Từng tiếng kêu vang vọng giữa bầu trời Bồ Tát Man, tiếng vọng cứ nối tiếp hết tiếng này đến tiếng khác mãi không dứt, khiến người nghe thấy cũng phải sôi trào nhiệt huyết.
Tôi nhìn về phía âm thanh phát ra thì chợt trông thấy có tám người đang khiêng một chiếc bè trúc chầm chậm đi lên. Thứ ở trên mặt bè trúc được phủ kín vải đỏ, nhìn trông rất nặng, làm cả cái bè trúc võng xuống.
"Đạo huynh, đó là thôn dân ở đây, chính là hai người đêm trước lén ra ngoài đó! Đúng rồi, cả hai người đi đầu nữa, chính là hai kẻ ăn trộm vụn gỗ lim mà chúng ta gặp ở bờ sông!" Hà thiên sư mắt tinh, nhìn một phát là nhận ra ngay.
Tôi cũng nhớ ra rồi, lúc đó chúng tôi đi từ núi Tề Vân đến bến đò Thái Bình, trùng hợp thế nào lại bắt gặp hai kẻ đang lén trộm vụn gỗ lim.
Khi ấy, Hà thiên sư còn giả vờ làm cảnh sát hù dọa bọn họ, thế nên tôi vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Mà giờ bè trúc họ đang khiêng cũng chính là thứ lúc trước họ dùng để vận chuyển gỗ lim ăn trộm được.
Bọn họ đều để mình trần, cơ bắp toàn thân lồ lộ ra, vừa đi vừa hét: "A di đà phật, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ!"
Tiếng hét này quả là rất kích động lòng người, trái tim tôi vốn đang trầm lặng lại vì tiếng hét này mà nảy lên thình thịch.
"Hà thiên sư, thôn dân đến giúp chúng ta rồi!" Tôi cảm động cười nói, Hà thiên sư cũng phấn khởi gật đầu.
Đám ác quỷ đang xông vào cửa miếu dường như cũng cảm nhận được sự bất an, có ác quỷ đã quay đầu lại nhìn. Thần uy vốn sắp biến mất nhất thời bùng nổ mãnh liệt, chấn động đến mức đám ác quỷ đang xông vào kia hồn bay phách tán!
Còn tám thôn dân đang khiêng bè trúc kia vừa đi đến đã vọt thẳng về phía trăm con quỷ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy người sống xông thẳng vào đám ác quỷ như thế này, trong lòng kinh hãi mãi không thôi.
Sau đó tôi trông thấy một người dân trong số đó đột nhiên kéo tấm vải đỏ phủ phía trên bè trúc xuống, lộ ra đầu Phật của Già Lam Bồ Tát.
Đầu Phật này mang dáng dấp của Quan nhị, mặt đỏ gay gắt, mắt phượng mày ngài, mũi thẳng, miệng vuông, hai tai rất to, thêm chòm râu dài hơn hai thước. Trên đầu đội mũ giáp tướng quân, hai bên mũ còn có hình lăng vân, trên đỉnh là một búi mãnh hổ nho nhỏ. Quấn phía trên búi mãnh hổ là dải Hỗn Thiên Lăng.
Đầu Phật được khắc từ đá, nhưng giống y như thật, cực kỳ sống động. Đặc biệt là dải Hỗn Thiên Lăng trên mũ, được tạc như đang phất phơ trôi nổi, nhìn nào giống như đang tạc đâu? Phải nói là giống y như một dải lụa đỏ quấn quanh đầu Phật vậy.
Đầu Phật Già Lam Bồ Tát vừa xuất hiện, một luồng Phật quang liền bắn ra từ giữa chỗ hai lông mày. Nơi có Phật quang chiếu đến, ác quỷ đang nhào lên cửa miếu đều bị hóa thành tro bụi ngay tức khắc.
Chỉ trong vòng một hai phút ngắn ngủi, trăm con quỷ của bãi tha ma đều đã hồn bay phách tán. Miếu Bồ Tát giờ chỉ còn lại những cây ô giấy dầu khe khẽ đung đưa trên mặt đất.
Sau khi xông đến cửa miếu với thế như chẻ tre, tám người khiêng đầu Phật đồng thời khuỵu chân xuống tấn, từ từ hạ bè trúc xuống đất. Chỉ nghe vang lên một tiếng phịch nặng nề, đầu Phật rơi xuống đất, chấn động đến mức bụi bay mù mịt.
Mà thần kỳ là sau khi đầu Phật này trấn áp ở cửa miếu, bầu trời vốn còn nổi đầy mây máu, thoáng chốc đã hóa thành gió nhẹ bay đi. Luồng khí màu máu quấn lấy mặt trời cũng bị bốc hơi, hóa vào thinh không.
Ánh mặt trời lại rọi xuống, dù là trời nắng chang chang, nhưng vẫn vô cùng ấm áp.
"Cảm ơn tất cả những gì mà hai người đã làm cho chúng tôi!" Lúc này, thôn dân bỗng gật đầu cảm tạ với chúng tôi.
"Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đây là điều mà người tu đạo chúng tôi nên làm. Dù cho mọi người không đến, Hà thiên sư tôi cũng sẽ tranh đấu đến cùng, chắc chắn sẽ không cúi đầu trước thế lực tà ác!" Hà thiên sư đứng ra, vỗ ngực nói với vẻ đầy hiên ngang lẫm liệt.
Tôi dở khóc dở cười, đang định hỏi bọn họ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì lại nghe được một tiếng "A di đà Phật", sau đó có một lão tăng từ từ bước đến.
Ông ta đang xách cổ con hát đóng vai Quan công, ung dung như xách một con gà con, chẳng thấy phí sức chút nào cả.
Hà thiên sư vừa nhìn thấy vị lão tăng này thì hơi nhíu mày, bật thốt lên: "Sao lại là Huyền Khổ đại sư?!"
Không sai, vị lão tăng này chính là Huyền Khổ đại sư chúng tôi gặp ở đình Vọng Tiên. Tôi còn đang rất kinh ngạc, Huyền Khổ đại sư đã chầm chậm đi tới, ném con hát kia xuống đất, chắp tay trước ngực hành lễ với tôi, sau đó nói: "A di đà Phật, thí chủ không hổ là người đời sau của phái Huyền Chân! Phái Huyền Chân có thể dạy dỗ ra được đệ tử như thí chủ đây, quả thật là chuyện đáng mừng!"
"Đại sư!" Tôi vội vàng đáp lễ, hỏi: "Đại sư, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Huyền Khổ đại sư cười hiền: "Lúc trước, bần tăng đột ngột biến mất là do phải đi tìm đầu Phật Già Lam Bồ Tát. Cũng may bần tăng đuổi kịp họ, kịp thời cảm hóa bọn họ nên mới có thể mang đầu phật về!"
Huyền Khổ đại sư vừa mở miệng, hai kẻ lén trộm đầu Phật lập tức cúi đầu nhận sai: "Đều tại chúng tôi bị lão đạo sĩ kia tẩy não, suýt thì gây ra tội lớn! May mà Huyền Khổ đại sư kịp thời cảm hóa chúng tôi, nếu không thì chúng tôi đã trở thành tội nhân thiên cổ rồi!"
Nghe đến đây tôi mới hiểu ra. Hóa ra, lúc ở núi Tề Vân, Huyền Khổ đại sư đột nhiên biến mất là do đuổi theo dấu đầu Phật Già Lam Bồ Tát.
Thấy tôi không lên tiếng, Huyền Khổ đại sư lại nói tiếp: "Bên dưới miếu Bồ Tát này quả thật có trấn áp một con hồ yêu ngàn năm. Nếu không phải thí chủ liều mình kéo dài thời gian giúp bần tăng, e là con hồ yêu ngàn năm này đã phá tan được phong ấn rồi! Thí chủ hành thiện tích đức, sau này nhất định sẽ có phúc!"
"Đại sư khách sáo rồi!" Tôi lắc đầu, trong lòng vẫn còn rất nhiều điều nghi ngờ, bèn hỏi: "Đại sư, tại sao phía dưới miếu lại trấn áp một con bạch hồ mắt xanh?"
"Haizz!" Huyền Khổ đại sư thở dài một tiếng: "Thí chủ, việc này kể ra thì dài dòng lắm! Bần tăng chính là người trông miếu ở miếu Bồ Tát, nên vẫn luôn gánh vác trách nhiệm nặng nề này. Nhưng bần tăng biết, đây là kiếp nạn của Bồ Tát Man, sớm muộn gì ngày này cũng sẽ xảy ra. Chỉ là bần tăng không ngờ kiếp nạn này lại đến nhanh đến vậy."
Huyền Khổ đại sư nói chuyện rất thâm ảo, tôi không hiểu rõ lắm ý trong câu nói của ông ta.
Huyền Khổ đại sư ngập ngừng một lúc, cười khổ: "Thí chủ, kiếp nạn này chính là bởi vì phái Huyền Chân của các cậu!"
Tôi giật mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ Huyền Chân quan thật sự ở Bồ Tát Man?
Tôi vẫn không nói gì, cứ nhìn Huyền Khổ đại sư như vậy suốt. Ông ta cũng hiểu ý tôi, cười gật đầu: "Khi nhìn thấy thí chủ cầm Thước Trấn Hồn, bần tăng đã biết cậu chính là truyền nhân của phái Huyền Chân, lần này đến Bồ Tát Man có lẽ là để tìm Huyền Chân quan thật sự. Huyền Chân quan chính là căn cơ của phái Huyền Chân các cậu, bần tăng vẫn luôn bảo vệ bí mật này. Chỉ đến khi nhìn thấy tất cả những điều mà thí chủ đã làm cho Bồ Tát Man, bần tăng mới dám khẳng định thí chủ chính là truyền nhân thật sự của phái Huyền Chân! Người dò đường lúc trước tâm thuật bất chính nên bần tăng mới phải che giấu bí mật này, mong thí chủ đừng trách tội!"
"Đại sư ngài quá lời rồi." Đã nói đến đây rồi, tôi cũng không có ý tiếp tục che giấu nữa mà hỏi thẳng luôn: "Đại sư, thật không dám giấu, quả thật tôi chính là chưởng môn phái Huyền Chân! Lần này đến đây là để tìm Huyền Chân quan thực sự, gây dựng lại phái Huyền Chân! Hẳn đại sư cũng biết, tam đại môn phái của Đạo môn giờ cũng chỉ còn danh nghĩa!"
"Đúng thế." Huyền Khổ đại sư gật đầu, đoạn nói: "Toàn bộ Bồ Tát Man này đều có liên quan đến phái Huyền Chân! Bạch hồ mắt xanh cũng vậy, trăn lớn độ kiếp cũng thế, còn có cả miếu Bồ Tát này nữa, tất cả đều là để che giấu nhân quả của phái Huyền Chân!"
Nghe thấy vậy, bấy giờ tôi mới thả lỏng tinh thần. Huyền Khổ đại sư biết bí mật của phái Huyền Chân, nên đương nhiên cũng sẽ biết tung tích của Huyền Chân quan. Hiện tại tôi không vội, bôn ba suốt bấy lâu nay chính là để tìm được Huyền Chân quan, xây dựng lại phái Huyền Chân.
Chỉ tiếc một điều là bác Diệp lại biến mất rồi!
Cơ thể vừa thả lỏng, tư duy sẽ thoáng ra, tôi chợt nhớ đến một nghi hoặc mà trước đó mình vẫn chưa hiểu nổi, bèn hỏi: "Huyền Khổ đại sư, lúc tôi đấu với bạch hồ mắt xanh có phát hiện một điều khác thường. Chính là ở trên người nó có pháp lực của Đạo gia! Đạo thuật và yêu thuật trước giờ luôn bài xích nhau, tại sao trên người bạch hồ mắt xanh lại có pháp lực của Đạo gia được chứ?"
Huyền Khổ đại sư nghe xong cũng bật cười: "Tất cả nhân quả đều liên quan đến tổ sư gia của phái Huyền Chân của các cậu. Đây là nhân mà ông ta gieo xuống, nên giờ biến thành quả xấu! Lịch sử của phái Huyền Chân gần như sắp biến mất rồi. Nếu như nay đã có cơ duyên này, vậy bần tăng xin báo lại cho thí chủ, coi như giải được khúc mắc của bần tăng. Đến khi thí chủ nghe xong, thí chủ sẽ hiểu được tiền nhân và hậu quả của tất cả những chuyện này!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận