồi, tôi không thể rời đi được, nhưng cậu thì có thể. Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến lúc trước, tôi khống chế những thi thể này, còn cậu lập tức leo lên trên kia! Nếu như còn trì hoãn thêm nữa thì ngay cả cậu cũng không thể rời đi được nữa đâu! Tôi biết tính cách của cậu, tấm lòng của cậu tôi xin nhận, nhưng cậu hãy nghe tôi khuyên này, từ bỏ tôi đi, bây giờ hãy rời khỏi đây ngay lập tức!"
"Mạnh đại ca, tôi nói rồi, chúng ta cùng nhau xuống thì cũng phải cùng nhau lên, không thể thiếu ai được!" Tôi khẽ cười, rồi ngẩng đầu lên hét thật to: "A Cẩu, tôi tin anh, đừng khiến tôi thất vọng đấy!"
Tiếng vọng một lúc sau vẫn còn quanh quẩn mãi không dứt trong thung lũng nứt. Tôi cũng không biết A Cẩu có nghe thấy hay không, nhưng hiện giờ chúng tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ của anh ta.
Tôi hét xong, tựa như đã dùng hết tất cả sức lực của mình, ngay cả đại não đều cảm thấy hơi nghẹt thở. Tôi không dám mở mắt ra, trong đầu thầm nhẩm tính thời gian.
Nếu như một khắc sau vẫn không có bất cứ động tĩnh gì thì chúng tôi chỉ có thể xông bừa thôi.
Mạnh Doanh không nói gì, nhưng tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh ta. Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, nhiệt độ xung quanh ngày càng lạnh, việc hô hấp đã bắt đầu khó khăn hơn. Không còn mặt nạ che, nên khuôn mặt đã bị đông cứng đến mất cả cảm giác, lại còn thêm gió đêm thổi đến, đau chẳng khác gì bị dao cắt trên mặt.
"Sơ Cửu, cậu xem kìa!" Ngay lúc tôi chuẩn bị mở mắt, Mạnh Doanh bỗng nhiên kích động kêu lên.
Tôi vội vàng mở mắt ra, thấy Mạnh Doanh đang kích động cười lớn, tay run run chỉ lên khoảng không trên đầu chúng tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bấy giờ mới phát hiện huyết quang của Sát Quỷ Kiếp Long đã biến mất, hay nói cách khác, A Cẩu đã phá giải phong thủy Sát Quỷ Kiếp Long rồi!
Nhất thời, tôi kích động đến mức không biết phải nói gì, phải mất chừng mười giây đứng đờ người ra tôi mới hô lên: "Mạnh đại ca, xuất phát thôi!"
"Ok!" Mạnh Doanh gật đầu cười, nhảy xuống khỏi đỉnh khe đá, đạp lên trên đầu những thi thể kia mà chạy về phía trước. Sau đó anh ta lộn một vòng rồi tiếp đất, lá phướn chiêu hồn trong tay chỉ về phía trước, rồi căng họng hét lên: "Giờ lành đã đến, lên đường thôi!"
Dứt lời, anh ta liền đi trước dẫn đầu, đi theo phía sau lưng là bầy xác, tuy tốc độ đi của họ rất chậm, nhưng vẫn rất chỉnh tề.
Tôi đi sau áp tải, thấy cảnh này mà thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng coi như có thể giúp họ giải thoát rồi!
Lúc trước tôi đã tìm hiểu tuyến đường, chỉ cần men theo mạch nước đi về phía trước là nhất định có thể đi ra khỏi thung lũng nứt sâu cả trăm mét này. Tôi đi cuối hàng, không nhìn thấy tình hình phía trước nên chỉ có thể đi theo họ.
Thung lũng nứt này cũng không thẳng tắp mà có tạo hình hơi cong queo uốn lượn. Nhưng may là đường cũng không quá khó đi, nếu không, chắc chắn sẽ phải lề mề mất không ít thời gian.
Có một vài thi thể không hoàn chỉnh, thật sự là không thể nào cất bước được. Cuối cùng chúng tôi đành phải từ bỏ, bởi vì nếu như mang họ theo sẽ chỉ làm liên lụy đến thời gian của cả bầy xác.
Bầy xác đang dần dần xảy ra biến hóa, trên thi thể của họ đang mọc lên lông tơ dài màu đen. Nhất định phải đưa họ ra khỏi thung lũng nứt trước giờ Tý, sau đó dùng hài cốt của họ để chiêu hồn, như vậy thì mới có thể giải quyết không gian quái dị giống thôn quỷ của Cổng Địa Ngục.
Chỉ khi không gian quái dị này biến mất thì Cổng Địa Ngục mới không còn là nơi cấm địa trong lời đồn nữa, càng không hại chết nhiều sinh mạng vô tội khác.
Cho nên điều duy nhất chúng tôi phải làm hiện giờ chính là phải nhanh lên. Nhất định phải dùng những thi thể này để chiêu hồn trước khi trời sáng, nếu không, tất cả bọn họ đều sẽ biến thành cương thi cực kì kinh khủng và đáng sợ!
Khi những thi thể này biến thành cương thi thì sẽ không thể triệu hồi được vong hồn từ trong không gian quái dị ra nữa. Điều này cũng có nghĩ là không gian giống như quỷ thôn kia sẽ vĩnh viễn ở lại Cổng Địa Ngục, ngày ngày tái diễn thảm kịch mấy chục năm trước.
Lúc tôi đang suy tính kế hoạch trong đầu, bầy xác phía trước bỗng đột nhiên ngừng lại. Tôi không đề phòng, nên va thẳng vào lưng của thi thể đi cuối cùng.
Cú va này khiến thi thể đó loạng choạng chúi về phía trước mấy bước. Thấy thi thể đó sắp đụng vào thi thể đằng trước nữa, tôi nhanh tay lẹ mắt ôm lấy thi thể kia, vừa mới đỡ để cho thi thể đó đứng vững, còn chưa kịp hỏi Mạnh Doanh là chuyện gì đang xảy ra thì phía trước bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: "Xin hỏi các người có nhìn thấy giày của tôi không? Chân tôi lạnh, lạnh quá..."

Bình Luận

0 Thảo luận