Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 768: Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Sức mạnh tà ác trên cơ thể Tử Long được Minh Vương truyền vào, Minh Vương cũng là một trong ba phân thân của Ma vương, đại diện cho phân thân "nộ" của ma vương. Mà tên áo bào đen trước mặt chúng tôi cũng là một trong ba phân thân của ma vương, đại diện cho "hận".
Sức mạnh do Minh Vương rót vào cơ thể Tử Long rất kỳ quái, rất mạnh mẽ, không phải hơi thở tà ác thông thường. Câu Hồn và Đoạt Phách là con rối của tên áo bào đen, trong cơ thể chúng cũng có sức mạnh mà tên áo bào đen đã rót vào.
Nhưng sức mạnh của chúng so với Tử Long hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, xét về tổng thể thì sức mạnh của Câu Hồn, Đoạt Phách yếu hơn rất nhiều.
Tâm trạng hiện giờ của tôi rất phức tạp, một mặt, tôi hi vọng Tử Long có thể lợi dụng sức mạnh của Minh Vương để đối phó với tên áo bào đen, nhưng mặt khác, tôi lại lo lắng Tử Long sẽ bị Minh Vương khống chế hoàn toàn, từ đó đánh mất bản thân.
Tôi cũng thấy căm hận vì đạo hạnh của mình không đủ. Nếu tôi có thể sử dụng năng lực không gian, chưa biết chừng có thể giúp họ một tay.
Nhưng khi tôi đang mải lo lắng thì tên áo bào đen bỗng bật cười: "Tốt lắm, ngươi đại diện cho sức mạnh của Minh Vương, cũng là phân thân thứ hai của ma vương. Ta muốn xem thử, sức mạnh của ta mạnh hơn hay sức mạnh mà Minh Vương để lại trong cơ thể ngươi mạnh hơn!"
Vừa dứt lời, tên áo bào đen đã ra tay trước, Tử Long cũng lao về phía hắn. Ban đầu là một cú đấm vang dội, hai bên lập tức tách ra, sau đó tiếp tục quấn lấy nhau mà đấm đá.
Tốc độ của họ thực sự quá nhanh, tôi không thể nào nhìn rõ được thân ảnh của họ, chỉ nhìn thấy những cái bóng mờ xẹt qua. Lúc thì ở trên mặt nước, lúc thì lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không đoán được ai đang chiếm thế thượng phong.
Mà nhân lúc này, tôi vội vàng chạy tới kiểm tra tình hình của Vương Lỗi. Lúc này anh ấy thực sự rất yếu, đến cả nụ cười cũng mang theo vẻ mệt mỏi. Thạch Minh Thánh Hàm đang ngả trên vai anh ấy cũng hít thở rất yếu, chắc hẳn đã bị nội thương rất nặng.
Nhưng may mắn là hai người họ vẫn còn sống. Tôi nhìn Vương Lỗi, cắn răng bảo: "Lỗi gia, tôi cõng anh qua bên đó."
Vương Lỗi lắc đầu, từ chối: "Anh Cửu, cứ mặc kệ tôi, để Lỗi gia ở bên cạnh chị gái xinh đẹp thêm một lát nữa."
"Ừ!" Tôi gật gật đầu, sau đó lập tức lùi ra, chừa lại không gian riêng cho hai người họ. Thực ra tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng, vào thời khắc quan trọng nhất, Thạch Minh Thánh Hàm lại chọn hi sinh bản thân để bảo vệ Vương Lỗi.
Lựa chọn này của cô ta cho thấy cô ta sẽ không động tới long mạch của Hoa Hạ nữa. Nghĩ đến điều này, lòng tôi cũng không khỏi cảm khái. Đây chính là vận mệnh, lúc nào cũng khiến người ta không thể đoán biết được, cũng luôn mang đến những niềm vui bất ngờ mà chúng tôi không lường trước.
Trận đấu của Tử Long và tên áo bào đen vẫn đang tiếp tục, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng đen không ngừng xoay chuyển trên mặt nước. Mặt kênh cũng bắn tóe lên vô số cột nước, giọt nước chưa kịp rơi xuống lại tiếp tục bắn tung lên vì sức mạnh của hai người họ.
Tất cả mọi người đang quan sát trận đấu của họ, Câu Hồn và Đoạt Phách cũng lùi về một bên, nhưng Lâm Tiêu vẫn đang vây quanh chúng, chỉ sợ lúc này chúng sẽ gây ra động tĩnh nào khác.
Đợi khoảng bốn đến năm phút gì đó, tôi mới thấy một bóng người từ trên mặt kênh bay ngược ra ngoài, chính là Tử Long. Khi thấy sắp rơi xuống lòng kênh, Tử Long vỗ một chưởng xuống mặt nước, sau đó dùng phản lực để hóa giải lực đạo trên cơ thể.
Nhưng sau khi anh ấy lùi mấy mét trên mặt nước mới đứng vững được. Tử Long nổi trên mặt kênh, hơi thở đã yếu hơn lúc trước khá nhiều.
Ngược lại, với tên áo bào đen kia, dù tôi không nhìn thấy mặt của hắn, nhưng có thể cảm nhận được rằng hơi thở của tên này không hề dao động. Đôi bên không ra tay ngay lập tức mà cứ hằm hè nhau như vậy.
Tên áo bào đen lên tiếng trước, hắn cười khẩy: "Triệu Tử Long, cậu vẫn không phải đối thủ của tôi. Cậu chỉ là con rối của Minh Vương thôi, nếu Minh Vương đến, có lẽ còn có tư cách phân cao thấp với tôi. Thế nhưng, hôm nay tôi sẽ không giết cậu đâu. Bởi vì tôi cần cái mạng của cậu để cậu giúp tôi mở phong ấn của địa ngục Cửu U."
"Hừ!" Tử Long "hừ" một tiếng, sẵng giọng đáp trả: "Chỉ cần ta vẫn chưa ngã xuống, cũng không thể tính là ngươi đã thắng được. Muốn ta mở phong ấn của địa ngục Cửu U? Trừ phi ngươi giết được ta!"
Tử Long vừa dứt lời, tôi đã thấy cơ thể anh ấy đột ngột rung lên. Trong thoáng chốc, hơi thở của anh ấy lại mạnh thêm, vẻ phẫn nộ xuất hiện trên mặt hoàn toàn giống như một ác ma vậy.
Nhìn thấy sự thay đổi này, đến cả tên áo bào đen cũng cảm thấy dị thường, hắn lầm bầm nói: "Ngươi là con rối của Minh Vương, chỉ thừa kế được một phần sức mạnh của ông ta thôi. Tại sao càng ngày ngươi càng mạnh thế?"
"Hờ hờ!" Tử Long cười khinh khỉnh: "Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ta chỉ muốn giết ngươi!"
Tử Long vừa nói xong đã lại một lần biến thành cái bóng mờ lao về phía tên áo bào đen, hai người lại quấn lấy nhau ngay tức khắc. Vẫn chỉ thấy mỗi bóng của họ chứ không thể nhìn thấy chân thân.
"Anh Cửu, cậu nhìn xem, đó là cái gì?" Mà khi tôi đang quan sát trận chiến của họ, A Cẩu tinh mắt bỗng chốc gọi tôi một tiếng.
Tôi ngoái đầu nhìn A Cẩu, anh ta giơ ngón tay trỏ về một phía trên mặt nước. Tôi nhìn theo ngón tay của anh ta mới phát hiện ra điều dị thường.
Trên mặt nước tự dưng xuất hiện từng hàng dấu chân như ngọn lửa, nhưng chúng vừa xuất hiện đã nhanh chóng bị nước kênh dập tắt, thế nên nếu không quan sát kỹ sẽ không thể phát hiện ra chi tiết này.
Nơi những dấu chân này xuất hiện chính là nơi Tử Long đang đấu với tên áo bào đen. Dấu chân kia không phải của tên áo bào đen, chắc hẳn là của Tử Long, nhưng tại sao Tử Long lại có sự thay đổi như vậy?
Chẳng lẽ, anh ấy đã hoàn toàn bị hơi thở của Minh Vương khống chế rồi?
Nếu đúng là như vậy, Tử Long sẽ biến thành con rối của Minh Vương, không nhận biết được xung quanh, từ đó mở phong ấn của địa ngục Cửu U, thả một thế lực đáng sợ khác ra ngoài.
Đến lúc đó mới thực sự là kiếp nạn của tam giới. Điều này cũng có nghĩa là, từ nay về sau, tôi và Tử Long sẽ chĩa mũi giáo về phía nhau. Quẻ tượng của sư phụ trước lúc lâm chung, lẽ nào sắp ứng nghiệm thật rồi?
Ngay khi tôi đang thấy lạnh sống lưng thì một tiếng nổ cực kỳ vang vọng đột nhiên vang lên trên mặt nước, chỉ thấy Tử Long và tên áo bào đen vung chưởng vào nhau, hai người cùng lùi về sau hàng chục mét vì dư chấn.
Nhìn thấy kết cục này, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Lúc này đây, Tử Long dường như đỡ được những đòn tấn công của tên áo bào đen, tuy rằng trông có vẻ như đôi bên ngang tài ngang sức, nhưng hơi thở của Tử Long rất rối loạn, cơ thể cũng đang run lên khe khẽ.
Ngược lại, hơi thở của tên áo bào đen tuy không còn mạnh mẽ như lúc trước, nhưng hiển nhiên hắn chiếm thế thượng phong.
Hai người không lập tức ra tay ngay, cục diện lại lần nữa rơi vào bế tắc. Tên áo bào đen nhìn Tử Long và nói: "Xem ra chắc hẳn Minh Vương đã rót sức mạnh nguyên bản của ông ta vào cơ thể ngươi, nếu không, ngươi không thể nào trụ được đến hiện tại! Rốt cuộc Minh Vương muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ông ta đã chọn ngươi làm ký chủ mới? Nhưng tại sao qua thời gian dài như thế mà ông ta vẫn chưa thế chỗ vào thân xác của ngươi!"
"Hờ hờ!" Tử Long cười khẩy một tiếng, giận dữ đáp trả: "Bây giờ ta chỉ muốn giết chết ngươi, cơn giận trong lòng ta càng lên cao thì sức mạnh của ta sẽ càng mạnh mẽ!"
Tử Long nói như vậy, tôi bất chợt nghĩ đến một điều: Minh Vương là phân thân "nộ" của ma vương, chỉ cần càng phẫn nộ thì sức mạnh của ông ta càng mạnh mẽ. Sở dĩ Tử Long càng đánh càng hăng, có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này.
Nhưng dường như tên áo bào đen không đồng tình với điều này, hắn phủ nhận: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Minh Vương không thể trao sức mạnh nguyên bản cho ngươi, nếu ông ta trao sức mạnh nguyên bản cho ngươi thì ngươi đã bị thế chỗ từ lâu rồi. Ta tin rằng, Minh Vương cũng giống như ta, muốn cắn nuốt hai phân thân còn lại của ma vương, trở thành ma vương mạnh nhất trong tam giới!"
Lúc này đây, tên áo bào đen cũng không hiểu được tại sao biến cố của Tử Long lại xuất hiện. Từ giọng điệu của hắn, có thể nghe ra được, chắc chắn hắn đang rất ngờ vực.
Thế nhưng Tử Long lạnh lùng cười gằn, giận dữ đáp: "Tới đi! Chỉ cần ngươi không giết chết được ta, ta nhất định có thể đánh bại ngươi!"
"Hừ!" Tên áo bào đen khịt mũi: "Triệu Tử Long, không cần biết ngươi mạnh mẽ đến mức nào, ngươi cũng không thể trở thành đối thủ của ta! Ngươi muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi!"
Khi tên áo bào đen nói chuyện, tôi thấy hơi thở của hắn vô hình trung đã mạnh hơn khá nhiều, giống như hắn không hề dùng hết toàn bộ sức mạnh trong trận đấu với Tử Long ban nãy.
Chỉ thấy hắn lách mình một cái đã xuất hiện trước mặt Tử Long, đột ngột vung chưởng đánh vào lồng ngực anh ấy. Tử Long không hề chùn bước, anh ấy cũng vung chưởng tiếp chiêu. Đòn tấn công của hai bên gặp nhau, cơ thể Tử Long thoáng chốc bay ngược về sau vì dư chấn, đập vào bờ kênh, nằm gục xuống không nhúc nhích gì nữa, chưa rõ sống chết.
"Ta đã nói rồi, không một ai là đối thủ của ta! Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ giữ ngươi lại để xem xem có phải Minh Vương đã trao sức mạnh nguyên bản cho ngươi hay không!" Tên áo bào đen quát ầm lên, xông về phía Tử Long thêm lần nữa.
"A di đà Phật, Địa Tạng Vương bồ tát tới cứu viện cho kiếp nạn của Đạo môn!" Mà ngay khi hắn đang lao tới thì từ phía thông đạo của địa cung bỗng vang lên một âm thanh trầm ấm. Âm thanh đó còn chưa tiêu tán thì tôi đã thấy một luồng Phật quang ôn hòa chiếu vào bên trong.
Tên áo bào đen vốn định tiếp cận Tử Long, bị Phật quang chiếu tới, hắn lùi về sau với vẻ kiêng dè, đồng thời hô lên với Câu Hồn và Đoạt Phách: "Đi thôi, tạm thời cứ để chúng nó sống thêm vài ngày!"
Tên áo bào đen vừa dứt lời đã biến thành một luồng khói đen trốn ra ngoài. Câu Hồn và Đoạt Phách đuổi sát theo sau, Lâm Tiêu định truy đuổi nhưng tôi đã ngăn cản.
Sau khi chúng hoàn toàn biến mất, Phật quang mới dần chiếu tới chỗ chúng tôi. Đồng thời, tôi cũng nhìn thấy một bóng người mặc áo cà sa đang bước tới. Vì có Phật quang nên tôi không nhìn rõ được người này là ai.
Đợi khi hắn bước vào, tôi mới nhìn rõ người mới tới là ai. Không phải Địa Tạng Vương bồ tát, mà là Diệp Thiếu Khanh mất tích đã lâu, trên tay hắn còn xách thủ cấp của Diệp Đường.

Bình Luận

0 Thảo luận