Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 409: Thăm dò lẫn nhau

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Vừa nghe thấy tiếng nói đó, tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn thì thấy một ông cụ tóc bạc trắng đang đứng ngay phía sau.
Dáng người ông cụ không cao, song cơ thể rất rắn chắc, nhìn qua không hề có vẻ già nua, gầy yếu. Nhìn vẻ ngoài của ông cụ thì chắc hẳn ông đã phải trên bảy mươi, trên gương mặt đầy nếp nhăn cũng như vết đồi mồi. Dù vậy trông ông vẫn rất minh mẫn, đặc biết là đôi mắt, sắc bén tựa như mắt chim ưng. Chắc chắn lúc còn trẻ, ông cũng là một vị cao nhân.
"Ông, mời ông vào trong ngồi ạ!" Cảnh sát Trình nhìn thấy ông thầy đồng xuất hiện, lập tức chạy tới đỡ ông cụ. Lúc ông thầy đồng đi tới, tôi vẫn luôn nhìn bước chân của ông, chắc chắn, mạnh mẽ, trông còn khỏe mạnh hơn cả bí thư chi bộ thôn, là người có luyện võ.
Mặt khác, bí thư chi bộ thôn không biết đạo thuật, vợ ông ta cũng chỉ là người bình thường, bởi vậy người có hiềm nghi nhất, chính là ông thầy đồng này.
Thấy cảnh sát Trình đỡ ông cụ đi vào rồi, tôi cũng lễ phép đứng lên, nhường cái ghế của mình cho ông cụ. Tôi vừa đứng lại gần Dương lão tam, anh ta đã nói nhỏ vào tai tôi một câu: "Anh Cửu, ông thầy đồng này không phải người bình thường."
Tôi gật đầu, đáp nhỏ: "Ừ! Đừng đánh rắn động cỏ, tất cả cứ nghe theo hiệu lệnh của tôi."
"Vâng, anh Cửu!"
Chờ ông thầy đồng này ngồi xuống rồi, cảnh sát Trình mới cẩn thận rót một chén trà mời cụ. Ông thầy đồng uống một ngụm, sau đó nhìn tôi, cười bảo: "Có thể thấy cậu cũng là người trong Đạo môn. Có chuyện gì thì cậu cứ hỏi tôi là được, chỉ cần tôi biết thì tôi nhất định sẽ nói hết."
Thấy ông cụ đã nói thế rồi, tôi cũng không khách sáo thêm, hỏi thẳng luôn: "Thưa ông, không biết người kia tại sao lại phát điên vậy ạ?"
Lúc đặt câu hỏi, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm đôi mắt của ông cụ. Ông cụ không hề né tránh, cũng nhìn thẳng lại tôi, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười đầy hiền hòa, ông kể lại: "Lúc đó, bố mẹ của kẻ điên tới nhờ tôi xem giúp. Tôi phát hiện, dương khí của kẻ điên rất yếu, hơn nữa con ngươi đã bắt đầu mơ hồ. Sau đó tôi sử dụng thiên nhãn để xem thử ba hồn bảy vía của hắn, đã có hai hồn tan mất. Tôi chiêu hồn suốt cả đêm, mãi cho đến hừng đông, khi gà trống gáy sáng mà vẫn không thể nào gọi hai hồn đó của hắn về. Có lẽ là đạo hành của tôi còn thấp, nếu như có thể gọi được hai hồn đó về thì hắn đã không biến thành kẻ điên rồi."
Tôi nghe được trong giọng nói của ông thầy đồng còn mang theo sự tiếc nuối. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn nghi hoặc, bèn hỏi thẳng: "Thưa cụ, cụ với tôi đều là người tu đạo, bởi vậy đều biết rõ một điều. Nếu như kẻ điên có hai hồn bị tan mất, vậy thì không lâu sau, hai hồn đó chắc chắn sẽ quanh quẩn ở cạnh hắn. Với bản lĩnh của cụ, muốn gọi về sẽ không khó lắm mới đúng? Vãn bối không có ý gì khác, chỉ có điều vãn bối mong rằng cụ có thể kể hết mọi điều mà cụ biết ra. Chỉ khi tìm được manh mối thì mới có thể giải quyết được việc này."
Tôi nói như vậy đã là có phần không phải phép, nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, ông thầy đồng cũng không hề tức giận, ngược lại còn nhìn tôi, mỉm cười đầy ẩn ý, nói: "Đúng là tôi đã không nhìn nhầm mà, cậu là một cao nhân. Nếu như cậu không phát hiện ra được sự bất thường thì có lẽ tôi cũng sẽ không kể cho cậu nghe những chuyện sau đó đâu."
Tức thì tôi cũng ngộ ra, thì ra ông cụ đang thăm dò bản lĩnh của tôi. Nếu như một chi tiết cỏn con đó thôi mà tôi còn không phát hiện được, vậy cũng sẽ không được ông cụ xem trọng, lại càng không được ông cụ kể cho nghe chuyện xảy ra tiếp theo.
Tôi chỉ cười không nói, người trong nghề nói chuyện với nhau, có những thứ không cần nói quá rõ ràng. Ông thầy đồng lại uống một ngụm trà rồi mới nói tiếp: "Cậu nói không sai, đúng là lúc đó tôi có bản lĩnh để gọi hai hồn kia về. Tôi nhớ rất rõ ràng, đêm đó tôi tiến hành gọi hồn cho hắn. Vốn dĩ tôi đã tìm được hai hồn ấy rồi, nhưng ngay lúc tôi định đưa chúng về lại trong cơ thể kẻ điên thì không biết xảy ra chuyện gì, giống như là hai hồn đó bị thứ gì đấy dọa cho biến mất tăm. Sau lại, bất kể là tôi dùng cách nào để gọi hồn cũng không thể tìm được ra hai hồn đấy."
Nghe xong câu chuyện của ông cụ, tôi mới hỏi tiếp: "Nói như thế, theo phỏng đoán của cụ, đã có người ngăn cản cụ? Hoặc có lẽ là, có thứ gì đó đã bắt mất hai hồn đấy đi?"
"Không sai!" Ông thầy đồng cười gật đầu, nói: "Người nọ chắc hẳn đang ở trong làng này. Mấy năm nay tôi vẫn luôn âm thầm quan sát, nhưng vẫn không tìm ra được bất cứ manh mối nào. Dù sao tôi cũng là dân ngoại lai, lúc đấy còn chưa quen thuộc với người trong thôn. Chưa kể, đã nhiều năm trôi qua thế rồi, cũng không biết kẻ đó còn sống hay không nữa."
Câu cuối cùng này của ông cụ có vẻ là để tự bào chữa cho bản thân. Tôi hiểu và cũng chỉ giữ trong lòng, mặt ngoài vẫn tỏ ra tập trung lắng nghe. Chờ khi ông cụ nói xong, tôi mới cười nói: "Thưa cụ, cụ là niềm tự hào của Đạo môn chúng ta, tôi xin lấy trà thay rượu, kính cụ một chén."
Nói rồi, tôi chủ động rót trà cho cụ. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, nhưng sắc mặt của ông thầy đồng chẳng mấy chốc đã trở nên nghiêm nghị, giọng nói cụ cũng mang theo sự tức giận: "Này cậu, trà rót đầy quá thì thành lãng phí đấy."
Tôi không đáp lời, vẫn tiếp tục rót trà cho ông thầy đồng. Nước trà đã rót đầy cả chén, tràn ra ngoài, chảy xuống mặt bàn rồi chảy xuống cả dưới đất. Tôi vẫn không có ý định dừng tay, cứ tiếp tục rót trà.
"Lão phu thụ giáo!" Đột nhiên, ông thầy đồng đứng dậy, hai tay cầm chặt lấy ấm trà trên tay tôi, định dựng thẳng ấm trà. Lúc đầu tôi không cảm nhận được ông cụ dùng quá nhiều sức, nhưng theo đà tôi tăng thêm sức mạnh vào tay thì ông thầy đồng cũng mạnh tay theo.
Hai chúng tôi tựa như đang đánh cờ với nhau, chẳng ai nhường ai. Hai đầu gối của tôi chạm vào bàn, ông cụ cũng vậy. Theo đà chúng tôi gia tăng sức mạnh, chiếc bàn cũng bắt đầu chấn động.
Mấy chiếc chén trên bàn cũng bị rung động theo, mặt nước trà ở trong chén hiện từng vòng gợn sóng. Sức mạnh của ông thầy đồng không hề yếu, trong lòng đã có được đáp án mình muốn, tôi mới thả lỏng tay, ông thầy đồng cũng cầm lấy ấm trà, rót cho tôi một chén. Cụ giả cười, nhìn tôi và nói: "Thân thủ của cậu cũng khá đấy!"
"Cụ khen quá lời, cụ cũng không kém!" Tôi cười đáp, nâng chén trà kính ông cụ một cái rồi mới ngửa đầu uống cạn.
Cảnh sát Trình vốn tính thận trọng, cũng hiểu được vừa rồi hai chúng tôi đã âm thầm so đấu một phen, lúc này mới cười hì hì giảng hòa: "Xem ra, ông thầy đồng là càng già càng dẻo dai. Biết trước vậy thì con đã tới nhờ cụ giúp một tay rồi. Cả Lý đạo trưởng nữa, còn trẻ vậy mà đã là một cao thủ rồi."
Tôi và ông thầy đồng nhìn nhau cười, đều không nói gì. Sau rồi cảnh sát Trình mới hỏi tôi định làm gì tiếp theo. Cô ấy còn nói thời gian không có nhiều, nếu như vẫn không phá được thì chắc chắn sẽ gây nên khủng hoảng và chuyện phiền phức.
Tôi gật đầu, đáp: "Bây giờ là ban ngày, bọn chúng sẽ không xuất hiện. Chờ đến buổi tối tôi sẽ chủ động đi tìm bọn chúng."
"Được vậy là tốt nhất. Mọi chuyện đành nhờ cả vào Lý đạo trưởng." Bí thư chi bộ thôn vội vã cầm chặt lấy tay tôi, như thể đã giao hết mọi chuyện lại cho tôi.
Bất kể thế nào, nếu tôi đã gặp phải thì sẽ quyết điều tra tới cùng. Chẳng bao lâu sau, nhà thầu cùng với người cảnh sát nam họ Đinh cũng tới. Cảnh sát Đinh chướng mắt tôi, bởi vậy cảnh sát Trình đã bảo anh ta và nhà thầu cùng đi chuyển những bộ hài cốt về.
Có cảnh sát đi cùng, nhà thầu cũng dễ bề ăn nói. Lúc sắp rời đi, nhà thầu có nói với tôi rằng, tôi cứ yên tâm ở lại trong thôn, anh ta đi an ủi thân nhân của những người đã mất rồi sẽ quay lại.
Suốt cả một ngày sau đó, chúng tôi đều ở lại trong nhà của bí thư chi bộ thôn, cảnh sát Trình chịu trách nhiệm cùng bí thư chi bộ thôn đi động viên người dân trong thôn. Đến lúc ăn xong cơm tối thì trời cũng đã tối hẳn.
Tôi mang theo mấy anh em Dương lão tam đi ra ngoài tìm kiếm ba con hóa sinh tử. Nhưng vừa mới đi ra ngoài chưa được mấy bước, cảnh sát Trình đã đuổi theo: "Lý đạo trưởng, tôi đi cùng mấy người luôn. Tôi cũng muốn xem thử, rốt cuộc ba con hóa sinh tử này có hình dáng thế nào."
"Ầy..." Tôi không ngờ cô nàng này lại to gan lớn mật đến thế, bèn cười hỏi: "Cô không sợ à?"
Cảnh sát Trình cười hì hì, nói: "Có cậu ở đây, tôi còn sợ cái gì, đi thôi!"
Nói xong, cô ấy chắp hai tay sau lưng, đi tuốt đằng trước. Chúng tôi đi quanh cả thôn một lượt mà vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường. Trời đã tối hẳn, tôi mới bảo mấy anh em Dương lão tam: "Lão tam, ba anh em các anh đứng canh ở cổng thôn, nhớ tuyệt đối không được tách khỏi nhau. Nếu như gặp phải điều gì bất thường thì lập tức báo cho tôi biết."
"Vâng, anh Cửu. Cậu cũng cẩn thận đấy!" Dương lão tam dặn dò một câu, sau đó mang theo Dương lão tứ, Dương lão thất đi tới cổng thôn canh chừng.
Ba anh em bọn họ ở cùng nhau sẽ không dễ xảy ra chuyện, trong lòng tôi cũng yên tâm phần nào. Tôi dẫn theo cảnh sát Trình đi tới cuối thôn, tôi định đi lên chỗ công trường xem thử.
Cảnh sát Trình có vẻ khá hưng phấn, từ lúc bắt đầu đã nhảy chân sáo đi trước rồi. Tôi đi theo đằng sau, trong tay cầm la bàn, cẩn thận quan sát chung quanh.
"Này em bé, đã muộn thế này, ngoài đường nguy hiểm lắm. Em mau đi về đi, nếu không bố mẹ em sẽ lo lắng đấy!" Bỗng nhiên, cảnh sát Trình gọi với đằng trước.
Tôi nhìn lại đằng trước thì thấy cảnh sát Trình đã nhảy xuống phía bờ sông. Bờ sông đoạn này khá dốc, chỉ chớp mắt mà tôi đã không thấy đỉnh đầu cô ấy đâu nữa.
Tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm, vội vàng chạy tới. Còn chưa chạy đến bên bờ sông thì tôi đã nghe thấy tiếng khóc kêu của trẻ con: "Chị ơi, người em đau quá, chị có thể lấy búi cọ sắt để rửa cho em không?"

Bình Luận

0 Thảo luận