Mấy đệ tử nhà họ Diệp đã bao giờ được thấy cảnh tượng như vậy, ai nấy đều sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, đứng cũng không vững nữa. Thậm chí bọn họ còn quên luôn cả việc chạy đi, chỉ biết ngơ ngác rút cây kiếm gỗ đào ra, cả người run rẩy.
Tôi nhìn chằm chằm vào những con mèo hoang đang tiến lại gần. Tôi vừa nhìn tư thế đi của chúng nó mà da đầu tê dại. Tiếng kêu thê thảm của chúng giống như tiếng gào khóc, khiến người nghe phải bực bội, rối trí.
Trên lưng chúng nó có thứ gì đó, đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong óc tôi. Tôi không có mắt âm dương nên nhanh chóng lấy một lá bùa ra, xoay vòng vài cái rồi đọc câu thần chú mở thiên nhãn. Lá bùa vừa lướt qua mắt, thiên nhãn tức thì được mở.
Tôi lại liếc mắt nhìn sang lũ mèo, tức khắc sợ đến rùng mình. Trên lưng mấy chục con mèo hoang này đều đang cõng những vong nhi. Những vong nhi đó đa phần đều mới vừa sinh ra, và tất cả đều là con gái. Da dẻ của chúng nhăn nheo, bám lấy từng mảng máu khô, ngay cả cuống rốn cũng chưa cắt.
Những vong nhi này giẫm lên lưng mèo hoang, có vẻ chúng rất nặng khiến những con mèo hoang này không đứng thẳng lên nổi. Vì thế lúc đám mèo hoang di chuyển chỉ có thể dùng tư thế bò. Mà những vong nhi này trông rất kích động, nhe răng nhếch miệng kêu gào. Đôi mắt của chúng chẳng hề có lòng trắng với đồng tử màu đen, chỉ toàn một màu xám xịt. Nhìn thêm vài lần, tôi đã không nhịn được mà rùng mình.
"Đi thôi!" Mà đúng lúc này, âm bà bỗng nhiên vỗ vào người con mèo đen trong lòng mình. Con mèo đen kêu lên một tiếng, sau đó nhảy về phía chúng tôi.
Có con mèo này dẫn đầu, những con mèo hoang đang cõng các vong nhi như bị kích thích, điên cuồng vồ tới.
Thấy mấy đệ tử nhà họ Diệp kia đã bị dọa ngốc, tôi bèn quát bọn họ: "Mau lui về!"
Nghe tiếng tôi, bọn họ mới tỉnh táo lại. Thế nhưng đã muộn, có mấy con mèo hoang nhảy thẳng đến chỗ bọn họ. Mấy đệ tử nhà họ Diệp cầm kiếm gỗ đào cũng vội vàng đâm tới, thế nhưng lũ mèo hoang quá nhanh, tránh được kiếm gỗ đào rồi nhảy thẳng lên vai của bọn họ.
Mèo hoang nhảy lên, vừa hay giẫm tắt dương hỏa trên vai bọn họ. Vong nhi trên lưng chúng cũng lập tức chui vào trong bụng của bọn họ.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi này, bọn họ như đã bị bắt mất hồn, đứng không nhúc nhích gì, kiếm gỗ đào trong tay cũng rơi lộp bộp xuống đất.
Một giây sau, cái bụng của bọn họ bắt đầu phồng lên, càng lúc càng lớn, thậm chí còn sắp làm rách cả quần áo của bọn họ, trông không khác gì phụ nữ đã có thai chín tháng.
Nhưng những đệ tử nhà họ Diệp này đều là nam!
Cho đến giờ phút này, tôi mới hoàn toàn hiểu ra, nhang thi tống tử mà thầy luyện nhang kia tạo ra là nhằm dẫn những vong nhi này đến. Đám mèo hoang kia hít nhang thi tống tử nên mới cõng theo vong nhi xuất hiện.
Mà âm bà trước mắt này, rốt cuộc tôi cũng biết được thân phận của bà ta. Bà ta chính là tiếp âm bà. Không tiếp trẻ sống, chỉ tiếp trẻ chết. Mà nhiều vong của bé gái như vậy thì chỉ có một khả năng, đó là chuyện mà sáng nay Diệp Đường đã kể cho tôi nghe là thật. Một công ty xây dựng đã đào ra được một mộ chôn tập thể ở ngoại thành với hơn trăm bộ xương trẻ sơ sinh ở bên dưới. Và những đứa trẻ sơ sinh đó đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ. Chỉ vì muốn có con trai nên tàn nhẫn vứt bỏ những đứa con gái của mình, đúng là quan niệm lạc hậu còn đáng sợ hơn cả hổ dữ!
Những đứa bé gái sơ sinh này trùng hợp được tiếp âm bà đón đi. Chúng vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, bị chôn sống nên oán niệm cực kỳ khủng bố, e rằng ngay cả cơ hội siêu độ cũng không có. Địa ngục không nhận, dương gian cũng từ chối, lệ khí và oán niệm của bọn chúng sẽ chỉ càng ngày càng sâu đậm hơn.
Bọn chúng chết mà không cam lòng, muốn tìm cơ hội được sinh ra lần nữa. Đợi đến lúc bọn chúng sinh ra thì những đệ tử nhà họ Diệp này sẽ chết.
Khi tôi nghĩ thông hết tất cả mọi chuyện, con mèo đen cầm đầu đã dẫn theo những con mèo hoang cõng vong nhi lao về phía tôi. Tôi nhất định phải ngăn cản chúng, tuyệt đối không thể cho chúng nó bước qua cổng nhà họ Diệp. Nếu để chúng nó vào được bên trong thì hậu quả khó mà lường được.
Tôi cắn rách đầu ngón trỏ của mình, bôi máu mình lên thước Trấn Hồn. Phù văn khắc trên thước tức thì phát ra ánh sáng vàng, đáng tiếc tôi không biết dùng đạo thuật giống như Chu Tước, có thể hóa chân khí Huyền Chân thành thực thể rồi tấn công, vậy thì có thể đối phó với những con mèo hoang này dễ dàng.
Tôi cầm thước Trấn Hồn, xông thẳng đến chỗ con mèo đen, đồng thời lấy ra mấy đồng tiền Ngũ đế, ném thẳng về phía những con mèo hoang ở phía trước nhất. Số lượng tiền Ngũ đế tôi ném ra không ít, thế nhưng những con mèo hoang này quá nhanh nhẹn, chúng chỉ nhẹ nhàng nhảy một cái là có thể tránh thoát tiền Ngũ đế của tôi.
Một nắm đồng tiền Ngũ đế của tôi chỉ bắn trúng được mấy con mèo hoang. Không chỉ mấy con mèo hoang đó phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay cả vong nhi trên lưng chúng nó cũng bị tôi đập rơi xuống đất.
Vong nhi bị tôi đập rơi xuống đất lập tức kiếm một con mèo hoang khác để leo lên. Chúng nó vẫn quyết bao vây lấy tôi. Tôi biết chỉ đối phó những con mèo hoang này không có tác dụng gì cả, thế nên tôi tiếp tục nhắm thẳng vào con mèo đen dẫn đầu kia.
Tôi cầm thước Trấn Hồn, lao đến trước mặt con mèo đen, chém ngay một đường về phía nó. Con mèo đen nhảy vụt lên, bay qua đầu tôi.
Tôi xoay người, định tóm lấy đuôi nó nhưng đúng lúc này, mười mấy đệ tử nhà họ Diệp lại lao ra.
Gay rồi!
Thấy cảnh này, tôi vội vã hô lên với bọn họ: "Mau trốn vào nhà, đóng cổng lại!"
Nhưng mà hiển nhiên mấy cậu đệ tử này chưa kịp phản ứng lại, cứ đứng sững sờ tại chỗ. Người đi đầu còn ngu ngốc kêu lên: "Đi, chúng ta đi giúp anh Cửu!"
Nhìn thấy bọn họ xông lên để giúp tôi, tôi vừa tức vừa buồn cười. Tôi đã không kịp ngăn cản bọn họ nữa. Bọn họ không thể đánh trúng lũ mèo hoang, tất cả những con mèo hoang đó đều nhảy lên vai bọn họ, giẫm tắt dương hỏa của bọn họ. Vong nhi trên lưng bọn chúng cũng theo đà chui vào trong bụng của bọn họ.
Mà những con mèo đen còn lại thì nhảy lên tường, sau đó nhảy thẳng vào bên trong. Thấy cảnh này, tôi chỉ biết chán nản lắc đầu, trong lòng lại càng nặng nề, không biết có bao nhiêu đệ tử nhà họ Diệp sẽ trúng chiêu.
Tiếp âm bà nhìn tôi, mỉm cười quỷ dị, còn âm u hô lên một câu: "Về nhà!"
Bà ta vừa gọi, con mèo đen bèn chạy trở ra, nhảy vào trong lòng của bà ta. Phía sau nó là mấy chục con mèo hoang, mỗi con chạy một phía, tan tác như ong vỡ tổ. Trên lưng chúng nó đã không còn vong nhi nào nữa, tôi biết bên trong lại có người gặp chuyện rồi.
Tiếp âm bà vừa vuốt ve con mèo đen trong lòng mình vừa cười quỷ dị với tôi: "Chúng ta sẽ còn gặp lại, có điều lần sau sẽ là một thầy phép khác!"
Nói xong, bà ta lập tức xoay người rời đi. Bước chân của bà ta rất nhỏ, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh. Tôi không dám đuổi theo bà ta, sợ trúng kế điệu hổ ly sơn. Đợi đến khi tiếp âm bà đi rồi, tôi mới liếc mắt nhìn tình hình chung quanh.
Khoảng hai mươi đệ tử nhà họ Diệp, tất cả đều không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ, hai mắt vô thần. Dương hỏa của bọn họ đã tắt, còn bị vong nhi chui vào trong bụng, hiển nhiên bọn họ đã bị trúng tà!
Nhìn cái bụng căng phồng của bọn họ, tôi khẽ thở dài. Nếu như chuyện của bọn họ truyền ra ngoài, đệ tử Đạo môn sinh ra đứa trẻ ma, đây nhất định sẽ là một chuyện cười lớn.
Nhưng những điều này cũng không quan trọng lắm, quan trọng là bây giờ bọn họ đã gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi bước đến cửa, hô vào trong một tiếng: "Kỳ Bằng, ra đây giúp tôi một tay!"
Vừa nghe tôi gọi, Vương Kỳ Bằng dẫn theo mười mấy đệ tử nhà họ Diệp chạy ra. Tôi bảo bọn họ trốn đi trước nên mới tránh được vụ tấn công vừa rồi. Mà sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ đều tặc lưỡi, trên mặt tràn ngập sự nghi hoặc và kiêng kỵ.
"Anh Cửu, rốt cuộc chuyện này là sao?" Vương Kỳ Bằng đi tới bên cạnh tôi, sợ sệt hỏi.
Tôi đáp: "Vong nhi chui vào bụng của bọn họ, coi bọn họ như cơ thể mẹ. Trước hết cứ dẫn bọn họ về, trói lại. Người sống sinh con cần mười tháng mang thai! Còn người sống sinh quỷ thì chỉ cần bảy ngày! Trong vòng bảy ngày này, nhất định phải đẩy được vong nhi trong bụng bọn họ ra!"
"Vâng, anh Cửu!" Vương Kỳ Bằng đáp một tiếng, sau đó gọi người đưa các đệ tử gặp chuyện vào trong.
Lúc tôi đi vào, Diệp Đường và bác Diệp cũng đi ra. Thấy cảnh này, bọn họ cũng giật mình, vội vàng hỏi han tôi.
Sau khi ngồi uống một hớp nước, tôi mới kể chuyện xảy ra lúc nãy. Nhưng còn việc phát hiện ra chuyện thầy luyện nhang trong phòng thuốc thì tôi không hề nhắc tới một chữ. Bác Diệp hiểu rõ trong lòng, thế nhưng vẫn giả vờ không biết gì cả.
Tôi cũng đang nghĩ đối sách. Bây giờ bọn họ sai các thầy phép đến đối phó chúng tôi, chúng tôi không thể ngồi chờ chết được. Thủ đoạn của các thầy phép khó lòng phòng bị, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là chúng tôi có thể dính bẫy của bọn họ. Dù sao thì tà thuật cũng là thứ rất khủng khiếp!
Diệp Đường cũng đang trầm tư nên không lên tiếng. Sau khi nghĩ ngợi một lúc, cô ấy mới cắn răng nói: "Linh tộc và Thần Tiêu môn quá đê tiện, không chịu đánh chính diện với chúng ta, trái lại còn dùng thủ đoạn như vậy, cứ tiếp tục như thế thì chúng ta sẽ bị sụp đổ từ nội bộ mất thôi."
Câu nói vô tâm này của Diệp Đường đúng là đã nhắc nhở tôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nhà họ Diệp cũng sẽ tan rã. Chẳng bằng chủ động xuất kích, đối phó với Thần Tiêu môn, vây Nguỵ cứu Triệu, từ đó biến bị động thành chủ động, cầm chân thế lực của bọn họ, khiến nhà họ Diệp có thời cơ hồi phục.
Mà tôi đã nghĩ ra điểm đột phá rồi, chính là bác Diệp! Nên dùng chiêu gậy ông đập lưng ông rồi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận