Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 248: Trấn áp Quỷ Vương

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Vạn quỷ triều phụng!
Tôi chưa từng nghĩ chính mình sẽ gặp phải cảnh tượng này. Cô hồn dã quỷ không có ý thức, chỉ biết quanh quẩn ở chỗ mình chết. Đạo hạnh của chúng cũng rất thấp, gặp phải người có dương khí mạnh và những người nặng mùi máu tanh như người đồ tể thì bọn chúng cũng sợ, đừng nói tới chuyện ra ngoài dạo quanh vào ban ngày.
Tuy rằng bây giờ mây đen bao phủ, nhưng bọn chúng cũng sẽ không dám ra đây hoạt động. Vậy mà bây giờ tất cả đều đã ra hết, chứng minh có thứ gì đó đang thu hút bọn chúng.
Thứ có thể thu hút bọn chúng đương nhiên là âm khí. Ở đâu âm khí càng dày đặc, bọn chúng càng thích tụ tập ở đó. Có âm khí mạnh mẽ che chở, bọn chúng mới có cảm giác an toàn.
Mà điều đáng sợ là, tất cả bọn chúng đều đã quỳ bái huyệt mộ. Trong lòng tôi hiểu rõ, bọn chúng không phải đang bái lạy ngôi mộ tổ này, mà là bái lạy chiếc quan tài đỏ tươi bên dưới!
Năm đó, quỷ hồn của mẹ tôi bị phong ấn trong mộ, cũng thu hút trăm quỷ bay đến. Thế nhưng so với tình cảnh lúc này thì chẳng đáng là bao. Năm đó, mẹ tôi phá quan ra là do bị Chu Bát Tự nuôi thành ác quỷ.
Nhưng oán khí trên người mẹ tôi so với oán khí xuất hiện lúc này chênh lệch nhau một trời một vực. Và như vậy chỉ có một khả năng, đó là thứ trong quan tài đỏ tươi đấy là Quỷ Vương thật!
Chỉ có Quỷ Vương mới có thể làm cho những cô hồn dã quỷ này triều bái mình! Đồng thời chuyện này cũng chứng minh một điều, có người đang nuôi quỷ!
"Anh Cửu, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Hai đệ tử nhà họ Diệp ở phía sau tôi sợ đến mức sắp hồn lìa khỏi xác. Nhưng bọn họ cũng không hề bỏ chạy, đây là điểm khiến tôi vui mừng nhất.
Cảnh tượng như vậy đừng nói là bọn họ, ngay cả bản thân tôi cũng chưa từng nhìn thấy. Quỷ Vương chân chính, cực kỳ hiếm gặp, gần như là một sự tồn tại đi ngược với lẽ trời. E rằng có tu đạo cả đời, đa số những lão đạo sĩ có tu vi cao kia cũng chưa từng nhìn thấy Quỷ Vương thật sự!
Sắc trời càng lúc càng tối sầm lại, dù cho bây giờ vẫn mới chỉ là giữa trưa. Bầu không khí ngột ngạt khiến người ta không thể thở nổi.
Cô hồn dã quỷ còn đang triều bái, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười âm trầm, giống như bọn họ đang chờ Quỷ Vương xuất thế. Trong lòng tôi cũng thấy thấp thỏm lắm, không biết mình có thể đối phó với Quỷ Vương hay không nữa!
Nhưng trong lòng tôi cũng biết rằng mình không thể đi, nếu đợi đến lúc Quỷ Vương giáng thế, những cô hồn dã quỷ này sẽ đi theo hắn. Đến lúc đó, những nơi bọn chúng đi qua sẽ không thể yên bình.
Sau khi ý thức được điều này, tôi mới hô lên với bọn họ: "Chúng ta không thể đi được, phải ở lại đánh đuổi những cô hồn dã quỷ này!"
Hai đệ tử nhà họ Diệp này đã sợ đến tái mét mặt mày, thế nhưng bọn họ vẫn không chạy trốn mà cắn răng nói: "Bọn tôi theo anh Cửu!"
"Được!" Tôi vui mừng gật đầu, nói: "Lát nữa hai người theo tôi, tuyệt đối không được để tách nhau ra."
"Vâng, anh Cửu!"
Mưa càng lúc càng lớn, cả người tôi cũng đã ướt nhẹp, nước mưa theo tóc nhỏ xuống gò má rồi chảy xuống người. Gió vẫn chưa dừng lại, lá khô bay đầy khắp núi đồi, tầm mắt của tôi càng ngày càng mơ hồ.
Tôi cắn đầu lưỡi mình, sau đó phun máu lên thước Trấn Hồn. Vừa niệm chú ngữ xong, phù văn được điêu khắc trên thước Trấn Hồn lập tức phát ra ánh sáng vàng chói mắt.
Ánh sáng vàng vừa xuất hiện, những cô hồn dã quỷ gần tôi nhất liền sợ hãi mà chạy trốn tứ phía. Nhưng bọn chúng không bị dọa cho chạy đi mất mà chỉ tránh khỏi tôi, tiếp tục bái lạy về phía huyệt mộ.
Tôi cầm thước Trấn Hồn bằng hai tay, sau đó giơ cao lên đỉnh đầu, miệng hô lớn: "Hách hách âm dương, lãng lãng kiền khôn! Lục giáp lục đinh, bát đại kim cương hộ thân! Thiên địa vô cực, kiền khôn tá pháp! Ngô phụng tam thanh tổ sư gia cấp cấp như luật lệnh, thần uy mở đường, vạn quỷ đừng chặn, vạn tà tránh lui! Đám cô hồn dã quỷ các ngươi, mau chóng rời khỏi đây! Không thì hồn bay phách tán!"
Giọng của tôi rất to, không ngừng vang vọng khắp ngọn núi mộ phần này, mãi chưa biến mất. Sau khi tôi hô xong chú ngữ, thước Trấn Hồn lập tức bắn ra ánh sáng vàng, soi ra một con đường!
Tôi đi về phía huyệt mộ, nơi tôi đến, những cô hồn dã quỷ đang quỳ trên mặt đất đều sợ hãi đến mức chạy tứ tán, khóc lóc một cách thê thảm rồi lại rất âm trầm.
Tiếng khóc của chúng khiến người nghe mà sởn da gà. Hai đệ tử nhà họ Diệp đi theo sau tôi cũng lớn tiếng đọc chú ngữ, nhưng có vẻ cả hai đã sợ tới mức cả giọng nói cũng lạc đi.
Tôi vừa đến gần huyệt mộ, cảm giác âm u lạnh lẽo đến thấu xương lập tức ập đến. Lớp sương mù ma tràn ngập trong huyệt mộ như nước suối dâng trào, mạnh mẽ ập về phía tôi, nháy mắt đã bao phủ cả ba người chúng tôi.
Chỉ trong phút chốc, ánh sáng vàng từ thước Trấn Hồn chợt tắt. Âm khí ập tới, khiến chúng tôi khó mà di chuyển. Không có thần uy của tổ sư gia hộ thân, cảm giác âm u lạnh lẽo kia bắt đầu dần nuốt chửng chúng tôi.
Tôi cảm giác lông tơ trên người mình cũng đã kết sương. Tôi vừa há miệng định đọc chú ngữ thì có cảm giác như vừa nuốt băng, miệng và cổ họng giống như bị xé rách.
Tôi không chịu nổi luồng âm khí mạnh mẽ này, từ từ bị ép lùi lại. Vừa thoát ra khỏi lớp sương mù ma, hai đệ tử nhà họ Diệp cũng ngã xuống đất, tai mắt mũi miệng đồng thời chảy máu, sắc mặt tái nhợt.
Con mắt của hai người họ mở to, thỉnh thoảng thân thể lại co giật. Tôi kiểm tra thử hơi thở của bọn họ, vẫn còn thở. Đạo hạnh của bọn họ yếu, bị âm khí khủng bố ở đây nhập thể, song vẫn chưa chết được. Chỉ có điều, sợ là sau khi tỉnh lại, cả hai cũng biến thành một kẻ tàn phế.
Nhưng chỉ cần còn sống thì tôi phải cứu bọn họ.
Tôi kéo bọn họ ra sau tảng đá, che giấu bọn họ kỹ càng, sau đó mới lại đi ra xua đuổi những cô hồn dã quỷ kia tiếp. Bây giờ Quỷ Vương vẫn chưa xuất hiện, chắc là chưa đến lúc.
Bây giờ vẫn còn là ban ngày, e rằng đến buổi tối, mặt trăng vừa xuất hiện, Quỷ Vương hấp thu được tinh hoa của mặt trăng xong sẽ phá quan tài mà ra. Tuy rằng những cô hồn dã quỷ này có đạo hạnh thấp, thế nhưng số lượng quá nhiều, âm khí tụ lại cũng rất khủng bố!
Bọn chúng đang bái lạy Quỷ Vương, cũng là để cho Quỷ Vương hấp thu âm khí của bọn chúng. Lúc nãy tôi mượn thần uy của tổ sư gia nhưng cũng bị lớp sương mù ma của Quỷ Vương phá tan.
Có thể tưởng tượng được rằng, Quỷ Vương này khủng bố đến nhường nào!
Mưa vẫn đang rơi ào ào, khiến bùn đất bên cạnh miệng huyệt rơi xuống, xung quanh chỉ toàn mùi đất tanh.
Không còn cách nào khác, tôi phải ngăn cản Quỷ Vương xuất hiện cho bằng được!
Sau khi đã hạ quyết tâm, tôi lấy đại ấn Huyền Chân trong túi càn khôn ra, đồng thời tôi xé rách áo, để lộ ra nửa thân trên đầy sẹo.
Tôi cứa rách lòng bàn tay, máu tươi vừa rỉ ra thì tôi lập tức đặt đại ấn Huyền Chân lên trên. Sau khi đại ấn Huyền Chân dính máu tôi rồi, tôi đặt nó lên trán trước, sau đó lại ấn con dấu lên nửa người trên của mình. Trên người tôi xuất hiện bốn chữ bằng máu, huyền thiên đại đạo. Nhưng mưa quá lớn, chỉ chốc sau thì nó đã bị nước mưa cuốn trôi mất.
Máu tươi chảy dọc theo thân thể của tôi, chảy xuống đất. Đại ấn Huyền Chân là tín vật chưởng môn của phái Huyền Chân chúng tôi, cũng là do tổ sư gia truyền lại. Tôi chọn lấy thân thế đạo, nếu còn không thể làm Quỷ Vương kinh sợ thì tôi cũng không còn cách nào khác!
Sau khi ấn đầy dấu Huyền Chân bằng máu lên người, tôi cất thước Trấn Hồn. Sau đó, một tay tôi cầm đại ấn Huyền Chân, một tay khác đánh thủ thế, đọc to chú ngữ giết quỷ: "Thái thượng lão quân giáo ngã sát quỷ, dữ ngã thần phương. Thượng hô ngọc nữ, thu nhiếp bất tường. Đăng sơn thạch liệt, bội đái ấn chương. Đầu đái hoa cái, túc niếp khôi cương, tả phù lục giáp, hữu vệ lục đinh. Tiền hữu hoàng thần, hậu hữu việt chương. Thần sư sát phạt, bất tị hào cường, tiên sát ác quỷ, hậu trảm dạ quang. Hà thần bất phục, hà quỷ cảm đương? Ngô phụng thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh, giết ác quỷ, chém tru tà! Thái!"
Lúc hét to chữ Thái, tôi cảm thấy toàn thân đau đớn như bị kim đâm. Tôi cắn chặt hàm răng, cố nén cơn đau, cơn đau đớn nhanh chóng biến thành cảm giác nóng bức như bị thiêu đốt.
Chỉ trong mấy giây, nửa người trên để trần của tôi từ từ xuất hiện vô số tia sáng vàng. Tia sáng vàng kia là do bốn chữ huyền thiên đại đạo phát ra, là do tôi cầm đại ấn Huyền Chân ấn lên người mình.
Có trong khoảnh khắc, tôi cảm giác như mình được làm bằng vàng. Có đạo pháp bao trùm, cả người tôi toả ra ánh sáng chính đạo, và đám cô hồn dã quỷ trong phạm vi năm dặm xung quanh tôi đều sợ hãi than khóc.
Tiếng khóc của chúng tạo thành từng cơn sóng, lũ lượt ập đến, khiến tôi nghe mà nổi hết gai ốc. Tôi kiên trì đi về phía huyệt mộ, đám cô hồn dã quỷ xung quanh dồn dập tránh đi.
Đợi đến lúc tôi đi đến miệng huyệt mộ, đám cô hồn dã quỷ đã trốn vào khoảng rừng xung quanh. Tôi nhìn sương mù ma tỏa ra từ trong huyệt mộ, tay giơ cao đại ấn Huyền Chân, lạnh lùng nói: "Tà không thể thắng chính, quỷ hồn các ngươi, hôm nay ta sẽ dùng đại ấn Huyền Chân để vĩnh viễn phong ấn ngươi dưới lòng đất!"
Tiếng nói vừa dứt, tôi cũng ấn thẳng đại ấn xuống huyệt. Khi vừa chạm tới lớp sương mù ma, đại ấn Huyền Chân lập tức tỏa ra ánh sáng vàng chói. Âm khí toát ra từ dưới huyệt mộ trào lên, hòng đẩy đại ấn Huyền Chân ra.
Thế nhưng vừa đụng vào lớp ánh sáng vàng của đại ấn Huyền Chân, nó như bị điện giật mà rụt ngay về, không dám xông đến gần đại ấn Huyền Chân nữa. Tôi cầm đại ấn Huyền Chân, từ từ đè xuống, lớp sương mù ma cũng theo đó bị ép cho co cụm lại.
Sau khi đè lớp sương mù ma xuống, tôi đã nhìn thấy chiếc quan tài đỏ như máu. Chiếc quan tài này không có nắp, tôi không nhìn thấy Quỷ Vương đâu, mà chỉ thấy Vương Kỳ Bằng đang nằm trong đó. Thế nhưng trong lòng tôi cũng hiểu, chắc chắn Quỷ Vương đang nằm ngay dưới thân cậu ta.
Hai mắt Vương Kỳ Bằng nhắm nghiền, sắc mặt cậu ta trắng bệch, giống như chỉ đang ngủ, tôi không biết rốt cuộc là cậu ta còn sống hay đã chết. Nhưng bất kể thế nào, tôi cũng phải dùng đại ấn Huyền Chân để phong ấn Quỷ Vương, cứu cậu ta ra!
Nhưng ngay lúc tôi định nhảy xuống để phong ấn Quỷ Vương thì sau lưng tôi đột nhiên vang lên một giọng nói đầy tàn nhẫn: "Lý Sơ Cửu, tao tuyệt đối sẽ không để mày ngăn cản Quỷ Vương giáng thế!"

Bình Luận

0 Thảo luận